Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Viên Nhất Kỳ sau ngày hôm đó cũng không lại thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng.

Nói là không xuất hiện cũng không phải hoàn toàn triệt để mà biến mất, chỉ là tần suất nhìn đến Viên Nhất Kỳ còn rất ít, nếu không phải là giữa các nàng còn có Viên Vũ Thần, Thẩm Mộng Dao là thật sự cảm thấy Viên Nhất Kỳ đang chậm rãi mà nhạt nhoà đi trong sinh hoạt của chính mình.

Có lẽ hôm đó thật sự đã chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng của Viên Nhất Kỳ rồi.

Các nàng hiện tại đều là đơn thuần mà giao tiếp với nhau về chuyện của Vũ Thần, thỉnh thoảng cùng nhau ở trước mặt Viên Vũ Thần diễn một màn kịch, hết thảy còn tính là êm đềm.

Viên Nhất Kỳ thật ra cũng không phải hoàn toàn mà vô tâm. Đúng giờ đưa đón Viên Vũ Thần, mỗi tuần đều đặn mà gửi vào trong tài khoản của Thẩm Mộng Dao một khoản chi phí dù Thẩm Mộng Dao một mực từ chối, Viên Nhất Kỳ vẫn kiên quyết mà nói rằng đó là chi phí sinh hoạt của Viên Vũ Thần, là thật sự đối với vai phụ huynh mẫu mực còn rất nghiêm túc mà thực hiện.

Vấn đề ly hôn của các nàng, vùng trũng cuối cùng cần qua được nữa, chỉ còn là Viên Vũ Thần.

Thẩm Mộng Dao nhìn ngày được khoanh tròn sẵn trên tấm lịch để bàn, sau đó lại nhìn sang khung ảnh đặt ngay bên cạnh, bất giác mà nở một nụ cười.

Thật ra trước kia, các nàng vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc, không phải sao?


"Luật sư Thẩm, đến giờ rồi."

Cửa phòng được gõ vang lên, giọng của Tiểu Phùng từ bên ngoài truyền đến.

Thẩm Mộng Dao nhanh chóng mà đáp một tiếng, thật nhanh để chính mình thoát đi những suy nghĩ vốn không nên xuất hiện, từ trên bàn đem toàn bộ tài liệu mà chính mình chuẩn bị cho vụ kiện ngăn nắp mà xếp vào túi, phủi người một cái rồi đứng dậy, mở cửa ra ngoài.

Thẩm Mộng Dao xuất hiện trước mặt Tiểu Phùng, dáng vẻ lại trở nên vô cùng nghiêm nghị, nét cười trên mặt cũng đã được nàng hoàn toàn thu lại.

"Phiên toà một tiếng nữa mới bắt đầu, em trước tiên đem tài liệu sắp xếp lại một chút, đến khi bắt đầu rồi sẽ không bị loạn."

Thẩm Mộng Dao ngồi ở trên xe di chuyển đến toà án, vừa đi vừa nói chuyện cùng Tiểu Phùng, đem những chi tiết đáng chú ý đều để Tiểu Phùng chép lại một lần, tỉ mỉ mà đem nó sắp xếp lại thật tốt.

Tranh thủ lúc Tiểu Phùng đang ghi chép, Thẩm Mộng Dao đem điện thoại của chính mình đặt về chế độ im lặng, sau đó là ném đến trong túi xách.

Trong thời gian diễn ra xét xử, điện thoại không được phép mở ra.


Phiên toà dài dòng hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Thẩm Mộng Dao ở phiên toà vẫn luôn phát huy đến vô cùng tốt, lúc ra ngoài tình cờ gặp một vị thẩm phán, ông ấy liên tục mà giành lời khen ngợi cho nàng.

Thẩm Mộng Dao gật gật đầu xem như tiếp nhận những lời khen ngợi, cùng thẩm phán nói thêm mấy câu cũng vừa vặn mà đến sảnh toà án.

