Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

"Ly rồi?"

"Ly rồi."

Viên Nhất Kỳ ngồi đối diện Tả Tịnh Viện, tinh thần uể oải qua loa mà đáp lời. Rượu trong ly vừa rót đầy một ly, chốc lát đã uống cạn sạch, Viên Nhất Kỳ đã rất lâu rồi không phóng túng như vậy.

Nhạc trong quán bar có phần ồn ào, Tả Tịnh Viện nhìn người này, một chút cũng không phù hợp với không khí ở nơi này.

Trước kia Viên Nhất Kỳ rất hay cùng Tả Tịnh Viện đến nơi này. Cuộc sống phú nhị đại chính là như vậy, các nàng dường như trở thành khách quen ở phần lớn các hộp đêm, thậm chí đến ông chủ của những nơi này đều quen mặt mấy phần.

Nhưng kể từ khi Viên Nhất Kỳ kết hôn, ngầm đồng ý vùi mình vào trong cánh cửa hôn nhân, Viên Nhất Kỳ cũng từ bỏ đến những nơi ồn ã như thế này.

Tả Tịnh Viện đến hiện tại vẫn chưa hiểu lý do tại sao phong lưu thành tính như Viên Nhất Kỳ, lại dễ dàng khuất phục trước một người nghiêm khắc kỉ cương như Thẩm Mộng Dao, nàng nghĩ, có lẽ đó hẳn là tình yêu đi, vì chỉ có tình yêu mới vô pháp lý giải như vậy.

"Lần này là thật sự muốn ly sao?"

Viên Nhất Kỳ nhíu mày: "Thật sự ly! Ly hôn còn có ly giả hay ly thật sao? Lần này không đùa, là nghiêm túc ly hôn!"

"Còn ổn đi?" Tả Tịnh Viện quan sát tình hình không mấy lạc quan, bắt đầu lên tiếng hỏi.

"Ổn chứ, đương nhiên là ổn!"

Viên Nhất Kỳ vừa cười vừa nói, lại vung tay lên một cái, chỉnh lại quần áo trên người, chậm chạp mà đi về phía sân khấu.

Tả Tịnh Viện vừa muốn ngăn lại đã bị Viên Nhất Kỳ trước một bước mà chen ngang.

"Cậu cản đều đừng cản, hôm nay chính là phải uống!"

Hộp đêm ở giữa có một cái bục cao, buổi tối đều sẽ có vũ công đứng ở đó biểu diễn trợ hứng. Hơn nữa, nơi đó còn có một tác dụng khác, ví dụ như cách Viên Nhất Kỳ dùng ở hiện tại.

"Các vị." Viên Nhất Kỳ hắng giọng một chút, rượu trong tay được nàng nâng cao lên, sóng sánh một chút.

"Rượu hôm nay các vị uống toàn bộ đều thanh toán trên người tôi! Chúng ta cùng nâng ly, chúc các vị tận hứng!"

Tả Tịnh Viện nhìn cả hộp đêm vì hành động này của Viên Nhất Kỳ làm cho dấy lên một trận náo nhiệt, nhạc cũng được đẩy cao lên, thật sự là vô cùng trợ hứng.

Nàng nhìn người hào hứng đến phát ngốc kia cũng không tiếp tục khuyên nữa, chỉ có thể nhìn rượu cứ từng bình mà đem đến, bắt đầu cùng Viên Nhất Kỳ trực tiếp đem rượu uống hết.


Rượu lại uống thêm một vòng, Viên Nhất Kỳ đã bắt đầu có phần say, gương mặt cũng đã vì rượu mà ửng đỏ.

Nàng liếc nhìn một chút Tả Tịnh Viện, tay bắt đầu đưa lên, choàng qua vai Tả Tịnh Viện, một bộ dáng tâm sự chuyện người chuyện đời đều phơi bày ra.

