Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

Buổi tối cùng Viên Nhất Kỳ xem như là phân rõ giới hạn. Kiên cường là như thế, nhưng khi vừa trở về phòng, Thẩm Mộng Dao lại nhịn không được mà ngồi sụp xuống bật khóc.

Rõ ràng người kiên quyết muốn ly hôn là nàng, muốn cùng Viên Nhất Kỳ đem quan hệ phủi sạch cũng là nàng, nhưng cho đến cuối cùng, người đau lòng vẫn lại là nàng.

Cũng không biết là khóc đến khi nào, không biết bộ dáng của chính mình lại có bao nhiêu là thê thảm, Thẩm Mộng Dao đến khi mệt mỏi cũng chỉ mơ mơ hồ hồ mà chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, nàng dường như đã nhìn thấy Viên Nhất Kỳ. Đến khi tỉnh lại, nàng lại chẳng còn nhớ được nội dung của nó nữa.

Nhưng có lẽ đó là một giấc mộng đẹp, bởi vì khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, Thẩm Mộng Dao còn cảm nhận được chính mình tựa như đã nở một nụ cười.

Thẩm Mộng Dao biết, dù hiện thực chính mình có cùng Viên Nhất Kỳ tranh cãi đến vô pháp cứu chữa, lại hận đến không muốn nhìn thấy mặt đối phương. Nhưng chỉ cần là ở trong giấc mộng, Viên Nhất Kỳ vẫn vẹn nguyên là dáng vẻ ban đầu mà nàng yêu nhất.

Hai mươi lăm tuổi của Viên Nhất Kỳ, sớm đã thoát đi cảm giác thiếu niên thanh thuần, nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn là dáng vẻ thành thục mà độ tuổi ấy nên có.

Viên Nhất Kỳ xuất hiện tại tiệc tối ngày hôm đó, em ấy trên người mặt một bộ lễ phục vừa vặn hợp thân, nhưng đi cùng với mái tóc vàng nổi bật lại chẳng hề phù hợp. Rõ ràng nhìn đều là một bộ thanh thiếu niên phản nghịch, nhưng khi đứng bên cạnh ba mình vẫn là đem từng người đều tiếp đón đến chu đáo, sau cùng mới lặng lẽ mà cau mày, nhìn qua thật sự là cảm giác không mấy là dễ gần.

Ở lần gặp đầu tiên, Viên Nhất Kỳ đã thành công mà đem ánh mắt của Thẩm Mộng Dao toàn bộ đều thu hút về hướng mình.

Có lẽ mãi cho đến tận sau này, Viên Nhất Kỳ cũng sẽ không biết được Thẩm Mộng Dao bắt đầu từ khi nào mà rung động trước chính mình. Nàng không hỏi qua, Thẩm Mộng Dao cũng sẽ không nhắc đến, nó vẫn sẽ mãi là một nỗi niềm riêng được nàng chôn thật sâu vào tận đáy lòng.

Sau này có thật nhiều lần Thẩm Mộng Dao cảm thấy chính mình cả đời này đều sẽ chỉ yêu một người là Viên Nhất Kỳ, vô số lần cảm thấy nàng đã chạm chân đến ngưỡng cửa hạnh phúc.

Viên Nhất Kỳ ở trong lòng nàng, vĩnh viễn là giấc mộng đẹp nhất, là sự ngoài ý muốn lãng mạn, là rung động đầu đời, cũng là giấc mơ vĩnh hằng của Thẩm Mộng Dao.

Cho dù sau này thân phận giữa các nàng có lại lần nữa biến hoá, Thẩm Mộng Dao vẫn sẽ như vậy mà biết ơn về lần gặp gỡ này.


"Con còn muốn nữa!"

Thẩm Mộng Dao bị một trận tiếng ồn từ dưới nhà đánh thức. Nàng theo bản năng mà bật người dậy, đầu truyền đến cảm giác đau nhắc vô cùng khó chịu khiến Thẩm Mộng Dao không khỏi lập tức nhíu mày.

Đáng chết!

