Có biết không... anh yêu em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:

Heo Hâm Hấp 

Beta:

 Hari Jung

Disclaimer:

 Cứ xát muối vào tim người ta~ khổ lắm nói mãi, vầng 5 lão không thuộc về heo a~ họ thuộc về chính họ a~

Category:

Romance, pink, little sad, HE.

Pairing:

YunJae 

Sumary:

Tám năm…

Yêu em…

Ghét em…

Nh

ưng 

cuối cùng vẫn là yêu em điên cuồng…

Jung YunHo

Ba n

ă

Yêu anh…

Ghét anh…

Và cu

i cùng v

n là không th

 d

i xa anh…

Kim JaeJoong

Rating:

 NC-17

Status: 

complete oneshot

Warning:

Thứ nhất: đây là fic, những điều trong fic chỉ là tưởng tượng

Thứ hai: nội dung trong fic là về boylove, tức tình yêu giữa hai người con trai, ai dị ứng thì nhìn lên góc phải mản hình, có ô nhỏ màu đỏ chói loá, click không chút do dự, nhé!

Thứ ba: cặp đôi trong này là YunJae và YooSu, ai không thích thì cũng hãy nhìn lên góc phải màn hình, di chuyển chuột vào ô nhỏ màu đó có dấu x màu trắng vô cùng rõ ràng, click vào đó và đừng gây war trong topic, Ok?

Bẻ tay lái chạy vào điểm đỗ, cậu nheo nheo mắt nhìn bầu trời.

“Sao nắng quá vậy trời!!!! Nóng quá đi!!!!!!!!!”

Khẽ bĩu môi, cậu phụng phịu xuống xe, đóng cửa cái rầm, rồi lại xuýt xoa:

-Ối ối xe của tôi, ôi da~~~~ Sao mà xót…

-Này!!! Không mau mau vào làm đi! Còn đứng đấy mà xuýt xoa! Dở hơi! – Anh đi ngang qua thấy cậu còn lúi cúi xem chiếc xe mình có trầy không thì liếc mắt cậu rồi đi nhanh vào công ti để lại cậu đang nhảy loi choi ngoài bãi xe.

-Yah yah yah Jung YunHo!!!!!! Anh giỏi thì đứng lại coi!!!!! Yah yah yah!!!!!! Hừ hừ hừ Jung YunHo anh giỏi lắm, đợi đấy, tôi sẽ trả thù!!!!!

Thở vài cái, cậu liền đứng thẳng dậy, lấy lại dáng của một người mẫu chuyên nghiệp, cậu bước đi đầy kiêu hãnh vào công ti…

Cậu_Kim JaeJoong_ người mẫu nổi tiếng của Đại Hàn Dân Quốc và lan ra cả Châu Á và thế giới. Mọi người dân trong Hàn Quốc đều biết đến cậu, cái tên Hero JaeJoong đã quá quen thuộc với mọi lứa tuổi tại đất nước này.

Cậu chính là ví dụ điển hình cho câu nói “Zero to Hero”. Từ một cậu học sinh nghèo, chăm chỉ học hành, cậu bỗng rẽ hướng sang con đường nghệ thuật. Khi bước chân vào con đường này, cậu không quen ai, tự thân thi vào “Jung Entertainment”. Mặc kệ mọi lời xỉa xói, đay nghiến, vùi dập của những kẻ gọi là đồng nghiệp, cậu miệt mài luyện tập ngày đêm, chăm chỉ cố gắng vươn lên bằng chính sức mình. Cậu cứ chầm chậm bước đi từng bậc thang đầy chắc chắn. Thầy khen cậu, động viên cậu, rồi hứa hẹn rằng nếu cậu ra trường sẽ giúp cậu tìm việc làm, rằng cậu cứ yên tâm học tập, không phải lo ba mẹ ở nhà, … Cậu ngu dại tin lời hắn để rồi nhận được tin ba mẹ bị hắn giết chết khi mình đang chuẩn bị lên giường với chính người thầy của mình… 