"Viện, mình nói cậu," Giọng Viên Nhất Kỳ vì rượu mà trở nên khàn khàn, hộp đêm lại có hơi ồn ào, Tả Tịnh Viện phải ghé gần tai lại mới nghe được lời Viên Nhất Kỳ nói, "Sau này cậu đừng kết hôn! Kết hôn đều không phải là chuyện gì tốt!"

"Đều nói thời gian yêu đương mới là tình cảm chân thật, kết hôn đều là nghĩa vụ, chính là phần mộ của tình yêu!"

"Ngày trước mình thật sự không nên vì một phút nông nổi mà đem hôn kết, kết xong hôn tình cảm đều không còn giống như trước nữa!"

"Con mẹ nó! Hối hận đến muốn mạng rồi!!!"

Viên Nhất Kỳ càng nói càng kích động, bàn tay đặt trên vai Tả Tịnh Viện từ vỗ nhẹ mà biến thành siết chặt, nhìn dáng vẻ đã tức giận đến không nhẹ.

Tả Tịnh Viện vốn dĩ những chuyện hôn nhân này nàng cũng không hiểu, trước kia nàng cũng hẹn hò qua, nàng nhớ chính mình cùng Viên Nhất Kỳ là cùng một lúc thông báo chính mình đang hẹn hò. Lại không nghĩ rằng đợi đến khi nàng chia tay, hoa hoa công tử Viên đại tiểu thư trực tiếp ném đến trước mặt nàng một tấm thiệp cưới, thông báo chính mình sắp kết hôn.

Nàng ngày trước nhìn không ra Viên Nhất Kỳ còn có một mặt chân thành như thế này, cứ nghĩ người này chính là chơi, không ngờ không những kết hôn mà còn sinh con, hiện tại Tiểu Thất đều đã ba tuổi.

"Trước kia không phải nói không kết hôn sao? Cậu lúc kết hôn mình còn rất bất ngờ."

Viên Nhất Kỳ nghe xong nhịp thở cũng thả xuống nhẹ nhàng, nàng nhỏ giọng mà đáp lại Tả Tịnh Viện: "Yêu đi."

"Yêu sao?" Tả Tịnh Viện bất ngờ, nàng lặp lại lần nữa mà hỏi Viên Nhất Kỳ, "Có yêu đến mức đó sao?"

Viên Nhất Kỳ nuốt xuống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Yêu, là thật sự yêu đến mức đó."


2.

Viên Nhất Kỳ nhớ lại lần đầu tiên chính mình cùng Thẩm Mộng Dao gặp mặt là tại một buổi tiệc tối. Lần đó cũng là buổi tiệc tối đầu tiên mà Viên Nhất Kỳ tham gia kể từ khi trở về nước.

Thẩm Mộng Dao vốn là luật sư có danh tiếng ở thành phố, chỉ cần là đặt chân vào thương trường tại thành phố A, nhất định đều sẽ nghe qua danh tiếng của Thẩm Mộng Dao.

Hai mươi bảy tuổi, xuất thân chính quy, là con át chủ bài của luật sở Minh Duệ. Án kiện chỉ cần là Thẩm Mộng Dao phụ trách xử lý, thân chủ đều có thể kê cao gối mà ngủ ngon.

Viên Nhất Kỳ khi đó vừa trở về nước, nàng là cùng ba mình đến tham dự buổi tiệc tối này, mục đích là để nàng có cơ hội lộ mặt, sớm một chút cùng người trong giới kinh doanh này đánh lên quan hệ, dù sao nàng sau này đều sẽ là người đại diện của Viên thị.

Viên Nhất Kỳ không thích không khí ở nơi này, nàng là thật sự cảm giác rằng người đến này phần lớn đều sẽ đeo lên một lớp mặt nạ, cùng ai đều sẽ phô bày nhân mạch, bắt thêm quan hệ, thật sự đều là vì lợi ích.

Tranh thủ lúc mọi người trò chuyện đến nhiệt, Viên Nhất Kỳ một người trốn đến vườn hoa phía sau.

