9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một buổi chiều, Na Jaemin chẳng hề nhận được cuộc gọi nào từ Huang Renjun. Trước kia trời đất bao la tìm không được, nhưng ít nhất bây giờ đã có tin tức, nếu Huang Renjun không bước tới, thì hắn sẽ tự mình liều mạng đến gần. Na Jaemin không quan tâm, chỉ cần kết cục là hắn và Huang Renjun happy ending, có thể ở bên nhau là được. Hắn nằm trên giường đang thẫn thờ suy nghĩ như thế thì điện thoại vang chuông.

“Hi~ Em là Renjun. Ừm thì, anh còn làm công việc kia không? Em có thể hẹn anh không?”

Na Jaemin thấy tin nhắn thì bật vội dậy như đạn lên nòng, một bên vui sướng vì cuối cùng cũng nhận được tin nhắn, một bên ý thức được Huang Renjun vẫn không biết thân phận thật của hắn như cũ. Thế là hắn lâm vào do dự. Nếu như thẳng thắn nói, hắn nên dùng lý do gì để tiếp cận đây? Người theo đuổi? Nhưng hiện tại Huang Renjun đã không còn độc thân, mà bạn trai cậu lại còn là người quen của mình. Nếu như không thẳng thắn, quan hệ của bọn họ làm sao có thể tiếp tục? Nếu như chỉ dừng ở mối quan hệ thể xác, hắn không muốn.

Càng nghĩ càng rối rắm, Na Jaemin quyết định vứt cục tơ rối phiền não này ra sau đầu. Trước tiên phải nắm chặt cơ hội gặp mặt, hết thảy những thứ khác từ từ tính sau.  Thế là hắn trả lời:
“Cuối tuần này em có rảnh không? Chúng mình cùng đi đảo Jeju nhé? Nguyên cả cuối tuần ấy!”

Gửi xong, điện thoại yên lặng một lúc. Na Jaemin thong thả đi qua đi lại bên giường, nghĩ nghĩ, rồi lại gọi cho Mark Lee.

“Anh Mark, cuối tuần này Donghyuck đến chỗ anh lấy bản thiết kế được không?”

“Donghyuck?” Giọng nói Mark Lee mang theo sự giật mình không thể che giấu. Anh đương nhiên giật mình, làm sao Lee Donghyuck lại đồng ý gặp mặt anh được? Rõ ràng người kia đã nói cả đời chẳng muốn thấy mặt mình nữa.

“Ờ nó đó, đúng là người đã thích anh ròng rã ba năm, sau đó lại dứt khoát dập tắt đoạn tình cảm lưu luyến còn chưa hề chớm nở đó, Lee Donghyuck.” Na Jaemin rất hài lòng với sự kinh hoảng của Mark Lee, chí ít điều này nói rõ anh ta vẫn còn bận tâm, bởi thế hắn cố tình lấn lướt bổ sung thêm.

“Em và Lee Jeno cuối tuần này đều bận, cho nên chỉ có thể để cậu ấy tới. Nhưng em có lời muốn nhắn nhủ với anh, những việc Lee Donghyuck làm khi đó, cậu ấy làm như thế không có nghĩa là cậu ấy không yêu anh. Cho nên, làm ơn xin anh đừng khoe khoang bạn trai nhỏ của mình trước mặt cậu ấy!”

“Em có ý gì? “Không có nghĩa là cậu ấy không yêu anh” là ý gì?” Quả nhiên, Mark Lee vội vàng truy vấn.

“Đây là chuyện của hai người các anh, cuối tuần này anh nên tự đi mà cậu ta.” Khóe miệng Na Jaemin giương lên một nụ cười, dương dương tự đắc ngồi trên giường, sau đó lại tiếp tục, “Nhưng mà cũng chả nên hỏi làm gì, chẳng phải anh mới bắt đầu đoạn tình duyên mới sao?”

Người đầu dây bên kia trầm mặc, hoàn toàn trầm mặc như trong dự định của Na Jaemin. Hắn biết anh ta đang do dự, cái do dự này là việc hắn không muốn xảy ra nhất.

“Chỉ là tội nghiệp Donghyuck của chúng ta, cậu ấy vẫn còn giữ anh trong listfriend, nên nhìn thấy tấm hình anh khoe nhẫn, uống đến hết ruột hết gan, đến ngày thứ hai vẫn chưa tỉnh dậy. Cho nên, ngàn vạn lần xin anh đừng đề cập đến bạn trai mới!” Trong câu nói Na Jaemin trong mang theo ba phần hời hợt bảy phần lo lắng. Mà Mark Lee, người làm sao có thể biết bụng dạ Na Jaemin đang suy tính gì, giờ phút này tràn ngập đau lòng tiếc thương cho Lee Donghyuck.

