Chap 14 [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Lộc ~~~~~Tiểu Lộc ~~~~~~~~~ "

Luhan bực mình đem chăn kéo phủ lên đầu, muốn cắt đứt mọi âm thanh.

"Tiểu Lộc, Tiểu Lộc ~~~~~~~~~ "

".............." Luhan thở phì phò xốc chăn ngồi dậy, căm tức mà nhìn cửa sổ, hy vọng như vậy có thể chặn đứng giọng nói đáng ghét của Sehun.

"Tiểu Lộc, Tiểu Lộc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "

Luhan thật sự nhịn không được nữa, vọt tới trước cửa sổ đẩy một cái khiến cửa mở bung ra, sau đó hướng xuống phía dưới lầu quát thẳng vào mặt người mới sáng sớm mà đã lôi đầu cậu dậy:

"Kêu la cái gì! Phiền muốn chết luôn!!! Giờ đang nghỉ hè đó Oh Sehun! Cậu có biết hay không hả?! Nghỉ hè không cho người khác ngủ nướng sẽ bị trời tru đất diệt đó!!!"

Sehun ngẩng đầu nhìn về Luhan trên tầng ba cười: "Đã mấy giờ rồi, vẫn còn ngủ nướng à???"

Luhan buồn bực: mình ngủ nướng dữ lắm sao?

Quay đầu nhìn lại...

"Em gái cậu Oh Sehun! Giờ mới hơn bảy giờ sáng a!!!!!"

Mùa hè năm lớp 10 không có bài tập, không cần học bài, là một trong những ngày nghỉ tốt đẹp nhất trên đời.

Ngày nghỉ hè đầu tiên tốt đẹp như vậy, Luhan bởi vì tên Sehun đáng ghét kia mà vẫn phải rời giường sớm như đi học bình thường...

"Oáp..." Đây là cái ngáp thứ mười lăm của Luhan.

"Tiểu Lộc, mệt lắm sao?" Sehun nhìn Luhan đang ngáp lần thứ mười sáu mà hỏi.

"Ừ... Cả đêm chơi máy tính..." Luhan gật gật đầu "Đưa vai sang đây để tớ dựa một chút, tớ cần phải ngủ."

"Tiểu Lộc, cậu cũng chơi máy tính sao?" Sehun kinh ngạc, cậu cho rằng Luhan sẽ không có hứng thú đối với những thứ này.

"Nói nhảm... Dù học giỏi thì tớ cũng là người..." Luhan mơ mơ màng màng trả lời.

Sehun điều chỉnh tư thế để Luhan có thể thoải mái tựa vào vai cậu.

Luhan thi cấp ba xong ngày nào cũng lên máy tính chơi suốt đêm, tới hai giờ sáng mới đi ngủ. Vừa ngủ chưa bao lâu đã bị Sehun đánh thức với mục đích nghe thật hay 'Đi leo núi'.

Cái tên Oh Sehun này sao không để cậu được yên tĩnh a...

Nhưng khi đến nơi, tất cả bất mãn của Luhan đối với Sehun đều quăng lên chín từng mây.

Mặc dù là ngày hè nhưng sáng sớm ở trên núi vô cùng mát mẻ. Trong không khí bao trùm hơi nước ẩm ướt, đặc biệt thoải mái. Phóng tầm mắt nhìn xa, trước mắt đều xanh biếc, cực kỳ thoải mái.

"Thoải mái quá~~~~~~~" Luhan duỗi người, vẫy vẫy hai cánh tay, trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều và tràn ngập sức sống, "Sehun cậu giỏi thật~ sao lại nghĩ đến chuyện leo núi a~ "

"Há há~ Tất nhiên rồi~ Chồng của cậu là ai chứ~" Sehun khoái chí hướng Luhan quơ ngón trỏ.

"Kiêu ngạo chết đi được!" Luhan hướng Sehun làm mặt quỷ, sau đó kéo tay Sehun "Nhanh lên! Nhanh lên~ Tớ không chờ nổi nữa rồi, đi leo núi đi~ "

Sehun cưng chiều mà nở cười, xách balô lên vai, đi theo Luhan lên các bậc đá.

Quá trình leo núi đương nhiên là rất cực khổ, không phải một hai câu là có thể diễn tả được.

Đó là một ngọn núi không cao lắm, đứng ở đỉnh núi có thể nhìn thấy vùng nông thôn yên bình xung quanh. Xa hơn chút nữa là đường cái, xa hơn nữa, là bầu trời xa xăm được che phủ bởi màn sương bàn bạc.

Chứng kiến cảnh sắc đẹp như vậy, Luhan vốn mệt không kịp thở trong nháy mắt lại xông tới trước lan can vách đá, nhoài người ra lan can, nheo mắt lại cảm thụ làn gió núi mát lạnh.

Sehun mở ba lô ra, đưa chai nước cho Luhan, mình cũng cầm một chai, đứng bên cạnh Luhan.