Vườn hoa ở khách sạn không quá lớn, nhưng nó vừa vặn đủ để Viên Nhất Kỳ hít thở, tự do mà thả lỏng chính mình.

Đi được vài bước, nàng nghĩ rằng nơi này có lẽ chỉ có chính mình, lại ngoài ý muốn mà phát hiện được ở hàng ghế gỗ đặt cạnh lan can còn có sự xuất hiện của một người khác.

Người kia mặc một chiếc váy dạ hội màu rượu đỏ được cắt may tinh tế, mái tóc phía sau tùy ý bung xõa, nhìn có vẻ vô cùng tùy hứng.

Viên Nhất Kỳ vốn dĩ cũng không có ý định phá vỡ không gian riêng tư của người này, nàng vừa nhìn thấy đã lập tức sinh ra ý nghĩ rời đi. Nhưng người còn chưa xoay đi, người ngồi kia đã đứng lên, vừa vặn mà xoay người lại.

Ánh mắt Viên Nhất Kỳ cùng cô gái kia chạm vào nhau. Lần đầu tiên tại ngưỡng hai mươi lăm của cuộc đời, Viên Nhất Kỳ cảm nhận được tiếng tim của chính mình mất đi quy luật mà đập loạn. Viên Nhất Kỳ thừa nhận, thời điểm đó chính mình là bị Thẩm Mộng Dao thu hút.

Thẩm Mộng Dao từng bước chậm rãi đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ, nàng nhìn thấy người trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nhỏ giọng mà nói: "Tản bộ sao? Muốn hay không cùng nhau?"

Nàng khi đó ma xui quỷ khiến mà gật đầu cùng lời đề nghị của Thẩm Mộng Dao, lại không biết chính mình đã âm thầm mà được kéo lên sợi dây đỏ duyên phận, trói buộc chính mình và Thẩm Mộng Dao trong suốt phần đời còn lại.

Viên Nhất Kỳ đến hiện tại không thể nhớ quá rõ ràng được khi đó các nàng là cùng nhau trò chuyện về vấn đề gì, nàng chỉ nhớ được nụ cười của Thẩm Mộng Dao là thật sự quá mức say lòng, giọng nói của Thẩm Mộng Dao cũng vô cùng êm tai, ý tưởng của Thẩm Mộng Dao cũng vạn phần đặc biệt, tất cả những thứ đó, mới là thứ hằn sâu ở nơi tiềm thức của Viên Nhất Kỳ.

Sau lần gặp gỡ đó, Viên Nhất Kỳ nãy sinh ý định theo đuổi Thẩm Mộng Dao. Và mọi thứ cũng dường như diễn ra theo quy luật, nó gần như có phần thuận lợi đối với Viên Nhất Kỳ.

Các nàng chính thức hẹn hò sau khi Viên Nhất Kỳ kiên trì nửa năm theo đuổi, lại sau đó một năm chính là kết hôn.

Cho đến hiện tại khi chính mình hồi tưởng lại, Viên Nhất Kỳ cũng chưa tin được rằng chính mình lại có thể kết hôn vào năm hai mươi bảy tuổi, lại càng không nghĩ được, nàng lại có thể chào đón thêm một sinh mệnh mới vào thời điểm chính mình chỉ vừa chuẩn bị vẫy tay cùng tuổi hai mươi tám.


3.

"Thẩm Mộng Dao khi đó mang thai."

Giọng Viên Nhất Kỳ rất nhỏ, so sánh với huyên náo ở nơi này thật sự chênh lệnh rất lớn, nhưng vừa vặn Tả Tịnh Viện ngồi rất gần Viên Nhất Kỳ, nàng có thể rõ ràng mà nghe được toàn bộ.

Nàng bị bất ngờ với câu nói này của Viên Nhất Kỳ, không thể tin được mà hỏi lại: "Mang thai?"