Vốn muốn vụt miệng mà mắng một câu lại nghĩ đến hôm qua nàng vừa uống rượu lại còn ở bên ngoài thổi gió lâu như vậy, hiện tại chỉ đau đầu đã là rất may mắn rồi.

Thẩm Mộng Dao ngồi im một lúc để định thần. Phòng ngủ chính dù có cách âm tốt đến bao nhiêu, Thẩm Mộng Dao vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của Viên Vũ Thần.

Bảy giờ mười chín phút sáng, thời gian này đã có người mở được cửa nhà nàng đến cùng con gái nàng chơi rồi?

Thẩm Mộng Dao xỏ dép mà bước xuống dưới. Vừa đi đến hơn phân nửa cầu thang, Thẩm Mộng Dao ở trong lòng cũng đoán được người kia là ai rồi.

Thật ra cũng không ngoài dự đoán, là Viên Nhất Kỳ.

Trên người Viên Nhất Kỳ đã đổi đi một bộ quần áo mới, có lẽ từ phòng thay đồ trên tầng mà lấy đến, dù sao đồ vốn dĩ thuộc về Viên Nhất Kỳ ở nơi này cũng chưa thật sự hoàn toàn mà dọn đi hết.

Nhưng Thẩm Mộng Dao không thể không sinh ra cảm thán, người này đúng thật là rất tự nhiên, không những vào nhà mà còn đem đồ đều thay rồi, là nghĩ các nàng chỉ đang giận dỗi vô cớ sao? Nghĩ chỉ cần cọ mặt ở nơi này thường xuyên sẽ có thể đem quyết định của nàng thay đổi?

Mơ tưởng!

Thẩm đại luật sư đời này hiên ngang như vậy, nhất định đời này sẽ không cùng vợ cũ phục hôn! Nhất định!


Thẩm Mộng Dao đem hai mắt nhắm lại, nhanh chóng mà đem tâm trạng mình điều chỉnh tốt, cố gắng mà đem sự hiện diện của Viên Nhất Kỳ đưa đến mức thấp nhất.

Nàng chậm rãi mà đi tiếp xuống cầu thang. Viên Nhất Kỳ thoải mái mà nằm trên sô pha, Viên Vũ Thần cả người đều nằm úp lên người Viên Nhất Kỳ, hai tay còn luồn ra phía sau mà ôm chặt cổ của mami, đầu nhỏ còn vùi vào hõm vai của người lớn hơn, bên miệng liên tục gọi: "Mami, Tiểu Thất thích nhất mami!"

Viên Nhất Kỳ cười đến hai mắt đều híp lại thành một đường thẳng, môi cong cong mà nở một nụ cười, dùng tay mà xoa lưng cho Viên Vũ Thần.

Tư thế này! Tư thế này chính là để nàng làm nũng cùng Viên Nhất Kỳ! Chính là của Thẩm Mộng Dao nàng! Vị trí đó chính là của nàng!!!

Viên Vũ Thần vậy mà dám như vậy mà nằm lên người Viên Nhất Kỳ!

Viên Nhất Kỳ vậy mà dám như vậy mà cưng chiều Viên Vũ Thần!

Xem ra là thật sự rất vui vẻ! Xem ra nàng mới chính là người dư thừa trong căn nhà này!

Di truyền đi, cũng tính là Viên Vũ Thần còn có điều gì đó giống nàng, là như vậy đi.

Thẩm Mộng Dao đảo mắt một cái, trong lòng lật lên một trăm cái xem thường.

Viên Nhất Kỳ có như vậy tốt sao? Để con gái nàng có thể thích đến không rời tay như vậy?


"Mama! Mama thức dậy rồi!"

Viên Vũ Thần lúc này nâng đầu lên một chút, vừa vặn mà nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đang đi về hướng này.

Hôm nay Viên Vũ Thần tâm trạng dường như còn rất tốt, năng lượng đều được sạc đầy, nhìn thấy nàng đã từ trên người Viên Nhất Kỳ ngồi dậy, hai chân ngắn vừa chạm đất đã vội vã mà chạy về phía nàng.