Cậu đau đớn, nhục nhã đã tin lời kẻ giết ba mẹ mình. Cậu đánh hắn nhưng hắn khỏe hơn cậu rất nhiều, cậu nhanh chóng bị hắn khống chế rồi bị đè nghiến xuống giường, hắn mạnh tay xé toạc quần áo cậu, hung hăng đặt lên chiếc cổ trắng mịn những dấu hôn đỏ đến nhức mắt, những nụ hôn đầy ghê tởm. Cậu khóc lóc, chửi mắng, vùng vẫy nhưng đổi lại chỉ là những cái bạt tai nổ đom đóm mắt rơi xuống, những cái xoa nắn ngày càng mạnh bạo.

Có lẽ, cậu sẽ không còn trên đời này nếu không có anh _ Jung YunHo. 

Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào trong cậu, anh xông vào, lao đến đấm mạnh vào mặt hắn, anh đá hắn, đánh hắn thay cho cậu, thay cho nỗi nhục nhã cậu đã nhận, thay cho cái chết oan uổng của ba mẹ cậu. Ngồi trên giường nhìn anh đánh hắn, tâm trạng cậu như rối bời, một phần vui mừng vì được cứu, cảm động trước hành động đó của Yunho, phần lại nhục nhã vì anh thấy cậu trong tình trạng này, … Yunho vẫn tiếp tục giáng những cú đánh mạnh vào mặt hắn và không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Nhưng nếu anh cứ đánh vậy sẽ chết người mất, không được, anh không thể vào tù được. Không nghĩ gì thêm, cậu lao ra, ôm chầm lấy anh, vừa ôm vừa khóc:

-Y… YunHo… A…Anh đừng như vậy mà… S…ẽ chết ngư…ời mất… Yun…Ho ah~ 

Nói rồi cậu lịm đi trong vòng tay anh, trước khi chìm vào trạng thái mất ý thức, JaeJoong vẫn cảm nhận được hơi ấm đầy an toàn từ anh, đôi môi cậu khẽ cong lên thành đường cong hoàn mĩ.

Buông tha cho hắn, anh vội vàng ôm lấy Jaejoong đang ngất, nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện. Lo lắng nhìn theo băng ca đưa cậu vào phòng cấp cứu, anh tức giận rút điện thoại gọi cho YooChun:

-Mày hả? Giúp tao việc này.

“Gì thế cưng? Cưng lâu không gọi cho anh mà chỉ để nhờ việc thôi sao? Cưng sao mà bạc tình bạc nghĩa vậy trời! Cưng làm anh đau lòng quá đi.”

-Tao không đùa đâu. Mày giúp tao không?

“Rồi! Sao mà căng? Có chuyện gì?”

-Mày giúp tao làm sao cho Choi SiWon phải chết! Hắn suýt cưỡng bức JaeJoong, còn giết cha mẹ cậu ấy. Tao có bằng chứng. – Anh gằn từng tiếng.

“Ờ để tao xem thế nào. Mà JaeJoong cậu ấy có sao không? Sao mày không bảo vệ cẩn thận? Mày yêu đương kiểu gì vậy thằng này?”

-Hôm nay có cuộc họp quan trọng mà. May là tao đến kịp, trễ một chút nữa chắc không bao giờ tao tha thứ cho tao nữa.

“Cái thằng! Cũng yêu thầm người ta 4, 5 năm nay rồi đó! Mày làm sao thì làm, cậu ấy mà đổ ai khác thì mày đi chết đi! Tao cụp máy!!!!!”

-Alo… alo aishhhhhhhhh cái thằng…

Đút điện thoại vào túi quần, anh thở dài

“JaeJoong, Kim JaeJoong, em khiến anh phát điên mất…”

“Cạch” 

Bác sĩ vừa mở cửa phòng, anh vội chạy lại níu tay áo ông:

-Bác sĩ… Bác sĩ…cậu ấy…

Bật cười trước thái độ anh, ông khẽ vỗ vai YunHo an ủi:

-Cậu không phải lo. Cậu ấy chỉ bị sốc tâm lí nên ngất đi thôi, cậu chăm sóc tốt cho cậu ấy, để câu ấy ăn nhiều đồ bổ hồi phục sức khỏe và đừng làm cậu ấy mất bình tĩnh nữa. May là chưa tổn hại gì đến cơ thể. Mà tôi thấy cậu ấy có dấu hiệu của cưỡng bức chưa thành, cậu…

-Bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, bây giờ tôi vào thăm em ấy được chưa? – Cắt lời ông, anh sốt sắng hỏi.

