Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Đêm qua các nàng còn vừa tranh cãi xong, ngồi cùng một bàn ăn với Viên Nhất Kỳ còn hít thở không thông, nhưng lại không dám biểu hiện sợ rằng sẽ làm Viên Vũ Thần không vui, cho nên nàng vẫn luôn nhịn người này.

Buổi tối Viên Nhất Kỳ là thật sự cùng Viên Vũ Thần ngủ, đến khi buổi sáng nàng thức dậy trong nhà đã trở nên trống trải, chỉ có thức ăn sáng được dọn sẵn trên bàn kèm theo một tờ giấy ghi chú viết tay từ Viên Nhất Kỳ.

"Em hôm nay đưa Tiểu Thất đến trường. Bữa sáng cũng chuẩn bị sẵn cho chị, chị thức dậy có thể ăn rồi."

Cơn giận tối qua của Thẩm Mộng Dao còn chưa nguôi, nàng vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác trong nhà bếp, xoay người đi đến bên cạnh tủ lạnh muốn uống một ngụm nước.

Tủ lạnh còn chưa mở ra, Thẩm Mộng Dao rõ ràng mà nhìn thấy nét chữ nghuệch ngoặc của Viên Nhất Kỳ tiếp tục được biểu diễn ra trước mặt nàng.

"Buổi sáng đừng uống nước lạnh, nước nóng ở bên kia, chị dạ dày đã không tốt, nhất định phải quan tâm sức khoẻ của chính mình."

Thẩm Mộng Dao buộc miệng mà chửi thề một câu, phiền hay không hả Viên Nhất Kỳ!

Trước kia sao không thấy người này tử tế quan tâm nàng như vậy chứ, đợi giấy ly hôn đều gửi đến toà rồi mới trở mặt học ngoan trước mặt nàng, còn một bộ quan tâm chăm sóc như vậy, rốt cuộc là có ý gì chứ?

Thẩm Mộng Dao kéo xuống tờ giấy dán trên tủ lạnh, lại vo tròn rồi ném thẳng vào thùng rác, cuối cùng là đổi hướng đến bên máy nấu nước, rót cho chính mình một ly nước ấm, vừa giận dữ lại vừa đem nước uống xuống bụng.

Nàng cảm thấy Viên Nhất Kỳ là thật sự đáng ghét!

Thẩm Mộng Dao sau khi uống xong nước, nàng đem ly đặt về chỗ cũ lại phát hiện bên cạnh còn có thêm một tờ giấy khác.

Phục rồi, nàng thật sự phục cái người tên Viên Nhất Kỳ này rồi!

"Nước cũng uống rồi ăn một bữa sáng cũng không quá đáng đâu đúng không?"

Thẩm Mộng Dao siết chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng mà rít ra một tiếng: "Viên Nhất Kỳ!"


'Ting'

Thẩm Mộng Dao dừng lại động tác trên tay mình, trong miệng thức ăn vẫn còn đang được nàng chậm rãi nhai nuốt, điện thoại trong tay hiển thị nhận được thông báo có người gửi đến tin nhắn.

Là tin nhắn từ Viên Nhất Kỳ.

"Chào buổi sáng, Dao Dao. Hôm nay chúc chị một ngày làm việc thật thuận lợi."

Sau đó là một bức ảnh phong cảnh, có lẽ là vừa được Viên Nhất Kỳ chụp vào sáng nay

Thẩm Mộng Dao nhìn cũng hình dung ra được ngữ điệu vui vẻ của người này khi đem tin nhắn này gửi đi, trong lòng cũng không biết nên xuất hiện loại tư vị gì.

Nàng thở dài một hơi, đem điện thoại trước tiên tắt đi, bữa sáng cũng bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa, cuối cùng chỉ qua loa uống một ngụm sữa bò rồi đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng là thật sự không hiểu được Viên Nhất Kỳ.