Viên Nhất Kỳ mỉm cười một chút, nàng gật đầu: "Đúng vậy, Dao Dao khi đó đã mang thai Tiểu Thất."

Yêu nhau hơn một năm, giới hạn lớn nhất của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao chính là hôn môi, xa hơn một chút nữa chính là ôm nhau cùng ngủ chung một giường, tuyệt đối không phát sinh thêm một chút quan hệ nào.

Cho đến sinh nhật tuổi hai mươi bảy của Viên Nhất Kỳ, cả hai mới bắt đầu có thêm một bước tiến mới, các nàng chân chính mà phát sinh quan hệ.

Viên Nhất Kỳ vẫn còn ghi nhớ dáng vẻ khi đó của Thẩm Mộng Dao. Nàng ấy khi đó là thật sự xinh đẹp, mỗi một động tác nhấc tay hay khe khẽ cau mày đều trở nên vô cùng sinh động, ở trong mắt Viên Nhất Kỳ đều có thể trở thành một bức họa đặc sắc nhất.

Ở khoảnh khắc chính mình thật sự tiến vào, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng mà nở một nụ cười, dịu dàng như cái cách mà lần đầu tiên các nàng gặp nhau, ở bên tai Viên Nhất Kỳ thì thầm khẽ nói:

"Sinh nhật vui vẻ, chị mang chính mình tặng cho em rồi."

Có quá nhiều cung bậc cảm xúc xuất hiện ở thời điểm đó. Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên biết được rằng, nước mắt hóa ra cũng có thể rơi xuống vì quá đỗi hạnh phúc.


Có được một lần chính là sẽ có nhiều lần. Ở lần thứ sáu, Viên Tiểu Thất đã xuất hiện.

"Thật ra ở lần thứ sáu đã có, nhưng lần thứ bảy chị ấy mới phát hiện nên con bé mới được gọi là Tiểu Thất."

Tả Tịnh Viện phụt một tiếng bật cười: "Thật sự quá tùy tiện rồi Viên Nhất Kỳ."

Viên Nhất Kỳ cũng theo sau mà cười nhẹ, dường như nhắc đến con gái mình, lòng nàng cũng trở nên mềm mại hơn phần nào.

Giờ này Tiểu Thất có lẽ đã ngủ say, con bé hẳn là cũng không biết mama cùng mami của chính mình đã sắp xếp thủ tục ly hôn, bước đầu tiến vào bình tĩnh kỳ.

Bình tĩnh kỳ thứ này mục đích là để hòa hoãn quan hệ hôn nhân, Viên Nhất Kỳ hôm nay cùng Thẩm Mộng Dao đến Cục dân chính ly hôn đã được nghe về thứ này.

Trước kia bình tĩnh kỳ chỉ có một tháng, hiện tại đều có thể kéo dài đến nửa năm, nàng thật sự không hiểu thứ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Đều đưa nhau đến ly hôn rồi, lại hòa hoãn dài dòng như vậy, có tác dụng sao?

Nghĩ đến gương mặt ngây thơ của Tiểu Thất, lòng Viên Nhất Kỳ lại hung hăng mà đau một cái, nàng thật sự không nỡ Tiểu Thất.

Thẩm Mộng Dao nhất định sẽ muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Thất, nàng tuy không muốn nhưng cũng không cách nào tranh chấp cùng vợ cũ, như vậy thật sự náo đến rất khó xem. Hơn nữa, Thẩm Mộng Dao còn là luật sư, tuy tranh chấp hôn nhân không phải là sở trường, nhưng với một người như Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ có thể nhìn được khung cảnh thua đến thảm hại của chính mình khi phải cùng nhau ra tòa. Vậy nên Tiểu Thất sẽ được Thẩm Mộng Dao chăm sóc, Viên Nhất Kỳ sau khi chính thức ly hôn sẽ chỉ được thực hiện quyền thăm nuôi của mình.