-Được rồi, cậu ấy đang ngủ, để cậu ấy nghỉ ngơi, nhớ, tránh làm cậu ấy xúc động mạnh đấy!

-Vâng, vâng thưa bác sĩ. –Anh cúi đầu rồi vội vàng chạy vào với cậu.

Khẽ lắc đầu, ông cười mỉm quay đi.

“Tuổi trẻ ngày nay…”

Khẽ mở cửa, cậu vẫn chưa tỉnh. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường cậu, nắm lấy tay JaeJoong áp lên má dịu dàng, YunHo khẽ vuốt đôi má bầu bĩnh:

-Jae ah, em mau tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy rồi về bên anh, anh sẽ luôn bảo vệ em. Jae ah, tỉnh lại đi em. Anh nhớ em, nhớ giọng nói, tiếng cười, đôi mắt, anh tất cả của em Jae a. Kim JaeJoong, anh yêu em…

Gục mặt xuống bên cậu, đôi vai anh run run. Anh cảm thấy thật bất lực, bất lực vì không thể bảo vệ người anh yêu, vì không thể làm gì ngoài việc nhìn cậu từ từ tỉnh lại…

Anh_Jung YunHo_ nhiếp ảnh gia đồng thời là người thừa kế của Jung Emtertainment. Một người con trai tài giỏi, quyền lực đầy mình, đẹp trai bậc nhất Đại Hàn Dân Quốc. Anh từng có một thời khiến cho mọi quán bar trong Seoul phải nể sợ trước cái tên Uknow. Anh khiến các cô gái ở mọi lứa tuổi phải hét lên mỗi khi anh đi qua hoặc một cái nhếch mép của anh xuất hiện.

Tất cả các cô gái trên Hàn Quốc đều ham muốn anh, không chỉ tài sản của anh mà còn ngoại hình của anh.

Nhưng đâu ai biết, anh không yêu một cô gái mà yêu một chàng trai. 

Không phải anh không có cảm giác với phụ nữ, anh đã từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, nhưng chỉ có chàng trai này lại khiến anh yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Anh không tin vào tình yêu sét đánh. Đúng anh đã từng không tin, nhưng đó là trước khi gặp cậu. Anh từng nghĩ, tình yêu sét đánh nhất định không bền vững, điều đó đúng với anh trước khi gặp cậu. Tình yêu chỉ khiến ta quỵ lụy, đàn ông thành đạt thì không được vướng vào vòng xoáy tình ái. Anh từng quan niệm như thế, trước khi gặp cậu.

Còn rất rất nhiều điều anh từng quan niệm về tình yêu trước khi gặp cậu. Nhưng cậu đã đánh bật mọi quan niệm ấy của anh. Cậu bước đến bên anh quá bất ngờ, mạnh mẽ phá tan mọi định kiến của anh, vô tình lôi cuốn anh theo nhịp sống của cậu. Cậu thay đổi mọi điều xung quanh anh.

Kim JaeJoong, cậu khiến anh phát điên rồi…

Anh yêu cậu, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Càng yêu hơn nữa khi quan sát những việc làm nhỏ của cậu. Cậu cười vui vẻ với bạn bè, chăm chú nghe giảng, gặm bút suy nghĩ một bào toán khó, hớn hở khi mua được li kem dâu,… cậu… tràn ngập trong tâm trí anh…

Anh mạnh mẽ, dũng cảm, dám đương đầu với mọi điều, nhưng lại không dám đứng trước cậu, không dám nói với cậu tiếng yêu. Anh chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa, chỉ dám chụp ảnh cậu rồi tối về mở ra xem. Anh bá đạo trước mọi người nhưng lại trở nên nhút nhát trước cậu. 