Tin nhắn hôm nay cùng sự chăm sóc đặc biệt này của Viên Nhất Kỳ để Thẩm Mộng Dao không ngăn được mà nghĩ lại thời điểm các nàng vừa yêu nhau. Khi đó Viên Nhất Kỳ cũng là như vậy, nhiệt tình và lãng mạn, muốn biến mỗi một giây phút bên nhau của các nàng trở thành một loại kỉ niệm đáng nhớ, để Thẩm Mộng Dao thật sự cảm nhận rằng chính mình là người hạnh phúc nhất ở thời điểm đó.

Cho nên một lần nữa Viên Nhất Kỳ đem những thứ này biểu hiện trước mặt nàng là có ý nghĩ gì chứ? Muốn theo đuổi nàng một lần nữa sao? Đem đoạn hôn nhân đã đi đến bờ vực đổ vỡ này cố chấp mà hàn gắn lại?

Thẩm Mộng Dao ở trong lòng cười trào phúng một chút, có nhất thiết phải như vậy sao?

Nếu thật sự muốn gìn giữ, không phải nên ở thời điểm giấy ly hôn còn chưa ký xuống, cố gắng mà bảo vệ nó sao?

Nàng xem đây giống như là một sự nhiệt huyết nhất thời của Viên Nhất Kỳ sau khi cảm thấy chính mình đang phải mất đi cuộc sống an toàn mà chính mình vẫn luôn có.

Con người mà, phải đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng, Viên Nhất Kỳ chính là như vậy.


2.

Thẩm Mộng Dao một buổi sáng không ở luật sở, đến khi nàng trở lại bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên thật khác lạ.

"Luật sư Thẩm, có khách hàng ở phòng chờ muốn gặp chị."

Thẩm Mộng Dao cởi xuống áo khoác ngoài mắc ngay ngắn lên giá, vừa ngồi xuống bàn làm việc, trợ lý Tiểu Phùng đã đưa đến một câu báo cáo.

"Hiện tại sao?"

Tiểu Phùng ngay lập tức gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.

Quái lạ, bình thường nếu có khách hàng Tiểu Phùng sẽ là người đem hồ sơ đưa đến trước mặt nàng, báo cáo sơ bộ qua một chút rồi sẽ dẫn nàng đến gặp mặt chính thức. Nhưng hôm nay gì cũng không có, Tiểu Phùng còn một bộ muốn nói lại thôi, thật lòng để nàng nghiêm túc nghĩ đến những chuyện hôm qua.

Sẽ không phải là Viên Nhất Kỳ đến tìm đi?

Thấy Tiểu Phùng cũng không nói, Thẩm Mộng Dao cũng chủ động đứng dậy mà ra ngoài, trực tiếp để Tiểu Phùng dẫn nàng đến gặp người khách hàng kia.

Sự thật chứng minh, phán đoán của Thẩm Mộng Dao còn rất chuẩn, vị khách hàng mà Tiểu Phùng e dè muốn nói lại thôi kia, thật sự là Viên Nhất Kỳ.

Giữa phòng có đặt một bộ ghế da chuyên dùng để tiếp khách, Viên Nhất Kỳ ngồi ở hàng ghế bên trái, hướng mặt về phía cửa ra vào, cho nên khi nàng đem cửa đẩy ra, Viên Nhất Kỳ cũng vừa vặn mà đem đầu ngẩng lên nhìn về hướng này, còn đối với nàng vẫy tay rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Thật sự vô cùng chướng mắt!

"Luật sư Thẩm!"

Viên Nhất Kỳ là người chủ động lên tiếng chào hỏi với nàng, thật sự là một vẻ 'chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là đến đây bàn công tác'.

Thẩm Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, xoay người cùng với Tiểu Phùng dặn dò.

"Em trước tiên ra ngoài đi, chị khi có việc sẽ gọi em."

Tiểu Phùng rất ngoan ngoãn mà gật đầu, "vâng" một tiếng cũng đã có ý muốn rời đi.