Viên Nhất Kỳ âm thầm mà nghĩ, nếu như Thẩm Mộng Dao hận nàng đến đem họ của Tiểu Thất đều đổi về họ Thẩm vậy thì thật sự cạn tình. Vả lại, Viên Vũ Thần so với Thẩm Vũ Thần đều dễ nghe hơn mười lần được sao? Chính là Viên cùng Thẩm, vừa êm tại lại có ý nghĩa, nàng nghe đều không cảm thấy chán, Tiểu Thất nhất định cũng sẽ như vậy!


Viên Nhất Kỳ đưa tay tìm kiếm điện thoại, vừa cầm vào tay màn hình ngay lập tức lóe sáng một chút, con số trên màn hình hiển thị đến rõ ràng, sáng sớm một giờ ba mươi mốt phút.

Viên Nhất Kỳ thất vọng đem điện thoại đặt sang một bên, lại tiếp tục vùi đầu cùng Tả Tịnh Viện uống rượu.

Nàng lại đang chờ đợi điều gì chứ? Là đợi tin nhắn quan tâm từ người hôm nay cùng chính mình ly hôn sao? Có phải hay không chính mình nghĩ đến quá đơn giản, đều đã làm đến thủ tục ly hôn, chính mình còn quan trọng sao?

Hình ảnh Tiểu Thất cùng Thẩm Mộng Dao trên màn hình điện thoại vẫn còn lưu lại trong suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ, có lẽ nên tìm một thời gian đem hình nền đổi một chút, đều không còn là vợ rồi, chính mình lại để ảnh vợ cũ, thật sự là có đủ hài hước.


4.

Nếu hiện tại nàng có thể chính mình lên giường mà ngủ sâu một giấc, Thẩm Mộng Dao đều có thể lừa gạt rằng chính mình một chút cũng không quan tâm đến Viên Nhất Kỳ.

Cho đến hiện tại, sau khi hoàn thành tất cả, Thẩm Mộng Dao lần nữa trở về nhà, nàng mới có thể bình tĩnh mà đem chuyện chải vuốt lại một chút.

Nàng vậy mà đã cùng Viên Nhất Kỳ ly hôn.

Dù là vẫn còn đang trong bình tĩnh kỳ, nhưng các nàng đã xác thật mà ly hôn. Thẩm Mộng Dao chưa từng nghĩ rằng chính mình sẽ quyết liệt như vậy mà đặt dấu chấm hết cho đoạn hôn nhân này.

Thẩm Mộng Dao hai mươi bảy tuổi gặp được Viên Nhất Kỳ, hai mươi chín tuổi cùng người này kết hôn. Đến rồi độ tuổi ba mươi, Thẩm Mộng Dao có cho mình một dấu ấn vô cùng ấn tượng, Tiểu Thất chính thức chào đời. Hiện tại Thẩm Mộng Dao ba mươi ba, nàng lần nữa đặt thêm một cột mốc quan trọng cho đời mình, nàng là cùng Viên Nhất Kỳ ly hôn.

Ly hôn, nói ra thật sự tùy ý, nàng cũng không nghĩ đến chính mình sẽ tùy ý như vây ly hôn với Viên Nhất Kỳ. Cho đến độ tuổi này, Thẩm Mộng Dao vốn cũng không còn suy nghĩ quá nhiều điều mới mẻ hay khát khao sự lãng mạn, thứ nàng cần duy nhất chỉ là sự bình đạm.

Mà Viên Nhất Kỳ, có lẽ không cho được nàng điều này.

Ba mươi ba tuổi, Thẩm Mộng Dao sớm đã qua thời tuổi trẻ oanh liệt, ao ước một đoạn tình yêu kinh tâm động phách, nàng biết rằng chính mình đã quá mệt mỏi sau những chuỗi ngày miệt mài chạy theo hạnh phúc, nàng không còn trẻ, cũng không còn sức nữa. Thời điểm hiện tại, thứ Thẩm Mộng Dao chờ đợi chính là hạnh phúc, mà điều nàng khát cầu chính là có được cảm giác an toàn.