Anh theo sát cậu từng bước đi, từng kế hoạch, từng ngã rẽ của cậu. 

Rồi anh như muốn nhảy cẫng lên khi biết cậu đỗ vào Jung Entertainment.

Những ngày đầu tiên vào nghề đầy khó khăn, phải chứng kiến cảnh cậu bị người khác khinh bỉ, xỉ nhục, anh giận lắm nhưng lại chỉ dám đứng im nhìn theo bóng cậu cô đơn, cam chịu. Anh chỉ muốn chạy lại chỗ cậu, ôm cậu vào lòng, dỗ dành cậu rằng vẫn có anh sát bên cậu, nhưng anh không dám, chân anh như bị đóng đinh tại chỗ, không sao nhấc nổi mà chạy đến bên cậu. Anh tự trách mình hèn yếu, kém cỏi, nhưng vẫn không sao có đủ dũng khí đối mặt với cậu. 

Anh… bị sao vậy…?

Anh chỉ biết lặng lẽ nhờ người giúp đỡ cậu. Anh tìm đến hắn _ Choi SiWon, hắn là giáo viên tốt nhất trong Jung Ent nhưng lại là tên quỷ râu xanh được ngụy trang một cách hoàn hảo dưới cái mặt nạ đầy lịch lãm, hào hoa. Ai cũng bị lừa bởi cái mặt nạ quá sức tuyệt vời ấy, kể cả anh và cậu.

Anh tin tưởng hắn, bởi hắn là bạn thân của anh. Anh nhờ hắn giúp cậu, chiếu cố cho cậu một chút. Hắn vui vẻ đồng ý, nhưng ai biết được sau bộ mặt vui vẻ giả tạo ấy là cả một kế hoạch đầy ghê tởm.

Hắn ghen ghét anh, thậm chí hận anh. Tại sao hắn cũng học giỏi, cũng đẹp trai nhưng không ai mến mộ hắn, không ai biết đến hắn. Chỉ vì hắn không có tiền? Không công bằng với hắn, hắn không chịu được. 

Khi biết anh yêu thầm cậu, hắn cố gắng làm quen với Jaejoong, tán tỉnh cậu để cậu đồng ý làm người yêu hắn nhưng hắn không thành công. Jaejoong nói cậu chưa muốn yêu ai, cũng không muốn nảy sinh tình cảm với bất kì ai. Siwon mừng thầm, dù gì anh cũng không thể có được cậu, và hắn bỏ qua cậu. Và hắn lại tiếp tục con đường làm giàu bẩn thỉu của mình _ buôn ma túy. Hắn sẽ cố thật nhiều để có nhiều tiền hơn anh, hắn sẽ vượt mặt anh, sẽ nổi tiếng hơn anh, sẽ có nhiều mụ đàn bà theo hắn hơn anh. Hắn đâu biết, những thứ phù phiếm ấy, anh đều không cần…

Và còn một điều, hắn không biết được rằng anh lại yêu cậu lâu đến vậy. 

Anh yêu cậu 5 năm, đến tận khi cậu thi vào Jung Ent, anh vẫn theo đuổi. 

Hắn lo sợ cậu sẽ yêu anh, anh lại dành được thứ anh muốn. Hắn không phục! Hắn phải đánh bại được anh. Và thật may mắn cho hắn khi anh nhờ hắn giúp anh nâng đỡ cậu. 

Siwon bắt đầu vạch kế hoạch trong đầu. Hắn động viên, giúp đỡ, dịu dàng với cậu, tất cả chỉ để cậu theo hắn, để anh thấy cậu và hắn cặp kè bên nhau, anh sẽ sụp đổ, hắn sẽ nhanh chóng trèo lên đầu , lên cổ anh, sẽ đứng trên đỉnh cao mà nhìn xuống anh như nhìn một thứ bẩn thỉu, hắn sẽ chà đạp anh.