Thẩm Mộng Dao lúc này mới an tâm mà lườm Viên Nhất Kỳ một cái, thật sự có loại cảm giác muốn nhai sống người trước mặt.

Nhưng Viên Nhất Kỳ nhìn cũng không sợ, trên gương mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn là một vẻ vô tội, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

Sau đó còn trộm mà ném một cái ám hiệu cho người sau lưng của Thẩm đại luật sư.

Ở nơi mà Thẩm Mộng Dao nhìn không đến, trợ lý Tiểu Phùng trước khi đem cánh cửa phòng chờ đóng lại, còn lén lút mà cử động tay một cái, ra thế cố lên để cổ vũ Viên Nhất Kỳ, cuối cùng mới hoàn toàn mà rời đi.


Viên Nhất Kỳ đợi cửa hoàn toàn khép lại đã đổi ngay một bộ dáng, vừa rồi còn quy củ mà gọi "luật sư Thẩm", hiện tại đổi miệng thân mật mà gọi "Dao Dao".

Thân mật đến mức Thẩm Mộng Dao còn nghĩ rằng các nàng là đang ở thời điểm yêu đương nồng nhiệt.

Thẩm Mộng Dao cau mày, đặt mông ngồi xuống đối diện Viên Nhất Kỳ, hai tay khoanh lại với nhau, ném đến cho Viên Nhất Kỳ một ánh mắt, 'có chuyện nhanh nói, tôi không đủ kiên nhẫn với em'.

Viên Nhất Kỳ rất nhanh nhận đến tín hiệu, nhưng nàng cũng không hề tỏ ra gấp gáp, còn sinh ra hứng thú mà ngắm nhìn gương mặt đang giận dữ của Thẩm Mộng Dao.

"Sao em lại đến đây?"

Viên Nhất Kỳ cười nhẹ: "Có công việc nên tìm chị."

"Công việc?" Thẩm Mộng Dao khó hiểu, "Em thì có công việc gì có thể tìm tôi?"

Viên Nhất Kỳ không nhanh không chậm đẩy đến trước mặt Thẩm Mộng Dao một túi tài liệu dày, nhướng mày ý bảo nàng có thể đem nó mở ra.

"Là xuất hiện một chút vấn đề."

Viên Nhất Kỳ vừa nói, Thẩm Mộng Dao cũng đồng thời đem túi tài liệu mở ra, nghiêm túc mà đọc nhanh qua.

Là thật sự có vấn đề, nhưng đây không phải để đại diện pháp luật của công ty đứng ra xử lý sao, như thế nào còn để một tổng giám như Viên Nhất Kỳ đích thân đến luật sở tìm luật sư chứ?

Thẩm Mộng Dao đọc xong đã đem tài liệu thả xuống, chuẩn bị mở miệng hỏi Viên Nhất Kỳ đã bị người kia trước một bước đem lời cướp đi.

"Phải, đúng như chị nghĩ, em là cố tình đến tìm chị."

Viên Nhất Kỳ nói xong đã lập tức mỉm cười, cả người đều trở nên thả lỏng ra rất nhiều.

Viên Nhất Kỳ có đủ năng lực để biết được đây vốn dĩ chỉ là một vấn đề nhỏ, có thể giao đến tay đại diện pháp luật của công ty giải quyết là được, nhưng nàng vẫn cố tình mà đem nó đến để đưa cho Thẩm Mộng Dao.

Nếu không phải là công việc, nàng làm sao tìm được lý do nào khác để gặp mặt Thẩm Mộng Dao chứ?

Hôm qua ở lớp học kia học thông suốt, Viên Nhất Kỳ cuối cùng nhấc lên quyết tâm sẽ cố gắng bù đắp lại cho gia đình này, kiên trì theo đuổi để Thẩm Mộng Dao đem quyết định ly hôn huỷ bỏ đi. Nàng rất cố gắng trở về công ty mà chạy đến bộ phận pháp luật rút ngay một vụ kiện mà chạy đến làm cớ để gặp mặt Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ hiện tại ngồi ở nơi này, cùng nàng đối diện chính là Thẩm đại luật sư, các nàng gặp nhau ở nơi này là vì công việc, mà không phải là một đôi đang tranh chấp ly hôn.