Nàng lễ phép mà chào hỏi một tiếng, tiễn đi thẩm phán sau đó mới đi tìm Tiểu Phùng.

Tiểu Phùng từ lúc phiên toà kết thúc đã sớm đứng ở sảnh đợi nàng, vừa nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đã chạy vội đến.

"Luật sư Thẩm, chúc mừng chị!" Tiểu Phùng nói xong tươi cười rạng rỡ, còn trêu đùa Thẩm Mộng Dao thêm mấy câu.

Thẩm Mộng Dao hôm nay trạng thái còn rất tốt, đem trêu ghẹo của Tiểu Phùng tiếp lấy, còn vô cùng có hứng thú mà nói đáp trở về.

Xe của luật sở dừng ở phía trước toà án, Thẩm Mộng Dao cùng Tiểu Phùng vừa cười vừa nói mà ngồi lên xe.


Xe đi được một đoạn, chuyện vui dường như cũng cảm thấy đã nói đủ, Thẩm Mộng Dao mới nhớ đến điện thoại của chính mình còn đặt trong túi xách, xoay người đem nó lấy ra.

Thẩm Mộng Dao vừa ấn sáng màn hình, hiển thị thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên tên của người gọi đến, ngay lập tức để nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Cô giáo Hồ.

Thẩm Mộng Dao nhíu mày lại, trong lòng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác bất an.

Theo lẽ thường mà nói, nếu không phải là chuyện gấp thì giáo viên cũng sẽ không ở thời gian này mà gọi điện cho phụ huynh, cho nên nhất định đã có chuyện gì không may xảy ra rồi.

Nàng nhấn thực hiện lại cuộc gọi, chính mình nhìn qua vô cùng bình tĩnh, lại không ai biết được trong lòng Thẩm đại luật sư đã loạn thành một đoàn.

"Xin chào mẹ Vũ Thần." Giọng nói của cô giáo Hồ rất nhanh được vang lên, lời đầu tiên chính là xác định thân phận của nàng.

Thẩm Mộng Dao "vâng" một tiếng, lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Ban sáng lúc bọn trẻ cùng nhau chơi đùa thì Vũ Thần có ngã một cái," Cô giáo Hồ trở nên luống cuống, "Nhìn qua rất nghiêm trọng nên tôi có liên hệ một chút với người nhà."

"Mẹ Vũ Thần, vì liên hệ với cô không được nên tôi có cùng liên hệ với mami của Vũ Thần."

Cô giáo Hồ lén thở phào một hơi: "Là cô ấy đưa Vũ Thần đến bệnh viện."

Thẩm Mộng Dao nghe người kia thuật lại một lần, cảm giác đầu tiên nàng cảm thấy chính là lo lắng, sau đó là xen lẫn cùng mấy phần tức giận. Rốt cuộc một cái nhà trẻ sao có thể trông trẻ trông đến bệnh viện rồi? Điều này có thật sự hợp lý không?

"Là chúng tôi tắc trách, tôi muốn cùng mẹ Vũ Thần nói lời xin lỗi."

Thẩm Mộng Dao đến thời gian để cân nhắc về lời xin lỗi kia cũng không có, nàng chỉ kịp ngăn lại tức giận trong lòng mình, để cô giáo Hồ báo địa chỉ bệnh viện, sau đó chỉ có thể phiền tài xế đánh một vòng ngược lại đến bệnh viện kia.


2.

Viên Nhất Kỳ cả ngày tinh thần đều không yên, nói đúng hơn, hơn một tháng này, tinh thần của Viên Nhất Kỳ chưa bao giờ được thả lỏng,

Nàng đối với chuyện cùng Thẩm Mộng Dao ly hôn vẫn canh cánh trong lòng, nhưng nàng biết nếu chính mình dùng lực quá mạnh để tác động vào mối quan hệ này thì nó nhất định sẽ không có một kết cục tốt, cho nên bản thân Viên Nhất Kỳ cũng chỉ có thể án binh bất động, thi thoảng xuất hiện để người kia cảm nhận được chính mình tồn tại, ngoài ra cũng không còn làm gì khác nữa.