Nhưng có một điều nằm ngoài kế hoạch, ba mẹ JaeJoong phát hiện hắn buôn ma túy. Bọn họ mang tấm ảnh hắn đang ôm ma túy chạy trốn ra uy hiếp hắn, ép buộc hắn phải đưa tiền cho họ.

Hắn ngậm đắng nuốt cay làm theo, tuy vậy họ vẫn cố tình chèn ép hắn, lấy tấm ảnh ấy ra ép hắn phải đưa họ một khoản tiền lớn vượt ngoài số tiền hắn đang có. Hắn không giao đủ tiền, họ sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát, hắn sợ hãi chạy lại cắt dây điện thoại ra. Mắt hắn long lên nhìn hai vợ chồng tham lam. Rồi hắn rút con dao nhỏ luôn trong người đâm liên tiếp vào họ, máu đỏ bắn lên che mờ đôi mắt hắn. Những tia máu bẩn nhuộm đỏ bàn tay hắn, nhuộm đen trái tim còn chút lương tâm của hắn.

Ba mẹ cậu chết, hắn sực tỉnh, sợ hãi nhìn bàn tay nhuốm máu, rồi như người điên, hắn vừa gào thét, vừa chạy đi.

Hắn đâu biết… toàn bộ cảnh hắn giết người đều được một người quay lại…

Nụ cười quỷ dị hiện lên trên gương mặt anh…

Màn đêm giăng khắp nơi, sương đêm cũng bắt đầu phủ xuống mặt đường, từng nhành cây kẽ lá, thấm lạnh mái đầu những con người bần hàn reo bán bánh, bán xôi ban đêm, những tiếng reo sao nghe cô đơn, lạnh lẽo đến não lòng. 

Trái ngược với sự lạnh lẽo ngoài đường, căn phòng bệnh JaeJoong đang nằm lại tràn ngập ấm áp, sự nồng đậm của tình yêu đơn phương đầy mãnh liệt. Hơi ấm đó tỏa ra mạnh mẽ từ bàn tay xương xương đang siết chặt lấy bàn tay của chàng trai đang nằm im lìm trên giường. 

Mười ngón tay đan chặt vào nhau… vừa khít…

Ngón trỏ nằm im lìm trong tay YunHo khẽ cử động. Hành động rất khẽ ấy cũng khiến anh giật mình thức dậy, siết chặt thêm bàn tay nhỏ nhắn của cậu:

-JaeJoong? Em tỉnh rồi sao? Để anh đi gọi bác sĩ! BÁC SĨ BÁC SĨ!!!!!!!!

Sự vui sướng trong anh đã khiến anh quên đi anh đang trong bệnh viện và chỉ cần bấm nút đỏ đầu giường thì bác sĩ sẽ đến. 

Nhưng cũng đâu có sao… khi yêu, người ta dù thông minh, sáng suốt đến đâu cũng sẽ trở nên ngốc nghếch thôi mà…

-N…Nư…Nướ… - Cậu khẽ lay lay tay áo anh ra hiệu.

Anh cúi sát xuống mặt cậu:

-Em nói gì? Nói lại đi.

-N…Nước…- giọng cậu khàn đặc, nói không rõ tiếng.

Anh vôi vàng rít li nước. Nhẹ nhàng nâng lưng cậu dậy, em giúp cậu uống từng hớp nước:

-Từ từ thôi…

Nhẹ lắc lắc đầu ra hiệu đã uống đủ, cậu ngước đôi mắt to tròn nhìn anh:

-Sao tôi lại ở đây?

Dịu dàng đỡ cậu nằm xuống, anh vừa nói:

-Em bị ngất nên anh đưa em vào viện. Em còn yếu, nghỉ chút đi.

Nghe lời anh, cậu khẽ nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cùng lúc ấy vị bác sĩ cũng đẩy cửa bước vào phòng, 

anh quay sang hỏi:

-Bác sĩ, cậu ấy sao không?

