Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của 2 chúng tôi 

Minhyun cái gì cũng không nói, qua khe hở của những cái ôm nhìn lên trần nhà. Ánh sáng chói mắt như vậy.

Minhyun tỉnh dậy cũng hơn 9h tối. Daniel thay anh gọi điện báo cho mẹ với lý do nào đấy, anh cũng chẳng biết. Dù sao cũng đâu phải lần đầu nói dối mẹ. Cũng không phải lần đầu hai người làm chuyện này. Chỉ là điên cuồng đến mức này làm Minhyun không dễ chấp nhận.

Anh ngồi dậy, thân thể sạch sẽ, thoáng nhìn xuống thân thể trần trụi đầy dấu hôn của cậu mà bất động.

Daniel bước vào, ôm lấy anh. Khẽ nói Minhyun cùng ăn cơm. Minhyun cũng gật đầu tiến vào nhà bếp.

Đêm hôm đó hai người không nói gì cả, im lặng ăn cơm, cùng nhau dọn dẹp rồi mệt mỏi hướng đến giường nằm ngủ.

Minhyun quay lưng về phía Daniel. Cậu biết dường như anh đang trách cậu quá vội vàng. Cậu biết hết.

Cậu biết cậu lúc chiều điên cuồng đến mức nào. Cậu biết hai người hẳn là không nên như vậy. Nhưng cậu không kìm được. Đối với Minhyun như vậy cậu không kìm được.

Ai mà chẳng muốn cùng người mình yêu thân mật. Cậu cũng vậy mà thôi.

Daniel nhìn cần cổ trắng nõn của Minhyun, xích lại gần hôn hôn.

- Xin lỗi Minhyun, lúc nãy tớ... tớ kìm không được làm Minhyun sợ. Tớ sẽ không làm vậy nữa.

- ...

- Tớ biết lỗi rồi. Minhyun đừng giận tớ nữa được không?

- Cậu tha thứ cho tớ được chứ, Minhyun à.

- Cậu không nói là còn giận tớ đúng không?

- Minhyun, tớ...

- Không. Tớ không giận cậu. Minhyun thật lâu sau lên tiếng.

Daniel nghe anh nói, liền vui mừng ôm lấy anh. Hệt như con chó bự mà cuốn lấy anh vẫy đuôi. Minhyun im lặng nhìn bức tường trước mặt. Không thể ngủ được.

Làm sao lại khó chịu như vậy.

Tình cảm của Daniel đối với Minhyun mãnh liệt như vậy, thẳng thắn như vậy. Cậu lúc đó một chút cũng không nghĩ đến tương lai sau này sẽ như thế nào.

Điều đó làm Minhyun sợ hãi.

Anh phải nhanh chóng rời đi. Phải nhanh chóng chấm dứt nó.

Bởi vì, anh hiện rất sợ. Mình cứ vậy sẽ bị hãm sâu vào.

Hoặc như hiện tại, anh đã bị cuốn theo thứ tình cảm của Daniel mất rồi. Anh hiện chỉ đang cố vùng vẫy mà thoát ra.

Thoát ra khỏi thứ tình cảm cấm kỵ không một ai chấp nhận kia.

...

Thi học kỳ nhanh chóng đến nơi. Minhyun cùng Daniel lao vào học tập. Anh hướng đến khoa Luật đại học Seoul. Cậu thì chỉ cần tốt nghiệp là tốt rồi. Lúc nghe Daniel nói về điều đó, Minhyun thầm thở dài. Từ đầu hai người đã khác nhau như vậy.

Cũng tốt. Có thể dễ dàng chia xa.

Trước kỳ thi tốt nghiệp. Khi Minhyun đang chăm chỉ ôn bài liền nhớ đến cậu, thật không biết cậu đang làm gì. Anh hiển nhiên hiểu rằng suy nghĩ cùng nhớ nhung của anh hiện tại là không đúng. Nhưng ai không kìm được.

Nhìn đống tài liệu trước mắt. Minhyun bóp trán gục xuống bàn.

Điện thoại reo.

- Minhyun đang làm gì đó?

- Ôn bài thôi. Cậu... Minhyun chưa kịp tiếp lời thì người kia liền nhanh chóng hỏi.

- Nhớ tớ không? Nhớ tớ không Minhyun?

- ...

- Không nói là nhớ nhỉ! Daniel vui vẻ nói. – Tớ nhớ cậu nhiều lắm. Muốn gặp cậu ghê vậy đó.

- Cậu chắc đang ôn bài mệt lắm phải không?

- Ừm, có chút. Minhyun nghe người kia nói chuyện, tim liền loạn nhịp.

...

- Minhyun à, tớ bảo này.

- Hả.

- Sau này tốt nghiệp, chúng ta cùng ở chung nha. Tớ sẽ tìm phòng trọ gần trường Minhyun học. Chúng ta sẽ ở bên nhau. Hằng ngày tớ sẽ nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc Minhyun nha.

- Tớ....

- Quyết định vậy đi nha, Minhyun.

Tim anh đập ngày càng loạn. Minhyun biết không nên, anh biết nên dừng lại. Nhưng anh cũng không thể ngăn chính bản thân mình.

- Tớ muốn thấy Daniel. Tớ...

- Xuống đây đi.

- Hả?

- Tớ đang ở dưới nhà Minhyun này. Tớ...

Cậu chưa kịp nói tiếp Minhyun đã cúp máy.

Chưa đến 1p Minhyun đã ở trước mặt cậu. Đôi mắt long lanh như ngàn vì sao, chiếc mũi nhỏ xinh đẹp hồng lên vì lạnh. Anh kéo cậu vào con hẻm sau nhà. Chủ động hôn Daniel.

Nó chính là tình cảm của Minhyun đối với Daniel. Anh sợ chứ. Nhưng anh không kìm được chính bản thân mình.

Anh biết cậu đối với tương lai của hai người thật chú tâm. Anh biết. Anh hiện tại chẳng thể làm gì ngoài trao cho cậu một chút ngọt ngào như vậy. Anh biết sau này hẳn cậu sẽ thật hận anh.

Tình cảm của Daniel từng khiến anh sợ hãi. Không hiện tại vẫn vậy, bởi vì cậu cứ như vậy, anh càng không thể cự tuyệt không thể khiến cậu tổn thương.

Nhưng anh không thể quay trở lại được nữa.

Ôm lấy Daniel, khẽ kéo khóa quần của cậu. Daniel dường như giật mình mà cầm lấy tay Minhyun. Lắc đầu, nhưng Minhyun không quan tâm. Anh nhẹ nhàng vuốt ve thứ kia khiến nó cương cứng. Daniel cắn môi, rên rỉ một tiếng rồi cũng y dạng vuốt ve cho anh. Hai người trong tiết trời giá lạnh của Seoul vuốt ve nhau cùng nhau đạt đến cao trào.

Daniel ôm lấy Minhyun, khẽ nói yêu anh. Anh cũng hướng cậu đáp trả.

Là sai lầm. Nhưng ít nhất hiện tại anh còn để cho Daniel một chút ngọt ngào.

Chỉ là điều đó đối với Daniel như con dao dắt vào da thịt, dắt vào trái tim còn đang rỉ máu.

Đã không yêu cậu, xin đừng cho cậu chút hy vọng. Bởi vì với chút hy vọng ấy dù nhỏ thôi cũng đã khiến cậu ảo tưởng Minhyun và cậu đã từng yêu nhau, đã từng điên cuồng như vậy chứ không phải chỉ là ảo giác của mình cậu.

...

- Daniel, chúng ta chấm dứt đi.

- Minhyun, cậu đang nói gì chứ, tớ....

- Chấm dứt thôi. Tất cả những gì hiện tại chỉ là sai lầm. Chúng ta dừng lại được rồi.

- Minhyun cậu... cậu đùa đúng không? chúng ta đang rất tốt mà. Chúng ta còn sẽ sống cùng nhau. Chúng ta...

- Là ý nghĩ của cậu, không phải là của tôi.

- Minhyun vậy tất cả những thứ trước đó thì sao? Tất cả tình cảm của cậu, tất cả những hành động của cậu, tất cả....

- Chỉ là tôi muốn thử chút thôi. Cảm giác với đàn ông. Chỉ vậy thôi.

- Minhyun cậu... nói gì chứ... Minhyun à, cậu đừng như vậy...

- Tôi nói là sự thật. Tôi một chút cũng không yêu cậu.

Lạnh lùng như vậy, cương quyết đến vậy, dứt khoát tới mức này.

Daniel ngơ ngác nhìn Minhyun. Khuôn mặt anh càng mờ trước mắt cậu. Cậu biết mình khóc rồi. Cậu kéo anh lại, cố nén không thể giọt nước mắt rơi xuống.

- Minhyun cậu đừng như vậy, Minhyun cậu nghĩ lại đi... chúng ta từng vui vẻ như vậy. Cậu cũng yêu tớ mà Minhyun.

- Không có. Một chút cũng không.

Daniel cắn môi.

- Vậy cậu coi tôi là cái gì. Cậu coi tình cảm của chúng ta là cái gì.

- Không phải là chúng ta. Chỉ là của cậu mà thôi Daniel.

- Chẳng qua chỉ là chơi đùa. Một chút cũng không có yêu thương. Cậu cần gì phải đâm sâu vào như thế. Minhyun nở nụ cười, nghiên đầu nhìn Daniel.

- Chơi đùa! Daniel cắn môi hỏi lại.

- Đúng. Là chơi đùa.

- Ha. Minhyun ơi Minhyun. Cậu cũng thật hào phóng đi.

- Chơi đùa thôi mà cũng lâu như vậy, chơi đùa đến nghiện. Nếu tôi đè cậu xuống, tiến vào thân thể cậu. Cậu còn nói là chơi đùa.

- Đúng, cũng chỉ là chơi đùa. Minhyun cắn răn nói vậy. Bàn tay nắm chặt, ngón tay đâm vào da thịt đến đau nhói.

- Minhyun cậu, quả thật hào phóng đến mức này.

- Vậy tốt thôi. Tôi hiểu rồi.

Minhyun dường như chỉ chờ Daniel nói câu này, trực tiếp quay đi. Không hề quay đầu lại.

Nên anh không thấy được.

Anh liền không thấy được trên mặt Daniel là hai dòng nước mắt. Cùng với chiếc khuya áo thứ hai mà cậu cố gắng giữ lại để đưa cho anh.

Người ta thường nói khuy áo thứ hai gần trái tim. Tặng người mình yêu cũng như tặng cả trái tim cho họ. Chiếc khuy áo cũng chưa kịp đưa cho người đó, trái tim đã theo người đó từ lúc nào.

Tôi hai tay dâng trái tim mình cho cậu. Cậu không lấy đi cũng chẳng trả lại.

Hôm nay là ngày tốt nghiệp.

Hôm nay Daniel cậu thất tình.

Mối tình đầu của của Daniel kết thúc như vậy.

....

Tôi vì cậu mà trao đi con tim. Giờ tôi muốn đòi lại nhưng không được nữa rồi.

Hôm nay là ngày tốt nghiệp.

Hôm nay Minhyun đoạn tuyệt cùng cậu.

Mối tình đầu của của Minhyun kết thúc như vậy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net