"Mama!" Viên Vũ Thần reo lên một tiếng, hai tay dang rộng mà ôm lấy chân của Thẩm Mộng Dao, dùng sức mà cọ hai cái, hệt như một chú mèo con.

"Mama chào buổi sáng!"

Thẩm Mộng Dao bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái mình, cũng nhẹ giọng mà đáp lại.

"Chào buổi sáng, bảo bối."

Viên Nhất Kỳ khi này mới từ từ mà ngồi dậy, từ sô pha đem tầm mắt hướng về phía Thẩm Mộng Dao.

Nàng nhìn Thẩm Mộng Dao, vừa ngượng ngùng lại vừa áy náy, cuối cùng dứt khoát mà đem ánh mắt dời đi.

"Mama, hôm nay mama cùng mami đưa Tiểu Thất đến trường được không?"

Viên Vũ Thần xem như là đã làm nũng đủ rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Có được không mama?'

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Vũ Thần một cái, lại đưa mắt mà nhìn người đang ngồi ở sô pha bên kia, lại chợt phát hiện người này không biết là từ khi nào đã nhìn mình.

Ánh mắt các nàng chạm vào nhau, Viên Nhất Kỳ rõ ràng mà giật mình một chút, sau đó liên tục chớp mắt rồi chạy trốn khỏi ánh mắt của nàng.

Giở trò gì đây Viên Nhất Kỳ? Thẩm Mộng Dao khó hiểu, người này đến cùng là đang ngượng ngùng điều gì?

Thẩm Mộng Dao đối với yêu cầu của Viên Vũ Thần đều không cách nào từ chối, nàng cũng là nhìn Viên Nhất Kỳ một cái, cũng không phải quản người này muốn hay không muốn. Con gái nàng muốn, Viên Nhất Kỳ không muốn cũng phải muốn!

Dù đối với việc cùng chung một xe với Viên Nhất Kỳ Thẩm Mộng Dao vẫn cảm thấy có chút không mấy ổn thoả, nhưng làm sao bây giờ, con gái bảo bối là muốn như vậy.

"Đương nhiên là được rồi," Thẩm Mộng Dao mỉm cười, khom người bế lên Viên Vũ Thần, "Bảo bối muốn tại sao không được chứ."

Viên Nhất Kỳ nghe xong tay chân cũng trở nên luống cuống.

Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ đây, nàng sắp cùng vợ cũ ngồi cùng một chiếc xe rồi! Viên Nhất Kỳ cũng không thể nói là chính mình có bao nhiêu là kích động, chỉ có thể mà nói rằng nàng đã tám phần mà đánh mất đi khả năng hô hấp thông thường.

Thật sự vui đến không thể dừng lại!

Viên Nhất Kỳ ở trong lòng mà giơ lên một ngón tay cái cho Viên Vũ Thần. Nàng chính là biết Thẩm Mộng Dao không thể từ chối Viên Vũ Thần, để con gái trợ công, nàng cũng không sợ chính mình sẽ không thể lay chuyển được Thẩm Mộng Dao.

Nhìn Thẩm Mộng Dao ôm Viên Vũ Thần lên lầu còn không quên mà lườm nàng một cái, Viên Nhất Kỳ trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Chậm rãi từng bước, nàng nhất định sẽ có thể đem Thẩm Mộng Dao theo đuổi trở về thôi.


2.

Tình cảnh trong xe hiện tại vô cùng căng thẳng, Viên Nhất Kỳ nắm chặt vô-lăng, ánh mắt một phút đều không dám đảo loạn, một mực mà hướng về phía trước.

Thẩm Mộng Dao ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu mà lướt điện thoại.

Viên Vũ Thần ăn qua bữa sáng sau đó theo nguyện vọng mà được mama cùng mami đưa đến trường, lúc vào trong còn không quên nở một nụ cười thoả mãn.

Thật sự là hết sức đơn thuần.

Viên Nhất Kỳ nhân lúc dừng đèn đỏ mà liếc vội sang kính trong xe, cẩn thận mà nhìn lén Thẩm Mộng Dao.

Nhìn qua còn tưởng rằng nàng là tài xế đang đưa bà chủ đi làm, thật sự là vô cùng giống.

"Dao Dao." Viên Nhất Kỳ đột nhiên gọi một tiếng, hoàn toàn đánh vỡ cục diện căng thẳng trong xe hiện tại.

"Ừ?"

Thẩm Mộng Dao dừng lại động tác trong tay, điện thoại cũng đặt qua một bên, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhất để chuẩn bị nghe Viên Nhất Kỳ nói chuyện.

"Chuyện tối hôm qua," Viên Nhất Kỳ hơi ngập ngừng, "Xin lỗi chị."

"Sao phải xin lỗi?"

"A?"

Viên Nhất Kỳ bất ngờ mà nhìn kính chiếu hậu: "Em cảm thấy chính mình có lỗi nên muốn cùng chị nói lời xin lỗi."

"Lỗi sao?" Thẩm Mộng Dao hỏi lại, "Em có lỗi gì chứ?"

"Em..."

"Sau này nếu em chưa rõ ràng chính mình phạm lỗi lầm gì thì đừng tuỳ tiện mà nói ra lời xin lỗi."

Thẩm Mộng Dao tiếp tục mà cắt ngang nàng: "Nó không có ý nghĩa."

Viên Nhất Kỳ bị nói cũng ngẩn người, nàng đột nhiên cũng quên mất chính mình là vì điều gì mà lại chủ động bắt chuyện cùng Thẩm Mộng Dao.

Nàng thở dài một hơi, gật nhẹ đầu mà tiếp thu lời của Thẩm Mộng Dao.

Tranh cãi cũng không phải là chuyện tốt, nàng trước tiên là phải thuận theo mà làm hoà cùng Thẩm Mộng Dao mới là chuyện quan trọng. Hơn nữa, điều mà Thẩm Mộng Dao nói cũng không phải không đúng, tuỳ tiện đến một lời xin lỗi, quả thật một chút ý nghĩa đến không có.

Viên Nhất Kỳ là thật sự cảm thấy chính mình không đúng, nhưng để nàng cùng Thẩm Mộng Dao trình bày bản thân nàng điểm nào không đúng, Viên Nhất Kỳ lại không làm được.

Cho nên để trước tiên nàng tự xem xét lại bản thân mình, đem nó đánh ra một bản kiểm điểm, sau đó từng bước mà đem nó cải thiện.

Nàng tin rằng chỉ cần chính mình dùng chân thành nhất định có thể lay chuyển được Thẩm Mộng Dao. Vấn đề chính là sớm hay muộn mà thôi.

Tổn thương của đêm qua Viên Nhất Kỳ vẫn ghi nhớ. Nhưng ôm đau thương mà tồn tại đó không phải Viên Nhất Kỳ. Nàng sẽ dùng hết thảy tổn thương đó làm động lực, dùng tình cảm của chính mình là niềm tin, nghiêm túc mà chứng minh rằng chính mình là thật sự yêu Thẩm Mộng Dao.


"Hôm qua có hơi khuya nên em cũng không để trợ lý Hoàng quay lại, cho nên mới vào nhà."

Viên Nhất Kỳ nói xong lập tức quan sát nét mặt của Thẩm Mộng Dao, cảm thấy người kia không hề giận dữ mới tiếp tục mở miệng nói tiếp.

"Em ở phòng cho khánh ngủ," Viên Nhất Kỳ nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Quần áo là lấy ở phòng thay đồ."

Viên Nhất Kỳ vừa dứt lời, Thẩm Mộng Dao 'hừ' một tiếng: "Thật tự nhiên, đều xem là nhà của mình rồi."

Viên Nhất Kỳ ha ha cười khan hai tiếng, trong lòng đã phát ra một nghìn loại từ ngữ miêu tả cảm giác ngượng ngùng.

Vốn dĩ là nhà của chính mình, bị Thẩm Mộng Dao dùng loại ngữ khí này nói ra một câu, nói đến nàng cảm thấy nghi ngờ chính mình có phải là ăn trộm đột nhập hay không.

Quả nhiên là Thẩm đại luật sư danh bất hư truyền! Đều nói đến vợ cũ đem miệng ngậm lại rồi!


Không khí trong xe lại trở về với sự yên tĩnh lúc ban đầu. Thẩm Mộng Dao lần này cũng không tiếp tục lướt điện thoại, nàng chỉ hơi nghiêng đầu mà nhìn ra cửa sổ, nổi lên hứng thú ngắm nhìn xe cộ tấp nập buổi sáng.

Hiện tại cũng tính là giờ cao điểm, nhưng xe trên đoạn đường này còn khá thông thoáng, Viên Nhất Kỳ dừng xong đèn đỏ đã có thể thuận lợi mà đi tiếp.

"Sau này nếu là chuyện Vũ Thần cần, mong rằng em có thể tận lực mà thực hiện, con bé còn quá nhỏ, có nhiều chuyện nhất thời sẽ tiếp nhận không được."

Vừa qua ngã tư một đoạn, Thẩm Mộng Dao lại bắt đầu nói chuyện.

"Chị còn chưa nghĩ được cách cùng Vũ Thần nói, vậy nên chúng ta trước mắt cứ giữ trạng thái này đi."

Viên Nhất Kỳ nghiêm túc nghe xong, nàng rất muốn nói nếu không có cách để Vũ Thần tiếp nhận, vậy thì chúng ta dứt khoát đừng ly hôn nữa! Một nhà ba người hạnh phúc mà qua không phải rất tốt hay sao?

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ, cuối cùng lời đến miệng vẫn là một chữ: "Được."



Xe chậm rãi được Viên Nhất Kỳ lái đến luật sở, cả một đoạn đường còn lại cũng không ai lại chủ động mà nói chuyện nữa.

Luật sở vừa xuất hiện ở trước mắt, Viên Nhất Kỳ còn muốn nói chính mình sẽ dùng xe Thẩm Mộng Dao lái đến công ty, buổi chiều sẽ quay lại luật sở đem người đón về. Nhưng lời chưa kịp nói, Viên Nhất Kỳ đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của chính mình.

Đây không phải xe nàng thì là xe ai nữa chứ!

Viên Nhất Kỳ ở trong lòng đã bắt đầu mà dùng từ ngữ đem trợ lý Hoàng công kích một lần lại một lần, thật sự không hề hiểu chuyện, là ai mượn người này xuất hiện ở đây vậy chứ!

"Trước luật sở có thể dừng xe được một lúc, em để chị ở đó là được rồi," Thẩm Mộng Dao thu xếp túi xách của chính mình, "À, trợ lý Hoàng là chị gọi đến."

Thẩm Mộng Dao nâng môi cười nhẹ: "Viên Tổng cũng nên đến giờ đi làm rồi."

Có phải đang chế giễu nàng không?! Có phải đang trêu đùa nàng không?! Có phải hay không đây Thẩm Mộng Dao?!

Viên Nhất Kỳ nghiến chặt ra, răng hàm bị cọ sát mà mạnh mà khẽ phát ra một tiếng.

Xe vừa vặn mà dừng lại trước luật sở, Thẩm Mộng Dao muốn xuống xe để đổi vị trí với Viên Nhất Kỳ, để người kia đổi sang một xe khác, sau đó nàng sẽ lái xe của chính mình xuống bãi. Nhưng Thẩm Mộng Dao chờ làm sao cũng không thấy Viên Nhất Kỳ có hành động, người kia cứ như vậy mà ngồi yên ở ghế lái, dùng đôi mắt giận dỗi mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao rất nhanh mà bỏ qua ánh mắt này, trong lòng đã bật ra tiếng cười thầm.

"Không xuống?" Nàng bâng quơ mà hỏi một câu, khoanh tay mà nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Em muốn lái xe của chị."

"Nhưng xe em không phải ở phía trước sao?" Thẩm Mộng Dao hất mặt một cái, "Trợ lý Hoàng đều đến rồi."

Viên Nhất Kỳ cắn răng: "Nhưng cũng không phải em kêu người đến! Ai cần chứ!"

Thẩm Mộng Dao gật đầu một cái, tay cũng đặt lên nắm tay đẩy cửa.

"Vậy em lái đi," Nàng vừa nói tay vừa kéo một cái, cửa sau bật ra, "Bãi xe ở bên kia, chìa khoá có thể quay lại đưa cho bảo vệ luật sở."

Thẩm Mộng Dao một chân bước ra khỏi xe, còn cố tình mà quay đầu lại cùng Viên Nhất Kỳ nói.

"Em cùng bảo vệ báo cái thân phận, nói là tài xế gì đó đều được, sau đó nói có đồ vật muốn gửi cho luật sư Thẩm là xong rồi."

Nàng cười cười: "Tạm biệt."

Còn chưa đợi Viên Nhất Kỳ kịp phản bác, Thẩm Mộng Dao đã trở tay mà đóng sập lại cánh cửa của hàng ghế sau, đường hoàng mà đi vào luật sở.

Bảo vệ luật sở nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đi vào đã ngay lập tức chào hỏi, còn nói nàng hôm nay nhìn qua còn rất vui vẻ.

Thẩm Mộng Dao cười một chút rồi đáp: "Là có chút vui vẻ."

Tâm trạng của Thẩm Mộng Dao mỗi lần liên quan đến Viên Nhất Kỳ đều có thể rất nhanh chóng mà biến hoá. Đêm qua khóc đến rối tinh rối mù lên nhưng sáng hôm nay lại bị bộ dạng của người kia chọc đến vui vẻ, tinh thần đã có thể tính là phấn chấn.

Tính toán bước vào trong nhưng lại nhớ ra chính mình còn chuyện, Thẩm Mộng Dao vừa xoay người đã thấy Viên Nhất Kỳ đem xe chạy vào bãi xe của luật sở.

Xem ra là thật sự ngoan ngoãn.

Nàng gật đầu một cái, cùng bảo vệ nói: "Trong chốc lát sẽ có một người đến đây gửi đồ cho cháu, tên là Viên Nhất Kỳ."

Chú bảo vệ rất nhanh cũng gật đầu với nàng: "Có cần báo quan hệ không?"

"Cháu báo là được rồi." Thẩm Mộng Dao cười lên một tiếng, lắc đầu, "Là một bạn nhỏ lớn xác mà thôi."


3.

Thẩm Mộng Dao vừa vào luật sở đã nhìn thấy Tiểu Phùng hấp tấp mà đi về phía này.

"Luật sư Thẩm," Tiểu Phùng lên tiếng chào hỏi, sau đó lập tức thông báo, "Người của Livion đã đến rồi."

Thẩm Mộng Dao hơi nhíu mày: "Sớm như vậy?"

Tiểu Phùng ngay lập tức mà gật đầu: "Em còn tưởng cô ta đến xin vào luật sở, hoá ra chính là khách hàng."

Thẩm Mộng Dao nghe xong bỗng bật cười, cô bé này hoá ra trí tưởng tượng tốt đến như vậy

Nàng vừa đi vừa nghe Tiểu Phùng nói chuyện, còn thêm hai câu mà khen ngợi người đại diện của công ty khách hàng, nghe xong đều để nàng sinh ra cảm giác muốn lập tức mà gặp được người kia.

"Có xinh đẹp như vậy hả?"

"Xinh đẹp!" Tiểu Phùng quả quyết mà nói, nhưng rất nhanh lại đổi một giọng, "Nhưng còn kém một chút so với  luật sư Thẩm."

Lời này thành công mà để Thẩm Mộng Dao phụt một tiếng mà cười thành tiếng, xem ra trợ lý của nàng còn rất biết khen ngợi người khác đó chứ.