Kéo trễ kính xuống sống mũi, ông chau mày:

-Chỉ có ngất thôi làm gì phải xồn xồn lên thế? Cứ cho uống thuốc bổ hay ăn đồ bổ là được rồi! Nửa đêm nửa hôm mà cũng dựng người ta dậy, phải biết cho người ta nghỉ ngơi chứ! Bác sĩ cũng là người chứ có phải thần thánh đâu mà không nghỉ ngơi! Đây! Mang đơn này ra tiệm thuốc trong bệnh viện, người ta khắc bán cho.

Vứt cho anh đơn thuốc, ông vừa ngáp, vừa lầm bầm mắng anh không biết thân phận…

Cúi xuống nhặt đơn thuốc, anh kìm nén ước muốn đấm vào mặt ông một cái, đầu tiên phải mua thuốc cho JaeJoong đã.

Một tuần nằm viện đối với JaeJoong đúng là thiên đường.

Dù trải qua chuyện vô cùng đau lòng nhưng anh đã bù đắp cho cậu rất nhiều, anh chăm sóc cậu, nâng niu cậu, 

nhẹ nhàng với cậu.

Tuy nhiều lúc anh và cậu có cãi nhau nhưng đều là anh làm hòa trước. Mỗi lần cãi vã, anh đều mua một li kem dâu để xin lỗi dù cậu có lỗi. 

Nhiều lúc cậu cảm thấy anh với cậu như đôi tình nhân vậy.

Sau khi ra viện, anh vẫn chăm sóc cậu chu đáo, giúp cậu làm tang cho ba mẹ. Và anh giúp cậu kiện tên Choi SiWon kia. 

Ngày tòa xét xử, hắn vẫn không biết đoạn clip đó là của ai cho đến khi anh lại gần, nói thầm với hắn thì hắn nổi điên, đòi giết anh, nói anh là kẻ không có lương tâm,…

Anh chỉ cười mỉm nhìn hắn phát điên, không nói gì. JaeJoong bên cạnh ngạc nhiên nhìn hắn điên cuồng chửi mắng anh còn anh thì chỉ im lặng không nói gì.

Anh đưa cậu ra xe mà cậu vẫn ngoái nhìn hắn. YunHo quay về bên phải, khẽ gật đầu.

“Đoàng”

Viên đạn bay chuẩn xác đến tim hắn, hắn ngã xuống, tay vẫn chỉ về phía anh và cậu. Hắn tắt thở, mắt vẫn mở trừng trừng theo bóng anh và cậu ngồi vào chiếc ô tô sang trọng.

Cậu tưởng anh yêu cậu. 

Sự thật là như thế, cậu nghĩ cũng là như thế…

Nhưng cậu không còn nghĩ như vậy nữa khi thấy anh cùng người con gái khác ôm hôn nhau trước cửa nhà 

cậu…

Nhìn anh và cô gái ấy ôm hôn nhau đầy nồng nhiệt, tim cậu như vỡ ra thành ngàn mảnh. Đôi mắt đẹp ngập trong nước mắt, những giọt lệ long lanh tô điểm cho đôi mắt to trong thêm đẹp nhưng làm ơn… đừng tô điểm bằng cách đấy… nó buồn lắm… JaeJoong ah…

Ba ngày cậu trốn trong phòng chỉ để khóc, anh cũng không tìm đến cậu, không ai tìm đến cậu cả. Cậu cô đơn trốn trong thế giới của riêng mình, một mình gặm nhấm nỗi đau của tình yêu chưa kịp đơm hoa kết trái đã bị dẫm đạp. Tình yêu của cậu…

Sao đường tình duyên của cậu lại long đong đến vậy…

Hai lần yêu, một lần yêu phải kẻ giết ba mẹ mình, còn lần này lại yêu phải người đã thuộc về người khác…

“Không! Kim JaeJoong, mày không được như thế! Vì cớ gì mà phải quỵ lụy vì một người đàn ông! Mày cũng là đàn ông cơ mà, việc gì phải trốn trong phòng khóc lóc như bọn đàn bà! Dũng cảm lên, đối mặt với sự thật đi Kim JaeJoong”

Sau ba ngày trốn trong nhà, cuối cùng cậu lại trở lại là Kim JaeJoong chăm chỉ, đầy tài năng.