"Đẹp thật! Mặc dù leo núi mệt chết đi được, nhưng mà có thể ngắm phong cảnh đẹp như vậy cũng đáng" Luhan nói với Sehun.

"Tất nhiên rồi~" Sehun nhìn những chiếc xe hơi chạy trên đường cái ở phía xa tựa như những hạt mè lấm tấm trên đường, sau đó nói "Tớ sắp xếp việc này từ rất lâu rồi."

"Thôi đi a, chỉ là leo núi mà thôi..."

"Leo núi cũng phải sắp xếp chứ, phải tính xem mang theo cái gì để ăn, phải xem trước tuyến xe buýt, rất ít tuyến xe ra tới ngoại thành... Còn phải tính trước rủ cậu đi như thế nào..."

Luhan giật giật khóe miệng: "Rủ tớ như thế nào? Cậu thật sự tính trước rồi? Vậy sao trong mắt tớ, khi nãy chính cậu ở dưới lầu la làng bắt tớ xuống a..."

Đường xuống núi không phải từng bậc đá nữa mà là đường núi bằng phẳng, Sehun và Luhan tay trong tay, chậm rãi đi xuống.

"Sehun, cậu còn nhớ những chuyện khi chúng ta còn bé không?" Luhan đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

"Nhớ rõ, làm sao không nhớ được. Cả đời đều không thể quên, dù sao tớ cũng là lớn lên dưới nổi ám ảnh từ cậu a..." Sehun nhớ tới sự tình khi đó vẻ mặt liền lộ ra hắc tuyến, "Toàn bộ khu nhà đều biết danh, thiên tài học sinh xuất sắc Xi Luhan... Khi đó của mẹ tớ thường nói 'Nhìn Luhan rồi nhìn lại con xem'... hại tớ khi đó vừa nghe đến tên của cậu liền không khỏi phát run..."

"Như nhau thôi." Luhan nói,"Không phải lúc ấy cậu cũng rất nổi tiếng trong khu sao? Hỗn Thế Ma Vương Oh Sehun? Khi đó của mẹ tớ thường nói là 'Luhan a, con cần phải tránh xa Sehun một chút'. Lúc thật sự quen biết cậu, tớ mới hiểu ra lời mẹ tớ nói tuyệt đối là chân lý".

"Tiểu Lộc!!!!"

"Xem tớ không vừa mắt, gọi người cùng nhau ức hiếp tớ, luôn đối đầu với tớ, cố ý không phối hợp khi tớ làm việc." Luhan vạch đầu ngón tay lên đếm những việc xấu của Sehun "Chậc chậc chậc, lúc đó cậu bị thương đáng ra tớ không nên quan tâm. Có lẽ lúc ấy nên trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của cậu, nói cho bác biết Sehun đánh nhau."

"Đừng như vậy mà Tiểu Lộc~ Nếu làm thế quan hệ của hai chúng ta sao tốt lên được~ Cậu cũng sẽ không trở thành vợ của tớ~" Sehun nắm tay Luhan lắc lắc.

"Kỳ thực bây giờ nhớ lại, có lẽ đây chính là số phận. Lúc ấy tớ cũng không biết vì cái gì mà lại dẫn cậu về nhà. Nếu như tớ không làm như vậy, có lẽ cả đời chúng ta đều sẽ đối đầu. Không... Có lẽ cậu sẽ không thi đậu vào trường EXO, duyên phận giữa chúng ta, nói không chừng đến cấp hai đã đứt đoạn rồi."

"..." Nghe giả thuyết của Luhan, cả người Sehun đổ mồ hôi lạnh. Đúng vậy, nếu như lúc trước không có trận đánh nhau kia, nếu như lúc trước Luhan không giúp cậu, e rằng lúc này đây thật sự đứt đoạn.

"Bây giờ nghĩ lại... Mười năm rồi sao..." Luhan bỗng nhiên suy tư nói: "Từ khi quen biết nhau đến bây giờ... thời gian trôi qua thật nhanh. Nháy mắt, chúng ta đã quen biết nhau mười năm..."

Sehun dừng bước.

Luhan cũng dừng lại, không hiểu gì hết quay nhìn Sehun: "Sao lại đột nhiên dừng lại?"

Sehun nhìn Luhan, dùng lực kéo tay Luhan, đem Luhan ôm gọn trong lòng ngực của mình.

"Tiểu Lộc, đừng có giả thiết lúc trước như thế nào, như thế nào nữa. Nghe được tớ rất sợ hãi cậu có biết không? Tớ thật sự rất khó tưởng tượng nếu những chuyện ấy không xảy ra thì tớ và cậu sẽ ra sao."

Luhan ngẩn người, sau đó nở nụ cười nhẹ, vỗ vỗ lưng Sehun để an ủi: "Chẳng phải tớ vẫn luôn ở đây sao."

Đúng vậy...

Vẫn luôn ở đây....

Bất luận là mười năm trước cùng cậu làm bạn, cùng cậu lớn lên.

Hay là mỗi mười năm sau này cùng cậu chung sống....

--THE END--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net