Mark Lee hắng giọng, sắp xếp lại cảm xúc. "Anh biết rồi."

Và chỉ 10 phút sau khi kết thúc cuộc gọi, tin nhắn của Huang Renjun được gửi đến.

“Được, vậy cuối tuần này. Còn chi phí thì em trả cho anh như thế nào đây?”

“Thẻ anh đang có chút vấn đề, không giao dịch được. Cứ cho là em nợ anh đi.” Na Jaemin trả lời. Đương nhiên không thể lấy tiền của Huang Renjun. Na Jaemin đem tính toán nhỏ nhặt tính cho rõ ràng, một mặt hắn không muốn tiền thay đổi tính chất quan hệ giữa bọn họ, mặt khác chỉ có để Huang Renjun nợ mình, hắn mới có thể nắm giữ quyền chủ động giữ liên lạc với Huang Renjun.

“Vậy thì em tranh thủ tham khảo rồi đặt luôn khách sạn, kiếm nhà hàng ăn ở chơi bời.” Huang Renjun trả lời.

“Không cần đâu, anh hay đi Jeju lắm, ăn ở đâu ngon, ngủ chỗ nào êm anh đều biết, Cứ để đó cho anh! Rồi trả tất cả chung luôn là được mà.” Bởi vì hết thảy tiến hành quá thuận lợi, lúc nhắn tin Na Jaemin thập phần vui sướng nhướng lông mày. Đương nhiên hắn hy vọng mình giống như một người bạn trai thực sự, vì người yêu mà chuẩn bị cẩn thận lộ trình du lịch, đặt phòng khách sạn lãng mạn, đầy đủ xa hoa bất ngờ.

Tin nhắn này được gửi đến Huang Renjun, người sẽ đồng ý mà không cần suy nghĩ. Nếu nó được gửi đến Zhong Chenle, nhất định em sẽ hoài nghi có phải Na Jaemin hợp tác gì với khách sạn định động tay động chân, muốn dùng cái này để tống tiền. Nhưng Na Jaemin rõ ràng, việc này, mối quan hệ này Huang Renjun sẽ chẳng nói cho bất cứ ai, bởi vì trong mắt Huang Renjun như vậy là vô đạo đức.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại cảm thấy càng thêm vui vẻ. Huang Renjun yêu Na Jaemin hắn đến mức nào cơ chứ? Đến nỗi một người đơn thuần luôn để ý đến luân thường đạo đúng sai, phải cố gắng kìm nén cảm giác tội lỗi mãnh liệt xuống, vì hắn mà sa đọa, vì hắn mà sắp xếp an bài để lén lén lút lút gặp nhau. Nhưng chẳng mấy chốc, loại vui sướng ngày lại biến thành không nỡ. Hắn tự trách bản thân thật nhiều, lẽ ra không nên đẩy Huang Renjun vào vực sâu dày vò đạo đức.

“Chỉ cần Mark Lee và Lee Dong Hyuck nhanh chóng đến với nhau là ổn rồi.” Na Jaemin lẩm bẩm hết lần này đến lần khác. Một lúc lâu sau, hắn mới nguôi ngoai cảm giác khó chịu, mê man chìm vào giấc ngủ.

-

Huang Renjun thức trắng đêm, tâm trạng quá phức tạp. Cho dù mở nhạc êm dịu cho dễ ngủ nhưng vẫn chớ hề bình tĩnh được. Sự mong đợi đến cuối tuần trộn lẫn với cảm giác tội lỗi với Mark Lee, sự say mê đối với Na Jaemin xen lẫn với nỗi đau họ chẳng thể ở bên nhau như hình với bóng, và niềm khao khát tình yêu đích thực xen lẫn sự hoang mang về tương lai. . . Mọi cảm xúc đều đan xen đọng lại trong tim. Cậu không biết liệu lựa chọn của mình là đúng hay sai, cũng không biết tại sao lý tính và cảm tính con người lại có thể xung đột lớn đến như thế. Nhưng trái tim cậu đang nhảy lên rất mạnh, mạnh đến nỗi đủ để cậu bỏ mặc lý trí, quên hết tất cả đạo đức nhân nghĩa, phảng phất nếu như không nghe theo thanh âm gọi vọng lên từ đáy lòng, bản thân sẽ chết dần chết mòn héo úa.
Trằn trọc nhiều lần, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn vẫn rời giường đến phòng quần áo mở tủ ra, bắt đầu suy nghĩ cuối tuần này nên mặc gì. Nếu thật sự phải cùng Mark Lee kết hôn, thì ít nhất, ít nhất trước khi kết hôn có thể lại cảm nhận tình yêu đích thực.
Một lần nữa.
-
-
Hết 9~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net