3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"PD ơi em về trước nha! Xin lỗi đêm nay em đi hẹn hò." Biên kịch là một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đang chìm trong giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu, hôm nay xin nghỉ vì hẹn hò, thế là phòng phát thanh chỉ còn lại hắn cùng Hoàng Nhân Tuấn.

Hẹn hò, thật tốt, thật vui. Nếu như có thể, hắn cũng muốn hẹn hò cùng Hoàng Nhân Tuấn. Hắn cũng muốn cảm nhận loại mở rộng cửa lòng kia, loại cảm giác chân tình...

Hoàng Nhân Tuấn thêm ca khúc cuối cùng vào danh sách chờ phát, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại. La Tại Dân xoáy mở cửa, nhẹ nhàng kêu tên Hoàng Nhân Tuấn, sau đó bất thình lình ôm lấy đầu cậu, thả một nụ hôn thật sâu xuống.

RenD mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng không thể tưởng tượng nổi, như đang lên án La Tại Dân nổi bệnh dại. Hoàng Nhân Tuấn giãy dụa đẩy hắn ra, không cẩn thận đập vào khóe môi La Tại Dân. Mùi máu tươi khuếch tán trong khoang miệng hai người, Hoàng Nhân Tuấn dùng sức ho khan, giống như muốn đem thứ trong miệng nôn ra sạch sẽ.

"Cậu điên à? Đây là phát sóng trực tiếp!" Hoàng Nhân Tuấn chỉ chỉ đài điều khiển.

La Tại Dân lau vết máu ở khóe miệng, cười nói, "Mới chỉ thế này đã bảo là tôi điên rồi?" Hắn lập tức giữ cổ tay Hoàng Nhân Tuấn, hôn mấy phát liên tiếp lên gò má cậu, "Trò điên hơn vẫn còn ở đằng sau đó, cục cưng à."

Hoàng Nhân Tuấn bị hắn nhấc bổng đè lên bàn điều khiển âm thanh, phía sau lưng trần trụi cấn phím ấn đến đau nhức, quần bị tuột tận xuống mắt cá chân tinh tế, hai chân giang rộng gác lên vai La Tại Dân. Cậu nào dám cựa quậy, sợ chạm trúng khóa âm lượng, hủy hết list nhạc được phát cuối chương trình, cộng thêm La Tại Dân đe dọa đừng lên tiếng bởi vì microphone vẫn chưa tắt hoàn toàn.

"Rất muốn rên rỉ đúng không Nhân Tuấn?" La Tại Dân dán sát vào vành tai cậu thì thầm. Hoàng Nhân Tuấn bị hắn làm cho vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đỏ lựng như chú sư tử, nện nắm đấm lên ngực hắn lại như gãi ngứa, châu chấu đá xe.

"Cậu, cậu khốn nạn!" Hoàng Nhân Tuấn cắn môi dưới mắng hắn. La Tại Dân lại cười nhẹ hôn lấy cằm xinh xinh của cậu.

"Ừ, cũng đúng đó? Thằng khốn nạn này lại là chồng của em."

Hoàng Nhân Tuấn bị hắn trêu đùa đến mức chẳng thể tự mình đi xuống bàn điều khiển, là hoàn toàn không có cách nào tự xuống được. Hai cánh tay cậu vì ban nãy chống đỡ cơ thể để thân trên đừng dựa hoàn toàn lên bàn mà trở nên yếu ớt mềm nhũn mất sức. Giống như đã dùng hết sức lực, Hoàng Nhân Tuấn hung hăng trừng La Tại Dân:

"Sao cậu không đi chết đi?"

"Tôi chết mất thì ai dìu em xuống đây?" La Tại Dân mở rộng vòng tay, mặc quần lại đàng hoàng cho cậu, sau đó cẩn thận đỡ cậu xuống. Hoàng Nhân Tuấn hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay bây giờ, thế nhưng thằng cha khốn nạn này nói đúng. Nếu như chẳng nhờ La Tại Dân đỡ, đúng là cậu đến cả đường cũng đi không được.

"Thật sự, thật sự hết thuốc chữa." Vẫn còn đang trong giờ làm việc vậy mà lại làm loại chuyện này , Hoàng Nhân Tuấn bụm mặt, tức run người.

"La Tại Dân cậu quả thực là đồ cầm thú!"

"Có gì sai sao? Nhân Tuấn? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện này hết sức hợp tình hợp lý." Hắn chuyên chú nhìn đường phía trước, cũng không không nhìn Hoàng Nhân Tuấn đang chỉ trích. "Ngược lại là tại sao Nhân Tuấn vẫn cứ luôn né tránh chuyện này cơ? Tôi rất hiếu kì."

"La Tại Dân cậu có ý gì?" Hoàng Nhân Tuấn đẩy vai hắn. "Ý cậu là tôi làm chuyện có lỗi với cậu?"

La Tại Dân nhún vai, hiển nhiên không muốn giải thích.

"Dừng xe, thả tôi xuống." Hoàng Nhân Tuấn hướng hắn quát. "Này! Cậu nghe không! Thả tôi xuống La Tại Dân!"