Viên Nhất Kỳ là một người yêu hoàn hảo, nhưng đó không đồng nghĩa em ấy cũng là một đối tượng kết hôn lý tưởng.

Điều này, Thẩm Mộng Dao dùng ba năm hôn nhân mới có được cho chính mình một đáp án.

Viên Nhất Kỳ sao... Thẩm Mộng Dao trước kia không như thế nào hình dung được Viên Nhất Kỳ, nàng chỉ cảm thấy trên người Viên Nhất Kỳ chảy xuôi một dòng máu tự do, phóng khoáng, cũng vô cùng mà tùy ý. Phong phạm tiêu sái của người thiếu niên dường như là thứ đốn đổ con tim lần đầu biết rung động của nàng. Đều nói phụ nữ sẽ yêu bằng tai, Thẩm Mộng Dao tuy không nông cạn như vậy, nhưng nàng cũng không ít lần vì những lời hoa mỹ của Viên Nhất Kỳ mà làm cho rung động.

Viên Nhất Kỳ là thật sự lãng mạn. Có lẽ nhiều năm du học ở nước ngoài mà trên người Viên Nhất Kỳ luôn phảng phất một cỗ hương vị rất trào lưu, nét lãng mạn phương Đông lại thấm đẫm mấy phần của phương Tây, thật sự làm Viên Nhất Kỳ trở nên vô cùng khác biệt.

Hiện tại tuy đã ly hôn, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn sâu sắc mà cảm nhận được rằng, nàng có lẽ cả đời này sẽ tìm không được một người thứ hai giống Viên Nhất Kỳ.

Giống Viên Nhất Kỳ như vậy yêu nàng, giống Viên Nhất Kỳ như vậy chiều chuộng nàng, và cũng giống Viên Nhất Kỳ như vậy hiên ngang mà bước vào đời nàng, lại trú ngụ ở nơi đó lâu như vậy... Cho đến tận sau này, Thẩm Mộng Dao ắt hẳn sẽ tìm không ra được nữa.

Viên Nhất Kỳ trong lòng nàng, đã trở nên độc nhất vô nhị.



Cho nên yêu như vậy, lại làm sao lựa chọn ly hôn chứ?

Nếu có ai đó hỏi nàng, nàng đều trả lời không được.

Cho nên tại sao nhất định phải ly hôn?

Hẳn là qua không được nữa rồi đi? Hẳn là như vậy, Thẩm Mộng Dao nghĩ, những ngày tháng sau này, nàng không nên cứ như vậy mà qua.

Thẩm Mộng Dao đã không còn nhớ được chính mình và Viên Nhất Kỳ lần cuối cùng có thể ở chung một giường chìm vào giấc ngủ là khi nào.

Thẩm Mộng Dao cũng quên mất chính mình là vì lý do gì mà cùng Viên Nhất Kỳ cãi một trận, sau đó dứt khoát mà đem đoạn hôn nhân này cứ như vậy mà ly.

Có phải hay không là vì Tiểu Thất sốt cao đến mơ hồ, nàng liên lạc không đến Viên Nhất Kỳ mà lòng sinh ra oán hận.

Cũng lại không biết rằng có phải hay không hôm đó bản án quá mức phức tạp, nàng xem đến mệt mỏi cũng tìm không ra được điểm mấu chốt, mà Viên Nhất Kỳ lại xã giao đến đêm khuya mới trở lại cho nên chính mình bắt đầu sinh ra buồn bực.

Hoặc là buổi sáng hôm ấy Viên Nhất Kỳ thức dậy quá sớm, lại quên mất tặng cho nàng một nụ hôn buổi sáng, vậy nên nàng trở nên đa nghi cùng lo toan.