Trò chuyện một lúc cũng đến phòng tiếp khách, Thẩm Mộng Dao để Tiểu Phùng trước tiên trở về phòng, còn nàng sẽ trực tiếp cùng người đại diện bên kia nói chuyện.

Cửa phòng tiếp khách được mở ra, Thẩm Mộng Dao ở ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy một cô gái có vóc người thanh mảnh đứng đưa lưng về phía cửa. Cô gái kia mặc bộ chiếc váy bó sát, dưới chân còn dẫm một đôi giày cao gót, hoàn toàn đem dáng người tuyệt mỹ bộc lộ đến rõ ràng.

Bóng lưng như vậy, hẳn là một người xinh đẹp. Xem ra Tiểu Phùng không phải là nói quá, ngược lại còn nói giảm đi rất nhiều.

Thẩm Mộng Dao bước vào bên trong, đem cửa nhẹ nhàng mà đóng lại.

Cô gái kia nghe thấy tiếng đóng cửa cũng chậm rãi mà xoay người lại. Cùng Thẩm Mộng Dao vừa đối diện, ý cười trên môi cô gái kia cũng chân thật hơn rất nhiều.

"Luật sư Thẩm, tôi là người đại diện của Livion, Châu Thi Vũ."


4.

Trực giác của một luật sư luôn rất nhạy bén, thậm chí tất cả các giác quan đều được ngành nghề đặc thù này tôi luyện mà trở nên vô cùng sắc bén.

Cho nên ở lần đầu tiên nghe người kia giới thiệu về mình, Thẩm Mộng Dao đã rất nhanh chóng mà bắt được sự quen thuộc trong giọng nói của người này.

Đây không phải là cô gái xuất hiện trong cuộc trò chuyện của nàng và Viên Nhất Kỳ hôm qua hay sao?

Thẩm Mộng Dao mỉm cười một cái, gật đầu một chút xem như đáp lời.

"Xin chào Châu tiểu thư, tôi là luật sư nhận uỷ thác lần này, Thẩm Mộng Dao."

Ở khoảnh khắc cùng Châu Thi Vũ đối diện, Thẩm Mộng Dao thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Người này chắc chắn biết được mối quan hệ của nàng và Viên Nhất Kỳ, lời nói câu dẫn của hôm qua cùng với dáng vẻ tự tin này, Thẩm Mộng Dao còn chắc rằng chuyện mà vị Châu tiểu thư này biết đến còn không ít.

Nhưng hôm qua vừa náo ra một trận như vậy, hôm nay lại gấp không chờ được mà xuất hiện ở đây, Thẩm Mộng Dao nhìn như thế nào cũng không nhìn được mục đích của người trước mắt.

Là đợi không được nàng thoái vị đã muốn đoạt ngôi? Hay cảm thấy Thẩm Mộng Dao nàng khờ khạo chuyện gì đều không biết nên muốn chạy đến đánh một đòn phủ đầu?

Thẩm Mộng Dao tuy là không hiểu cô gái trẻ này nghĩ gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy Châu tiểu thư còn rất nực cười, thật sự rất thú vị.


"Tôi nghe trợ lý nói rằng Châu tiểu thư từ rất sớm đã đến," Thẩm Mộng Dao áy náy, "Thật ngại quá, để Châu tiểu thư đợi lâu rồi."

Châu Thi Vũ đi đến bộ ghế da ngồi xuống, lắc đầu mà trả lời Thẩm Mộng Dao: "Là do tôi đến sớm mà thôi."

Thẩm Mộng Dao cười cười giải hoà, ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện Châu Thi Vũ, đem trà rót đến hai chén, sau đó đẩy một chén đến trước mặt Châu Thi Vũ.

"Đối với việc để khách hàng phải chờ đợi như thế này là trách nhiệm của tôi, tôi trước tiên muốn cùng Châu tiểu thư nhận lỗi."

Nàng hơi hơi cúi đầu, nhìn còn rất thành ý.

Châu Thi Vũ xua tay một cái, ý cười trên mặt nhàn nhạt, bưng lên chén trà uống xuống một ngụm.

"Luật sư Thẩm đừng như vậy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net