Sải bước một cách đầy tự tin đến công ti, cậu đã sẵn sang đối mặt với anh, với nỗi đau âm ỉ trong tim…

Cậu và anh lại trở về làm người dưng. Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã cố hỏi cậu nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lẽo, đôi mắt đầy lạnh lùng, không chút tia ấm áp.

Anh lại quay trở về những ngày thời đại học, thầm lặng ngắm cậu từ xa, thầm lặng bảo vệ, nâng đỡ cậu.

Nhờ có sự giúp đỡ âm thầm của anh, cậu từ một Kim JaeJoong bị mọi người khinh thường, sỉ nhục, thành một Hero JaeJoong nổi tiếng, lạnh lùng, mọi người đều biết đến người mẫu Kim JaeJoong vô cảm một cách quyến rũ.

10 giờ đêm. Bar Mirotic.

Từng li rượu đầy rồi lại cạn. 

Những vỏ chai wishky rỗng đầy dưới chân anh.

Nhưng anh chưa say đâu, anh vẫn tỉnh táo lạ thường. Trong anh vẫn là hình ảnh JaeJoong dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ảnh năm đó.

Cũng ba năm rồi, anh và cậu cũng dần dần thân thiết nhưng anh vẫn không quên được, hình ảnh đó cứ như khắc sâu vào tâm trí anh, không sao xóa đi được.

-JaeJoong… JaeJoong ah… sao em lại nhìn anh như thế? Anh làm gì có lỗi với em? – Anh lèm bèm trong men say.

Loạng choạng đứng dậy, trả tiền rồi lên xe, anh phóng vụt đến một nơi…

“Kính coong Kính coong Kính coong Kính coong”

Hồi chuông cửa liên tục vang lên. 

JaeJoong bực mình bật dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm rủa thầm tên nào rảnh rỗi nửa đêm còn phá chuông nhà người ta. 

Mở cửa ra, cậu vừa định chửi cho tên-nào-đó thì một bóng người to lớn đổ ập vào cậu. 

Mùi rượu nồng ập vào mũi cậu nhưng thoảng trong đó là mùi bạc hà không thể át đi được của anh.

Vội vàng đóng cửa rồi đỡ anh lên phòng. 

Cởi giầy, tháo tất, thắt lưng, mấy cúc áo cho anh dễ thở, để anh nằm trên giường lèm bèm mấy câu không rõ nghĩa, cậu chạy đi lấy chậu nước lau mặt cho anh.

Đôi tay mịn màng cầm chiếc khăn khẽ lau khuôn mặt điển trai,cậu cười buồn:

-YunHo, anh đúng là biết cách hành em. Có người yêu mà không chạy đến nhà người yêu còn đến đây với em làm gì…

-Ja…Jae ah… Đừng bỏ anh lại… Đừn… nhìn a…anh bằng ánh mắt ấy. Xin em mà… anh đau lắm JaeJoong ah… - Đôi tay anh quơ loạn xạ trên không như muốn níu kéo thứ gì, dòng nước chảy ra từ khóe mắt, đôi mày chau lại đau đớn.

Trái tim cậu thắt lại khi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh, JaeJoong òa khóc, nắm lấy tay anh:

-YunHo! Em ở đây!!!!!! Em không đi đâu mà!!!!! Anh đừng như thế!!! Em cũng đau lắm YunHo ah!!!!!!!!

YunHo mở to mắt, ngồi bật dậy, ôm chầm lấy JaeJoong:

-Em đây rồi! Đừng rời xa anh nhé!!!! Anh không chịu được nếu thiếu em đâu JaeJoong ah…

Vỗ vỗ vai anh, gương mặt cậu cũng đầm đìa nước mắt:

-Không có đâu. Em luôn bên anh mà. YunHo, em yêu anh nhiều lắ… ưm…ưm…

Chưa để cậu nói hết câu, anh nhấn chìm cậu vào nụ hôn đầy ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC