Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ước gì dòng nước mưa mang theo nước mắt và tất cả kí ức đau buồn của mình đi mất. Làm sao có thể chứ? Dòng nước mưa lạnh lẽo ấy thấm đẫm cả vào áo mình rồi, chứ trôi đi đâu. Cứ như nó muốn in sâu những kí ức ấy vào da thịt của mình vậy! Khốn nạn"

Sau ngày hôm đó, nó không ra khỏi nhà, dù chỉ là nửa bước.

Nó và anh không nhắn tin với nhau nữa, cắt đứt liên lạc.

Nó khóc rất nhiều

Nó cười cũng rất nhiều

Khóc là anh đã bỏ rơi nó. Khóc vì anh đã đổi thay. Khóc vì anh đã xem nó như một món đồ chơi, như một con ngốc, trong khi nó lại xem anh là tất cả. Khóc vì tất cả tình cảm từ trước đến giờ đều là lừa dối. Từ ngày ba mẹ nó mất đến giờ (ba mẹ nó bị tai nạn mất khi nó đang học lớp 11), anh là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất đối với nó. Anh luôn lắp đầy khoảng trống trong tâm hồn nó. Mất anh, nó sẽ sống ra sao? Những ngày tháng tiếp theo sẽ như thế nào?

Còn cười? Tự cười vì đã khóc vì anh - một kẻ không đáng để nó dành nước mắt cho. Tự cười vì đã quá chìm sâu trong vở kịch tình yêu lừa dối của anh để rồi khó mà có thể thoát khỏi. Cười vì đã tin tưởng vào thứ tình yêu với một idol viển vông quá xa tầm với như anh. Cười vì bản thân quá xấu xí để anh cảm thấy hổ thẹn.

Cứ khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, ngày qua ngày, nó khóc cho đến khi cạn nước mắt, cười cho đến khi không thể cười được nữa, căn phòng của nó khoác trên mình một màu đen u sầu ảm đạm. Một mình trong căn phòng trọ, nằm lẫn lộn trong đống chăn mền, lướt web hay vào các trang fanpage của EXO, thấy anh đang diễn rất vui vẻ cùng các thành viên, tự cười lạnh nhạt với bản thân

"Thật sự kết thúc rồi, mà có bao giờ bắt đầu đâu. Hừ. Ngu ngốc"

Trái tim mong manh của nó đang rỉ từng giọt máu đỏ tươi. Đau lắm chứ khi bạn rơi vào hoàn cảnh như nó. Cảm giác như có ai đang bóp nghẹt trái tim tổn thương sâu sắc ấy, không muốn nó tiếp tục đập nữa...

Số điện thoại của anh, lưỡng lự mãi, nó cũng ấn nút xoá.

Những dòng tin nhắn nhớ thương yêu đương, những bức hình selfie cùng anh hay thậm chí những bức hình của anh mà nó tải từ trên mạng, nó cũng đều xoá hết. Mỗi lần xoá một tấm hình nghĩa là nó đã tự găm một con dao vào tim nó.  Cứ như vậy thì con tim nó đã đầy ắp hàng ngàn mũi dao nhọn hoắt tự lúc nào. Một trái tim đầy sẹo. Những món quà anh tặng, gấu bông, kẹp tóc, truyện tranh,... đều bị nó đốt không thương tiếc. Nó không muốn bất cứ thứ gì thuộc về anh còn tồn tại quanh nó. Vì mỗi lần nhìn thấy thì nó lại yêu thương thù hận lẫn lộn.

"Hì...cuối cùng cũng không còn thứ gì của anh ta ở lại đây. Kể từ hôm nay, Oh Se Hun, ba chữ này không còn tồn tại trong từ điển của tôi nữa. Anh sẽ phải hối hận vì những điều mình đã làm.

Nỗi đau anh đem lại cho tôi là quá lớn. Ông trời sẽ bắt anh phải nếm trải nó, không lâu đâu, anh cứ đợi đi

Nhưng tại sao tim tôi lại vẫn cứ đau kinh khủng, đau quằn quại như thế này

Muốn quên hẳn đi hình bóng của anh, thực khó như vậy sao?

Phải chăng trong trái tim tôi vẫn còn một ngăn chứa nhỏ cho anh? Nhưng tiếc thay, tôi lại không có chìa khoá để mở nó được. Nếu có, tôi cũng chẳng thể mở nó ra được nữa. Bởi giờ đây xung quanh trái tim tan nát này đã bị một lớp băng tuyết dày lạnh lẽo bao phủ rồi, chiếc chìa khoá dù to hay nhỏ, dù nhọn hay không nhọn thì làm sao mà đâm xuyên qua lớp băng đấy để mở khoá được chứ?

Tôi sẽ không yêu thêm một ai nữa, để rồi phải đau khổ thêm. Một lần đã là quá đủ rồi."