Và nó cũng có thể chính là bữa cơm đó Viên Nhất Kỳ vô tình cho hơi nhiều muối, hoặc Tiểu Thất lại khóc quá to, hoặc lại sớm hơn nữa, từ rất sớm trước kia dù vấn đề vốn dĩ chẳng hề to lớn,... nhưng tất cả những điều đó, dường như đều trở thành nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân này trở nên đổ vỡ.

Thẩm Mộng Dao cảm nhận được mệt mỏi, ở lần cuối cùng cùng Viên Nhất Kỳ đề nghị ly hôn, nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần của chính mình trở nên vô cùng mệt mỏi, nàng cố gắng đều không thể được nữa, cứ như vậy mà buông lời ly hôn.

Viên Nhất Kỳ lúc đó cũng không lớn tiếng, cũng không đưa ra lời níu kéo. Nàng nhớ rõ khi đó em ấy nhìn nàng thật lâu, đôi mắt trước kia là ánh sáng, trong mắt chỉ mang đầy tình yêu cùng khát vọng mà nhìn nàng, hiện tại trở nên vô cùng u ám, chính Thẩm Mộng Dao cũng không nhìn ra được Viên Nhất Kỳ là đang suy nghĩ điều gì.

Viên Nhất Kỳ ngồi sụp xuống ghế sô pha, cả người dường như đã mất hết đi năng lượng sau cuộc cãi vả, nhàn nhạt mà nói: "Vậy ly đi."

Thẩm Mộng Dao nghe được Viên Nhất Kỳ nói: "Theo nguyện vọng của chị, chúng ta ly hôn đi."


Giống hệt như thật nhiều năm về trước, khi chính mình hỏi Viên Nhất Kỳ rằng: "Chúng ta có thể kết hôn không?"

Viên Nhất Kỳ khi đó chớp mắt một chút, khóe môi câu lên một nụ cười rất chân thật, em ấy nói: "Đương nhiên có thể! Giống như chị mong đợi, chúng ta có thể ngay lập tức kết hôn!"


Trước mặt nàng vẫn là Viên Nhất Kỳ, giọng nói ấy vẫn giống hệt như trước kia, ánh mắt vẫn chỉ có duy nhất một người là nàng. Hết thảy vẫn chưa từng thay đổi, nhưng dường như lại chẳng còn vẹn nguyên như ngày đầu nữa.

Kết hôn ba năm, đến ngay cả Viên Nhất Kỳ đều cảm nhận được mệt mỏi, lại tiếp tục để làm gì nữa chứ?

Cho nên chúng ta cứ như vậy đi, đem cuộc hôn nhân này đưa đến điểm cuối cùng.

Nếu có ai hỏi Thẩm Mộng Dao rằng nàng hiện tại cùng Viên Nhất Kỳ là như thế nào, nàng có lẽ cũng sẽ thật nhẹ nhàng mà nghĩ đến hôm nay.

Vào ngày ánh nắng mặt trời không quá gay gắt, gió khe khẽ mà thổi qua, không khí cũng trở nên thật trong lành, khi đó, chúng tôi cũng vừa vặn mà ly hôn rồi.


---

Viết ở cuối cùng:

Say hi mọi người =))))))

Mình lần này lại đem đến một câu chuyện mới chỉ vì hôm qua lục lại trong mấy tệp cũ phát hiện ra cái cốt truyện này nên mình chốt luôn mở thêm một hố nữa mặc dù hố cũ vẫn còn chưa lấp xong 😁

Bộ này thì thật sự mình cũng không biết nên nói sao nữa =))))) chỉ đơn thuần một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, tag nhẹ cái tag gương vỡ lại lành đi ha =)) nếu không lành mình cũng sẽ làm cho lành =))))))

À đừng để chương 1 đánh lừa, mình chỉ muốn nói là: ĐÂY LÀ NGỌT VĂN ❗ ĐÂY LÀ NGỌT VĂN ❗ ĐÂY LÀ NGỌT VĂN ❗

Cảm ơn tất cả mọi người ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net