Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba

Sau khi kết thúc buổi học hầu như mọi người đều nhanh chóng thu dọn để trở về nhà, Biên Bá Hiền muốn ở lại để giải quyết nốt công việc, Phác Xán Liệt từ lâu vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ Bá Hiền. Chờ mãi vẫn không thấy cậu để ý tới, hắn vội kêu: "Bá Hiền! Cậu giúp tôi xem cái bánh quy này làm sao lại bị như vậy."

Trước tiên Biên Bá Hiền rửa tay thật sạch sẽ ở bồn, sau đó mới đi tới giúp Xán Liệt xem bánh quy.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình. Biên Bá Hiền liếc qua đĩa bánh trên bàn lại nhìn dáng vẻ chật vật của Phác Xán Liệt: Bánh bích quy hình thù kỳ quái, màu sắc... ừm.... không biết dùng lời nào để diễn tả, trên bàn thì vương vãi hết bột mì bột bắp gì gì đó ra lấn chiếm toàn bộ mặt bàn, khuôn đúc bánh hay là các công cụ làm bánh khác cũng bị dính không ít. Phác Xán Liệt mũi cũng bị dính một ít bột, hai má cũng có một ít, trên người hay cả trên tạp dề cũng có thật nhiều bột.

Biên Bá Hiền đột nhiên ôm bụng, ngồi xổm xuống cười lớn.

"Cậu thật là, đây không phải đang làm bánh ngọt đâu, rõ ràng là đang phá hoại ấy."

Nhìn Biên Bá Hiền lấy mình ra làm trò cười, Phác Xán Liệt dường như cũng nhếch miệng lên cười, nhưng rất nhanh ý cười biến mất không dấu vết. Hắn cau mày, vẻ mặt ủy khuất lại vô tội mà nhẹ nói: "Rõ ràng tôi đã làm theo cách cậu hướng dẫn, nhưng mà lại biến thành thế này."

Nghe thấy Xán Liệt nói như vậy Biên Bá Hiền vội vã đứng lên, híp mắt, cố nén cười: "Dạ dạ dạ, là lỗi của tôi. Trước tiên cậu đi dọn lại bàn của mình đi, tôi làm thêm một lần cho cậu xem."

Từ lâu chỉ chờ câu nói này, Phác Xán Liệt vội vã thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, luôn miệng nói đồng ý.
Cho nên, khi Phác Xán Liệt dọn dẹp xong bước vào lớp học, hắn đã nhìn thấy cảnh này: Biên Bá Hiền đội một chiếc mũ nhỏ và đeo tạp dề nhỏ màu hồng có cái nơ hình con bươm bướm, cúi đầu, xắn tay áo, trên chóp mũi dính chút bột mì, trên mặt cũng dính một ít, vẫn là vẻ mặt thành thật lại nhu hòa đang nhào bột mì.
Thỉnh thoảng giơ tay lên, lấy tay lau mặt, lại tiếp tục nhào bột.

Phác Xán Liệt đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, kéo dài thời gian đi tới bên cạnh cậu: "Tôi có cần làm lại lần nữa không?"

Biên Bá Hiền chưa hề ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo một chút ý cười: "Không cần đâu, đã giúp cậu làm mẫu trước rồi mà. Có lẽ tỷ lệ bột mì cậu chưa làm đúng, những nguyên liệu khác cho vào chưa đủ. Lần sau chú ý cân bằng tỷ lệ cho chính xác và hợp lý là được."

"Vâng! Thầy giáo Bá Hiền ~"

"Đừng làm trò nữa, vừa lúc tan học, chúng ta lấy những thứ này đi làm mấy cái bánh đẹp mắt chút đi." – Biên Bá Hiền đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phác Xán Liệt, người đối diện mắt to chớp chớp nhìn cậu: "Làm xong có thể mang về nhà ăn, trên bục giảng có rất nhiều khuôn đúc cậu thích cái nào thì lấy ra đây!"

Phác Xán Liệt xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng lấy một xấp đầy khuôn đúc trở về. Biên Bá Hiền bất đắc dĩ nhìn một đống lớn trên bàn, cuối cùng thở dài. Nhỏ giọng thì thầm: "Chẳng hiểu sao lớn đầu rồi mà lại giống hệt một đứa trẻ thế này..."

Đang chuẩn bị dùng khuôn đúc để định hình, Biên Bá Hiền lại hỏi: "Cậu thích hình nào?"

Phác Xán Liệt trong miệng ăn một miếng bánh Biên Bá Hiền đã làm xong từ lâu, hắn cười hì hì nói: "Bá Hiền thích hình nào?"

"Hình trái tim." – Biên Bá Hiền thuận miệng nói.

Điều này làm cho Phác Xán Liệt cố gắng nhanh chóng nuốt miếng bánh, đứng dậy vén tay áo lên chuẩn bị hỗ trợ Bá Hiền. Hắn cầm lấy khuôn đúc hình trái tim ấn xuống, giống như đứa trẻ đang chờ được khen ngợi vẻ mặt mong đợi nhìn cậu: "Thế nào? Không tệ chứ?"

"Dạ dạ dạ, không tệ không tệ." – Thế nào lại thật sự giống trẻ con, điều này làm cho Biên Bá Hiền có chút buồn bực, nhưng cậu cũng cảm thấy không tệ. Dáng vẻ của tên to con 1m85 cúi đầu trợn to hai mắt chờ được khen ngợi cũng thật đáng yêu.
Bánh bích quy làm đi làm lại trong thời gian dài cuối cùng cũng được cho vào lò nướng, cả hai đứng ở trước lò nướng cố nhìn vào bên trong. Khoảnh khắc hai người mắt chạm mắt nhìn nhau thì lúng túng cười như con nít, vội vàng giả vờ chào hỏi rồi quay đi.
Phác Xán Liệt rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước, đột nhiên nhìn vào người đang phủi quần áo trong gương hỏi: "Bá Hiền cậu thích làm bánh hình trái tim như vậy có phải yêu rồi hay không?"

Biên Bá Hiền như trước cúi đầu phủi quần áo, nghe thấy thế có chút không vui trả lời: "Này! Ai nói thích hình trái tim chính là đang yêu hả! Tôi chính là một người độc thân ngay thẳng nha, lại nói... Có ai muốn tôi à."

"Bá Hiền của tôi khả ái như vậy làm gì có ai không muốn chứ."

"Ai là của cậu! Tôi khả ái chỗ nào." – Từ nhỏ đến lớn vẫn có người khen mình khả ái manh manh gì gì đó, rõ ràng mình là một thanh niên đẹp trai ngời ngời! ! Thật là, Phác Xán Liệt vừa lúc đạp trúng lên sét, Biên Bá Hiền lập tức xù lông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net