Bởi vì dù nàng có muốn thì Thẩm Mộng Dao cũng sẽ chỉ cảm thấy phản cảm, mà không phải là cảm động.


"Viên Tổng, ngài cảm thấy kế hoạch này như thế nào?"

"Viên Tổng?"

Viên Nhất Kỳ bị gọi đến lần thứ ba mới giật mình một cái, nàng nhìn người gọi mình một chút sau đó chớp mắt, lời nào cũng không nói.

Cả một kế hoạch ban nãy nàng một chữ đều không nghe vào.

Đây là lần đầu tiên mà Viên Nhất Kỳ trong cuộc họp ngẩn người, đem chuyện công tác đều xem nhẹ như vậy.

Viên Nhất Kỳ thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, điện thoại ở trên bàn liền khẽ rung lên.

Nàng liếc mắt nhanh một cái, ba từ "cô giáo Hồ" hiển thị trên màn hình để Viên Nhất Kỳ đem lời chuẩn bị nói ra đều nuốt xuống, nhanh tay mà nhận cuộc gọi.

Người bên kia nói đến lời thứ hai sắc mặt Viên Nhất Kỳ đã thay đổi, nàng một lời cũng không nói, ngay lập tức đứng lên mà rời khỏi phòng họp.

Cả một căn phòng rộng lớn nhìn đến bóng lưng rời đi gấp gáp của Viên Nhất Kỳ cũng sinh lòng hiếu kì, có thể nói đây là lần đầu tiên vị Viên Tổng này tuỳ hứng mà bỏ họp như vậy, hẳn là một chuyện gì đó rất quan trọng đi.


Đợi Viên Nhất Kỳ đến nhà trẻ, Viên Vũ Thần đã ở phòng y tế của trường học khóc được mười lăm phút.

Viên Vũ Thần bình thường ngoan ngoãn đến như vậy, khóc hay náo đều rất ít khi xảy ra, nhưng hiện tại đều khóc thành dạng này, lòng Viên Nhất Kỳ đều cảm thấy ê ẩm.

Lời muốn trách móc đối với những người ở đây đều bị đau lòng áp lên, Viên Nhất Kỳ lời đầu tiên nói ra cũng chỉ có thể trở thành lời quan tâm đến tình trạng hiện tại của Viên Vũ Thần.

Cũng không biết là quy định kì lạ nào mà một đứa trẻ đều khóc lâu như vậy rồi nhưng vẫn không để cô giáo tự mình đưa đến bệnh viện mà không có sự xuất hiện của phụ huynh. Viên Nhất Kỳ mắng thầm một câu, dứt khoát đem Viên Vũ Thần bế vào lòng, sải bước mà rời khỏi phòng y tế.


Sảnh cấp cứu là loại mở rộng, Viên Nhất Kỳ đứng ở bên cạnh mà chờ đợi bác sĩ thăm khám bước đầu cho Vũ Thần.

Bé con là thật sự đau, vừa nín khóc được một lúc nhưng không được bao lâu lại nức nở trở lại, cả người nằm trên giường bệnh đều không yên, tay cũng liên tục mà giãy giụa.

"Phiền người nhà giữ tay bé lại một chút đi ạ."

Viên Nhất Kỳ máy móc mà làm theo đề nghị của bác sĩ, nàng gật đầu hai cái đã tiến đến bên cạnh giường bệnh, đem hai tay của Viên Vũ Thần đè lại.

"Bảo bối ngoan một chút có được không? Rất nhanh thôi sẽ xong rồi."

Viên Nhất Kỳ khi cất giọng mới biết được âm thanh của chính mình toàn bộ đều đang run rẩy, hốc mắt cũng đã nóng lên từ lúc nào.

"Có lẽ đã nứt xương rồi, trước tiên phải bị chụp phim để xem tình trạng cụ thể là như thế nào."

Bác sĩ thở dài: "Người nhà cũng đừng lo lắng, trẻ con xương còn non nớt nên tình trạng này cũng không phải hiếm gặp, chăm sóc tốt là được rồi."

Viên Nhất Kỳ nghe xong tình trạng của con gái mình đều cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn, nàng hơi há miệng một chút lại phát hiện cổ họng đều ứ nghẹn phát không ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể khẽ khom người biểu đạt thay lời cảm ơn.

Viên Vũ Thần ở trên giường bệnh được xử lý qua cũng khóc nhỏ hơn một chút, mang theo giọng mũi mà kêu lên một tiếng: "Mami."

"Ừm.." Viên Nhất Kỳ cúi thấp người xuống, cẩn thận mà bế lên Viên Vũ Thần, "Tiểu Thất đau sao?"

"Mami xin lỗi bảo bối, bảo bối không khóc nữa được không?"

Bé con ở trong lòng nàng loạn cọ mấy cái, giống như tìm được cảm giác an toàn quen thuộc, hừ hừ lên hai tiếng.

Những lúc như thế này, Viên Vũ Thần một chút đều không khác mama của chính mình, làm nũng đều đi thành một bộ dáng như vậy.

Viên Nhất Kỳ ôm Viên Vũ Thần trong ngực, theo hướng dẫn mà đưa con gái đi hoàn thành việc chữa trị.


3.

Cùng Viên Vũ Thần hoàn thành xong tất cả, đợi đến khi bé con đã được tiêm một liều thuốc an tĩnh đi vào giấc ngủ, Viên Nhất Kỳ mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong suốt quãng đường cùng đi chụp phim lại ngồi đợi kết quả, Viên Nhất Kỳ chưa lúc nào dừng lại sự dỗ dành của chính mình. Nàng trong lòng lo lắng đến phát hoảng, ngoài chuyện của Vũ Thần đều nghĩ không được đến chuyện khác.


Thẩm Mộng Dao không biết khi nào đã đến, cũng không biết là hỏi thăm qua bao nhiêu người mới đến được căn phòng này, chỉ là khi Viên Nhất Kỳ nhìn đến, dáng vẻ ngăn nắp của Thẩm đại luật sư cũng đã chẳng còn giữ lại được bao nhiêu nữa.

Có lẽ vì gấp gáp mà quên mất hình tượng của bản thân, trên trán Thẩm Mộng Dao đọng lại một lớp mồ hôi, tóc cũng rối loạn mà rơi rớt xuống. Viên Nhất Kỳ nhìn một chút, bỗng nhiên cảm giác còn rất không chân thật.

"Dao Dao."

"Ừ?" Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu mà nhìn Viên Nhất Kỳ, "Con bé như thế nào rồi?"

Viên Nhất Kỳ cười lên một chút: "Ổn cả rồi, bác sĩ nói chú ý một chút là được."

Tình tiết đau lòng hay nguy hiểm đều được Viên Nhất Kỳ nhất thời giản lược, nàng trực tiếp mà báo cho Thẩm Mộng Dao một kết quả tốt nhất, cũng không để ý đến dáng vẻ chật vật của chính mình hiện tại một chút đều không phù hợp mới tình trạng mà chính mình vừa nói ra khỏi miệng.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ thêm một lúc, cảm thấy khoang mũi của chính mình xuất hiện cảm giác ẩn ẩn làm đau, Thẩm Mộng Dao ở thời khắc này thật sự rất muốn bật khóc.

Không biết có phải vì cảm thấy không thể kịp thời xuất hiện mà sinh ra hổ thẹn hay không, nhưng Thẩm Mộng Dao chân thật mà cảm thấy đau lòng.

Nàng ngồi sụp xuống hành ghế dài ở phía sau, vừa cúi thấp đầu một cái, bã vai liền nhè nhẹ mà run lên.

Viên Nhất Kỳ nhìn một loạt chuyện xảy ra trước mắt mà luống cuống. Thẩm Mộng Dao khóc, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Viên Nhất Kỳ.

Nàng theo bản năng mà tiến đến ôm lấy Thẩm Mộng Dao, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của người trong lòng mình.

"Không sao rồi, Tiểu Thất đã không sao rồi."

Thẩm Mộng Dao khóc rất kiềm nén, tiếng khóc đều rất khẽ, nhưng Viên Nhất Kỳ cảm nhận được trái tim mình đều đang mãnh liệt mà nhói lên.

"Em vừa rồi dỗ dành xong một tiểu bảo bối rồi, hiện tại đại bảo bối cũng muốn em dỗ dành sao?"

Viên Nhất Kỳ cười khẽ, vuốt lưng một chút cho Thẩm Mộng Dao.

"Có phải mẹ con chị cảm thấy rằng em dễ bắt nạt nên cứ như vậy mà đến bắt nạt em đúng không?"

Thẩm Mộng Dao cũng không đáp lại lời của Viên Nhất Kỳ, cứ như vậy mà ở trong lòng vợ cũ thấp giọng nức nở.


"Cảm ơn chị."

Viên Nhất Kỳ không đầu không đuôi mà nói một câu cảm ơn, nói đến Thẩm Mộng Dao cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng rời khỏi lòng Viên Nhất Kỳ, ánh mắt vừa vặn mà cùng Viên Nhất Kỳ đối diện.

"Em nói, cảm ơn chị."

Viên Nhất Kỳ khoé môi cong lên, ở trước mặt mặt nàng nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Chị thật sự là một người mẹ rất tốt, Tiểu Thất nhất định sẽ rất tự hào về chị," Viên Nhất Kỳ gật gật đầu, "Em cũng là như vậy."

"Chúng ta là người một nhà, dù chuyện như thế nào cũng sẽ không thay đổi được sự thật này. Dao Dao, chị cùng Tiểu Thất, tất cả đều là người quan trọng đối với em."


Các nàng ngồi ở hành lang bệnh viện, trong chốc lát sẽ có vài người mang theo một bộ lo lắng mà đi ngang qua nơi nơi này, một chút không khí vui mừng cũng không nên có. Rõ ràng đều ảm đạm như vậy, Viên Nhất Kỳ lại mỉm cười đến hạnh phúc như vậy, như thế nào cũng không phù hợp với nơi này.

Thời gian qua đi ba năm, Thẩm Mộng Dao lại lần nữa mà ở nơi này nghe được câu nói kia của Viên Nhất Kỳ.

Nàng sinh Viên Vũ Thần năm đó, nghe mẹ nàng kể rằng Viên Nhất Kỳ ở trước cửa phòng sinh khóc so với nàng kêu còn thảm hơn mấy lần, đến khi ba mẹ Viên chạy đến còn cho rằng nàng đã xảy ra chuyện.

Viên Nhất Kỳ vừa khóc vừa nói: "Quá đau rồi, đều đau như vậy làm sao Dao Dao có thể chịu được đây..."

Nếu không phải Thẩm Mộng Dao chân thật trải qua, nàng còn nghi ngờ rằng Viên Nhất Kỳ mới là người nằm trong phòng sinh.

Cho đến khi nàng được đẩy ra ngoài, nàng ngay cả sức lực để nhấc tay lên cũng không có, chỉ có thể nghe được tiếng bật người dậy của Viên Nhất Kỳ cùng giọng nói khàn đục của người kia vang lên bên tai nàng.

"Em nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt, đời này đều sẽ đối xử với chị thật tốt."

Viên Nhất Kỳ hít mũi một cái: "Chị và con đối với em là điều quan trong nhất trên đời này."

Thời gian đã qua lâu như vậy, Thẩm Mộng Dao cho đến bây giờ vẫn có thể đem lời nói kia nhớ đến thật kĩ. Nàng đối với thời khắc đó trân trọng đến như vậy, một khắc đều chưa từng dám quên đi, nàng cùng chính mình nói qua, nếu nàng ngay cả khoảnh khắc kia đều có thể quên rồi, như vậy đời này nàng sẽ chẳng gì đáng ghi nhớ nữa.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ nhìn đến nhập thần, nhìn đến hồi ức đều như một lần nữa quay trở lại.

Nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt nhỏ, đem tất cả tâm tình của chính mình đều cùng nó nuốt xuống bụng.

Thẩm Mộng Dao chớp mắt một cái, ở trước mặt Viên Nhất Kỳ lần nữa để mình trở nên yếu đuối.

"Viên Nhất Kỳ, chị hiện tại rất mệt, em ôm chị một cái có được hay không?"

Ở tại khoảnh khắc đó, Thẩm Mộng Dao cảm thấy lý trí của chính mình đã sớm không còn kiểm soát được trái tim của mình nữa rồi.


4.

Viên Vũ Thần nằm viện một tuần thì trở về nhà. Con gái bảo bối nhà các nàng dường như chỉ có ngày đầu tiên còn vì đau mà gào khóc, đợi vết thương trở nên cũ rồi đều rơi không đến hai giọt nước mắt.

Viên Vũ Thần bị thương ở chân, đi lại đều rất bất tiện, về đến nhà cả người đều dính lên người Viên Nhất Kỳ.

"Mami, để Tiểu Thất hôn một cái."

Viên Nhất Kỳ bật cười, lễ phép như vậy?

Nàng đưa mặt sát đến bên cạnh bạn nhỏ nhà mình, Viên Vũ Thần một cái xoay đầu lập tức hôn một cái thật kêu lên má Viên Nhất Kỳ.

Hôn xong giống như còn chưa đủ, bạn nhỏ Viên Tiểu Thất ghé đầu sát đến bên tai mami, thì thầm: "Còn muốn một cái nữa."

Viên Nhất Kỳ thật sự chịu không nổi, nàng ha ha mà cười lớn, nói muốn hôn mấy cái đều được, mami đều là của Tiểu Thất.

Thẩm Mộng Dao vừa vặn từ phòng bếp bước ra, đúng lúc mà lật lên một cái ánh mắt đầy vẻ xem thường.


Một nhà ba người qua đến vô cùng vui vẻ, ngoài sự chăm sóc đến từ mama và mami, Viên Vũ Thần còn nhận được tình yêu vô cùng to lớn đến từ ông bà của mình.

Mẹ Viên cùng mẹ Thẩm luân phiên đến thay Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao mỗi khi các nàng vắng mặt. Vốn dĩ ban đầu Thẩm Mộng Dao có ý định dọn việc trở về nhà mà làm nhưng lại bị Viên Nhất Kỳ ngăn cản, người kia nói chính mình ở nhà làm việc sẽ dễ dàng hơn so với Thẩm Mộng Dao. Cho đến cuối cùng, Viên Nhất Kỳ vẫn phải đến công ty mà làm việc, còn Thẩm Mộng Dao cũng như vậy mà quay về luật sở, thậm chí còn một ngày chạy giữa luật sở cùng toà án, công việc đều bị chất thành đống.

Thẩm Mộng Dao sau khi sự việc này xảy ra để nàng bỗng nhiên cảm thấy rằng có một số chuyện đang dần thay đổi. Dù sự thay đổi này giống như là gợn sóng giữa lòng biển lớn, nhưng nàng vẫn rất rõ ràng mà cảm nhận được.


"Dao Dao, ăn cơm phải tập trung!" Trương Hân dùng tay gõ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Mộng Dao, hơi nâng cao giọng mà nhắc nhở người đang thất thần ngồi trước mặt mình.

Nhà hàng cơm trưa nằm ở trung tâm thành phố, cách luật sở trên dưới hai mươi phút lái xe. Vị trí thuận lợi, khẩu vị còn tính là ổn, vậy nên còn có rất nhiều người chọn nơi này cho bữa trưa của chính mình.