========Kết thúc câu chuyện của nó 3 năm trước========

Những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt đang rơi từ trên cây và đáp xuống đất thật nhẹ nhàng. Khung cảnh thật đẹp biết bao khi điểm trên bức tranh ấy lại là những cặp tình nhân đang tay trong tay cùng nhau sánh bước trên con đường. Đưa tay hứng lấy vài cánh hoa, đầu tôi lại liên tưởng đến những 'đêm' anh cùng tôi khoác tay nhau vui đùa cũng trên con đường này. "Chết tiệt, đi đâu cũng nhớ. Làm sao vậy Joo. Quên hắn đi" _ suy nghĩ của tôi lúc đó.

Sau khi chia tay anh ta, tôi đã quyết chăm sóc bản thân nhiều hơn nữa, nếu anh ta nghĩ tôi như vậy thì những người khác chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ như thế. Không được! Nhưng đừng tưởng tôi đụng chạm vào dao kéo, tôi chỉ phẫu thuật mắt để khỏi cận thôi. Đầu tư nhiều hơn vào trang điểm, quần áo. Muốn vậy thì phải có nhiều tiền, cách duy nhất là đi làm thêm. Sáng đi học, đêm làm thêm. Cứ cật lực vậy, ngày này qua ngày khác

Và một điều không ngờ tới đã xảy ra với tôi, một hôm khi sắp bước lên xe buýt để về nhà, một gã đàn ông bịt đen kín đầu bỗng từ đâu chạy đến. Lúc đầu tôi có sợ thật vì bị hắn đuổi theo từ quán cà phê tôi làm việc đến tận giờ. Lẽ đó nên hắn đã lãnh trọn vài quyền của tôi (mới tập gần đó, bây gờ thì đẳng cấp luôn rồi). Tôi chỉ ngừng đấm đá khi mà hắn đưa tấm bưu thiếp có ghi "YG Entertainment"

- Anh Min Taek Soo, quản lí nhóm nhạc nữ sắp tới, lúc nãy nghe em hát bài Come Back Home ở quán thì theo anh, em nên đến đăng kí buổi audition một lần. Giọng em có lẽ sẽ phù hợp với việc rap. Vậy nhá. Một tuần nữa là đến ngày diễn ra buổi thi, vậy em cứ chuẩn bị, nếu được thì đến. Không mất mát gì mà phải không! Nếu em mà đỗ thì anh sẽ ghi hận mấy cú đánh hồi nãy. Nhớ đó...Aigoo cái thân già của tôi

Vậy đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời anh ta nói. Không biết đây có là thật không. Với lại tôi cũng thích mấy cái vụ rap riếc này lắm nên cũng muốn đi thi. Chỉ có một vấn đề. Nếu đậu, tôi sẽ bước vào cái showbiz đầy thị phi này, liệu tôi có thể chịu nổi những khó khăn của nó mà bỏ dở giữa chừng. Và còn nữa, chẳng phải tôi sẽ gặp lại anh ta sao? Đắn đo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng đã quyết định tham gia cuộc thi và tiếp đó thì sao nào........?

Đương nhiên là tôi đã đỗ vào rồi. Vậy nên mới có Hong Joo của hôm nay chứ. À quên mất một chuyện, tên cúng cơm của tôi là Lee Hong Joo chứ tên debut là Julie đấy.

Dù sao thì cái gì đến cũng phải đến mà, dù tôi không muốn gặp nhưng chắc gì sẽ không bao giờ gặp lại. Biết đâu được. Trái đất này vốn dĩ hình tròn mà. Có lẽ ông trời cũng đã trừng phạt anh đủ rồi, từ lúc mà Kris, Luhan và Tao rời nhóm, có lẽ anh đã rất buồn. Hoặc không? Tôi không chắc điều đó. Nhưng tôi tin rằng mất đi một người bạn thân thiết như anh Luhan thì anh ta cũng ít nhiều nhận ra nỗi đau khi đánh mất người mình yêu thương mà không thể làm được gì.

"Anh ta bây giờ chỉ là quá khứ. Chính anh ta đã bỏ rơi mày trước. Không được nhớ đến anh ta nữa Hong Joo à. Hãy nhớ rằng anh ta đã nói gì với mày" đấy là những gì tôi cứ luôn tự nhắc nhở bản thân mỗi khi nhớ về anh ta.

Lớp vỏ bọc lạnh lùng girl mà mọi người thấy bây giờ của tôi chẳng qua chỉ là để tôi không thể làm thân với mọi người. Tôi không cho phép bản thân cười đùa như trước, hay quan tâm như trước. Trong cái thế giới bao la rộng lớn này, tôi biết ai đang thật lòng, ai đang lừa dối tôi chứ.  Tôi rất sợ cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị phản bội. Tôi sợ lắm cái cảm giác khi lại đánh mất một người mà tôi yêu thương.

Chẳng có gì là vĩnh cửu cả. Tạo hoá đã tạo ra thứ gì thì đến một lúc nào đó cũng sẽ lấy lại nó mà thôi.

Tốt nhất, tôi cứ lạnh lùng khó gần như vậy đi. Có lẽ sẽ tốt hơn

Không yêu thương quá nhiều, không đau khổ quá nhiều...

No love, no hurt!

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net