4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thời tiết âm u, còn có mưa rơi lác đác, không có lịch trình nên Huang Renjun nằm ườn trên giường ký túc xá rảnh đến nhàm chán, cảm thấy khí trời thế này gọi chút đồ ăn vặt nhâm nhi rồi chọn phim coi là hết xảy cú mèo.

Nghĩ thế nào làm thế ấy, cậu order món xong xuôi, bật hẳn máy tính lên rồi bỗng không biết nên xem gì. Cậu không muốn xem phim tình cảm, mấy bộ hoạt hình đồ họa đẹp đẹp cũng đã xem hết rồi, phim hài thì lại chẳng phải thể loại cậu mê, con trỏ chuột bất giác di đến tag kinh dị, muốn coi nhưng hơi sờ sợ.

Cuối cùng Huang Renjun bèn lấy điện thoại di động ra cầu cứu fan hâm mộ, được các bạn đề cử bộ Insidious, cậu cứ chần chờ muốn bấm rồi lại thôi.

Lee Jeno nằm trong phòng mình, nghe tiếng Huang Renjun hết đóng lại mở cửa tới tới lui lui, thầm nghĩ bực bội, người này lại đang làm cái trò quỷ gì nữa.

Chờ Lee Jeno lấy lại tinh thần, bạn đã đứng ở trước phòng Huang Renjun, muốn gõ cửa nhưng lại nhớ đến tình trạng đáng quan ngại giữa hai người, làm thế này khá xấu hổ.. Lee Jeno áp lỗ tai lên cửa phòng cẩn thận nghe ngóng, chẳng nghe thấy tiếng động gì, đang lúc lỗ tai bạn vừa mới dán lên tức thì, cửa mở bật ra.

"Ừm.. Cậu có thể xích ra xíu được không? Cậu đang đè đau tớ." Huang Renjun đẩy đẩy Lee Jeno đang chễm chệ trên người mình, toàn thân cơ bắp này sao mà cứng ghê trời...

"Xin lỗi." Lee Jeno lúi húi đứng lên từ trên thân Huang Renjun. Người cậu mềm mềm, chớ hề vai u thịt bắp giống mình chút nào, cơ thể còn thoang thoảng mùi thơm, lúc bàn tay đẩy mình kia cũng mềm mại vô cùng, nơi bị cậu chạm đến không biết tại sao lại cảm giác hơi nong nóng. Bạn vươn tay kéo Huang Renjun dậy, trước kia không để ý, thì ra bàn tay mình có thể hoàn toàn bao phủ lấy bàn tay cậu, tựa như ban nãy toàn bộ cơ thể cũng đều nằm gọn ghẽ trong lồng ngực mình.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao? Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"

"Tôi..."

Lee Jeno nhanh chóng quét mắt khắp phòng Huang Renjun, bắt gặp màn hình máy tính đang sáng đèn.

"Cậu xem phim kinh dị mà không rủ tôi?"

"Hả?" Huang Renjun nhíu nhíu mày, cậu cảm thấy Lee Jeno dạo đây thật kì lạ, chưa nói đến chuyện sau khi mình tỏ tình thì hai người cơ bản đã chẳng giao tiếp gì, thì nói chi đến việc ngồi chung một chỗ xem phim kinh dị như thuở trước.

"Vậy cậu có muốn cùng xem không? Cũng sắp kết thúc rồi."

"Thôi, cậu xem tiếp đi." Lee Jeno cảm thấy hành động của mình thật điên rồ, tại sao lại hỏi ra câu đó được chứ, bạn xoay người muốn nhanh tránh về phòng, bạn điên rồi.

"Ừ thì, Lee Jeno!" Huang Renjun nhìn theo bóng lưng Lee Jeno, tự nhéo nhéo lòng bàn tay mình, có vài lời cậu hẳn đã sớm muốn nói nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, dù rằng bây giờ cũng chẳng ổn áp gì lắm, mà nếu không phải bây giờ thì sẽ chẳng có bao giờ nữa cả.

"Sao?" Lee Jeno quay người lại, "Chuyện gì?"

Mắt Huang Renjun láo liên bốn phía hòng xác nhận đám em trai không đứa nào lảng vảng xung quanh, "Lee Jeno, lúc trước thời gian tớ đến Hàn Quốc cũng không lâu, chưa quen cuộc sống nơi đây, tiếp xúc cũng chỉ quanh quẩn vài người, Xingxing với Chenle còn nhỏ, Jaemin từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãng, anh Mark thì bận rộn lịch trình cả ba nhóm, tính tình Donghyuck cậu cũng biết rồi, mà cậu lại đối xử với tớ rất tốt, khi tớ bập bẹ tiếng Hàn cậu phiên dịch giúp tớ, bình thường cũng quan tâm tớ, có lẽ vì thế tớ đã vô tình nhầm lẫn một vài cảm giác."

"Chuyện kia là tớ không đúng, tớ muốn giãi bày rằng một năm rưỡi nay tớ cũng tự chỉnh đốn lại tình cảm bản thân, cũng tiếp xúc với rất nhiều người, tớ muốn nói rằng tớ đã không còn thích cậu nữa."

"Cậu không cần mỗi lần nhìn tớ đều phải lo lắng như thế nữa, cũng không cần né tớ khắp nơi, tớ biết tớ đã làm cậu bối rối lắm lắm, thật sự, xin lỗi cậu nhiều."

Lee Jeno có chút không tin, nhíu nhíu mày, Huang Renjun tiếp tục nói:

"Tớ cũng có người thích rồi, huống hồ, chắc là qua năm nay, có lẽ tớ sẽ trở về unit Trung Quốc, sẽ chẳng còn làm cậu gai mắt đâu."

Vẻ mặt của Lee Jeno đông cứng lại, về đến phòng, bạn ngã người xuống giường, trong đầu vang lên câu nói kia của Huang Renjun, có thể cậu sẽ về unit Trung Quốc.

Ừm, cậu ta còn nói cái gì mà...

Huang Renjun đã thích người khác?

Huang Renjun có thể thích ai? Lại là âm mưu lấy lui làm tiến gì à? Lee Jeno trằn trọc nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, bạn mơ một giấc mộng..

Trong mộng bạn đặt Huang Renjun ở dưới thân, tay Huang Renjun cũng đẩy bạn ra, Lee Jeno bừng tỉnh từ trong mơ, hơi thở dốc còn chưa ổn định, đem bàn tay tiến vào trong chăn...

Sau đó bạn đưa tay che mắt, thấp giọng mắng câu đụ mẹ.

-

-

Hết 4~

Vẫn luôn cảm thấy khó hiểu bản thân, bao nhiêu fic mê mê mà cứ đâm đầu vào edit mấy fic tui hứa là tui khum hề thích =)) ủa tại sao vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net