La Tại Dân cũng không để ý đến cậu, lái xe thẳng đến cửa nhà mới dừng lại. Hoàng Nhân Tuấn vừa xuống xe liền ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, nói cái gì cũng không chịu đi. Hôm đó trời vừa mưa xong, thời tiết hơi lạnh, dưới đất lại lắm muỗi bay vo ve, trái tim La Tại Dân vốn đã quyết tâm muốn để cậu cảm nhận được một chút đau khổ trong nháy mắt liền mềm nhũn.

"Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói." La Tại Dân nắm một bên tay cậu, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn ngồi ì ở nơi đó không nhúc nhích.

La Tại Dân cũng ngồi xổm xuống, muốn đưa tay xoa đầu cậu nhưng lại giống như nhớ tới cái gì, ngượng ngùng rụt trở về.

"Tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, được không?" La Tại Dân níu níu góc áo cậu, "Nhân Tuấn đại nhân xin rộng lượng, tha tội cho tôi nhé?"

"Muộn rồi!" Hoàng Nhân Tuấn hờn dỗi, "Lại còn nói tôi có lỗi với cậu! Tôi làm gì mà để cậu vu oan giá họa như thế hả?"

"Vậy tôi quỳ vì em có được không?" La Tại Dân nói xong cũng quỳ một gối xuống, dọa Hoàng Nhân Tuấn vội vàng hét đừng.

"Này này này, cậu làm gì vậy?"

"Vợ tôi giận rồi, tôi phải dỗ vợ tôi." La Tại Dân chân thành nói.

Hoàng Nhân Tuấn cười phì khúc khích, đây là lần đầu tiên cậu biết La Tại Dân cũng có một mặt như thế này, hơi mới lạ, có chút không mường tượng nổi. Cậu đưa tay ngoắc ngoắc hắn, La Tại Dân lại gần hỏi sao thế. Ai biết DJ đại nhân liếc ngang liếc dọc, biểu cảm oán than hắn đếch biết nhìn sắc mặt người khác gì cả.

"Chân run, dìu tôi."

-

Khi đang ăn vội suất cơm ở đài truyền hình để tiếp tục công việc, bỗng nhiên cổ họng Hoàng Nhân Tuấn dâng lên trận buồn nôn, đến nhà vệ sinh nôn một hồi lâu, lúc này mới bất tri bất giác nhớ ra mình đã lâu chưa đến kỳ phát tình. Tan việc xong đến bệnh viện kiểm qua, quả nhiên, có thai một tháng hơn. Tâm trạng Hoàng Nhân Tuấn hơi kỳ quái, chẳng nói rõ được phức tạp chỗ nào. Vừa tràn đầy tò mò cùng mong đợi với sinh mệnh mới ở trong bụng, vừa sợ hãi đứa bé này có lẽ không phải điều mà cậu và La Tại Dân cần...

Lúc ăn tối, cậu cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò La Tại Dân.

"Tại Dân, cậu thích con nít không?"

La Tại Dân nhẹ gật đầu, lập tức đem tôm đã lột vỏ sạch sẽ bỏ vào chén Hoàng Nhân Tuấn.

"Vậy cậu... Có thích con nít do tôi sinh không?" Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

"Sao lại hỏi thế?" La Tại Dân ngừng đôi đũa trong tay, "Chúng ta không cần con cái cũng được."

"Có ý gì?" Hoàng Nhân Tuấn đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mắt La Tại Dân, ý đồ muốn đọc xem người kia rốt cuộc đang nghĩ ra sao. Cái gì gọi là không cần con cái cũng được? Hắn chán ghét mình đến vậy sao, rõ ràng thích con nít nhưng lại không cần mình sinh con cho hắn?

"Tôi chỉ cảm thấy bây giờ nói chuyện con cái có hơi vội vàng, Nhân Tuấn." La Tại Dân cúi đầu ăn mấy đũa cơm.

Hoàng Nhân Tuấn đứng dậy.

"Tôi ăn no rồi."

Sau đó quay người trở về phòng, cũng chẳng ra ngoài nữa.

La Tại Dân lúc này mới thở dài một hơi. Làm sao hắn có thể ích kỷ như vậy, yêu cầu Nhân Tuấn sinh con cho hắn?

Hắn đã ép buộc cậu từ bỏ mối tình đầu, kết hôn cùng mình. Bây giờ hắn lại có quyền gì mà ép buộc cậu trở thành người mà cậu không thích, thậm chí chịu tra tấn đớn đau quá nhiều vì một cuộc hôn nhân căn bản chẳng hề hạnh phúc.

Suốt một đêm kia, Hoàng Nhân Tuấn nằm đưa lưng về phía La Tại Dân, dùng hết khí lực hỏi hắn lần cuối cùng.

"Nếu như tôi mang thai, cậu sẽ làm gì?"

La Tại Dân trầm mặc hồi lâu, nói: "Phá đi cũng được."

Như thể còn chưa đủ, La Tại Dân lại nhỏ giọng lặp lại một lần. Hoàng Nhân Tuấn thừa dịp hắn ngủ thiếp đi mới len lén lấy khăn giấy trên đầu tủ, ga giường góc áo đã sớm ướt đẫm.

Hoàng Nhân Tuấn bỏ đi ngay trong đêm đó.

-

-

Hết 3~

Spoil chap sau: 

Hoàng Tiểu Bát lúc ba tuổi hỏi Hoàng Nhân Tuấn: Baba baba ơi, tại sao bé tên là Tiểu Bát, mà hông phải Tiểu Cửu Tiểu Thập ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net