Thẩm Mộng Dao khẽ giật mình, ngượng ngùng mà cười với Trương Hân, lời cũng không biết như thế nào nói.

"Em sau đợt nghỉ vừa rồi trở lại liên tục thất thần, là gặp phải chuyện gì sao? Công việc không thuận lợi?"

Thẩm Mộng Dao chỉ từ từ mà lắc đầu, đáp lại Trương Hân một câu: "Không có."

Công việc không có gì là không thuận lợi cả, thậm chí hơn mười ngày qua Thẩm Mộng Dao còn rất xuất sắc mà đem hai án kiện trong tay mình đều giải quyết ổn thoả, trong đó còn có một vụ kiện của Livion.

Công việc không gặp trở ngại, nhưng về phương diện tình cảm nàng lại nói không chắc.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy, chính mình và Viên Nhất Kỳ cứ tiếp tục như vậy là không đúng, nhưng nàng lên không biết nên như thế nào mà đẩy Viên Nhất Kỳ ra xa, dường như nàng càng dùng sức, người này lại càng dính chặt vào người nàng.

Đây không phải là trạng thái của một gia đình ly hôn nên có, Thẩm Mộng Dao vẫn luôn biết đến điều này, nhưng nàng lại không có cách mà đem Viên Nhất Kỳ giải quyết đến triệt để.

Thẩm Mộng Dao thật sự cảm thấy đau đầu.


"Dao Dao, đây không phải là trạng thái của em."

Trương Hân nhìn lại nhìn, sau đó buông một tiếng thở dài.

"Nếu không phải là về công việc, vậy hẳn là chuyện cá nhân đi? Em cùng Viên Nhất Kỳ còn chưa giải quyết xong?"

Thẩm Mộng Dao im lặng một lúc, cuối cùng mới chậm rãi mà ngẩng đầu lên nhìn Trương Hân.

"Em không biết phải giải quyết như thế nào."

Do dự không phải là tính cách của Thẩm Mộng Dao, dứt khoát cùng quyết đoán đây mới là Thẩm Mộng Dao mà Trương Hân quen biết. Đối với nàng, cảm tính là từ ngữ tuyệt đối không thể dùng để hình dung Thẩm Mộng Dao.

Nhưng đó chỉ là ở rất lâu trước kia mà thôi, ở thời điểm mà Thẩm Mộng Dao còn chưa quen biết đến Viên Nhất Kỳ.

Sau khi gặp Viên Nhất Kỳ, dường như ở mỗi một chuyện liên quan đến Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao sẽ dễ dàng mà buông bỏ nguyên tắc, trở nên đắn đo cùng do dự, thật sự một chút lý trí của một người luật sư đều dùng không đến.

Trên phương diện tình cảm, có lẽ đây là một chuyện tốt. Nhưng ở phương diện công tác, Trương Hân một chút cũng không thể ủng hộ.

"Nếu không đem bình tĩnh kỳ kết thúc đi, trực tiếp mà ly hôn." Trương Hân đặt đũa xuống, nghiêm túc mà nhìn Thẩm Mộng Dao, "Chị giúp em."

Thẩm Mộng Dao mắt thường đều nhìn được nàng lập tức ngây người, nàng nhìn Trương Hân, miệng mở ra một chút giống như muốn nói lời gì đó, nhưng cuối cùng rất nhanh mà đóng lại.

Thôi bỏ đi.

Nàng dù sao cũng không biết phải như thế nào trước yêu cầu giúp đỡ này của Trương Hân.

"Thật ra em không muốn kết thúc, đúng chứ?"

Trương Hân thấp giọng xuống, lại hỏi: "Em do dự, đúng không?"

"Nếu em thật sự muốn ly hôn đã có thể rất nhanh mà ly hôn rồi, cũng sẽ không phải kéo dài đến tận bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net