Thẩm Mộng Dao hít sâu một hơi: "Không cần thiết phải như vậy."

"Cần thiết," Viên Nhất Kỳ đến một lời khẳng định, "Nếu không phải vì công việc, em cũng không biết nên dùng lý do gì để đến gặp mặt chị."

Giọng nói của Viên Nhất Kỳ thoáng chốc trở nên bi thương, nàng thu lại ý cười, chân thành mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Em không biết như thế nào mới có thể trò chuyện cùng chị, cho nên chỉ có thể nghĩ đến cách này."

Viên Nhất Kỳ chớp mắt một cái: "Chị có thể hay không trở về làm đại diện pháp luật của công ty em?"

Lời vừa nói xong, không khí phảng phất cũng trở nên thật yên lặng, Viên Nhất Kỳ khó khăn mà chờ đợi, ánh mắt chăm chú một giây cũng không rời khỏi gương mặt của Thẩm Mộng Dao.

"Không thể." Thẩm Mộng Dao nói xong cũng đứng dậy, lập tức muốn rời khỏi nơi này.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy động tác của Thẩm Mộng Dao cũng vội vàng mà đứng dậy, gấp gáp mà chạy đến bên cạnh muốn giữ người lại.

"Dao Dao."

Viên Nhất Kỳ thở dài: "Em biết em như vậy là không đúng, nhưng thật sự em rất muốn tìm đến được cơ hội có thể cùng chị nói chuyện."

"Em chỉ muốn để chị biết được em qua như thế nào, công tác của em có đang thuận lợi hay không, đây không phải là ý nghĩa của hôn nhân sao?"

Các nàng có lẽ nên từng bước mà nói ra, từng bước mà đem chuyện của đối phương hiểu rõ, cho nên không phải nên bắt đầu từ công tác sao?

"Viên Nhất Kỳ." Thẩm Mộng Dao xoay người lại, "Em khi có cơ hội nói tại sao lại không nói chứ? Em hiện tại nói một câu ý nghĩa hôn nhân cảm thấy chính mình là đúng lúc sao?"

"Em nếu xem tôi là vợ của em, ở thời điểm đầu tiên em gặp vấn đề, em đã sớm cùng tôi nói rồi Viên Nhất Kỳ."

Thẩm Mộng Dao siết chặt bàn tay mình lại, tiếp tục đều giọng mà nói: "Nhưng em không có, em một lời cũng chưa từng cùng người mà em gọi vợ đề cập đến, em ngay cả chính mình một ngày qua như thế nào cũng không tình nguyện cùng tôi nói..."

"Cho nên em," Thẩm Mộng Dao hơi dừng lại, hít sâu một hơi trấn định chính mình, cuối cùng mới có thể đem lời nói tiếp, "Em không xứng ở nơi này ở trước mặt tôi đề cập đến hai chữ hôn nhân."


Không khí đột nhiên cũng biến thành một loại khác, nhất thời làm người hít thở không thông.

Viên Nhất Kỳ há miệng khó khăn mà hít vào một ngụm không khí, cũng khó khăn mà đối diện với Thẩm Mộng Dao.

"Em trước kia là sai, em hoàn toàn đều nhận, em một chút đều sẽ không đẩy đi tội lỗi thuộc về mình."

"Nhưng Thẩm Mộng Dao, chị không có lỗi sao?" Viên Nhất Kỳ một câu hỏi ngược, nghiêm túc mà nhìn vẻ mặt của người trước mặt mình đang dần dần khẽ biến.

"Chị còn nhớ khi đó chúng ta kết hôn, em là nói gì với chị, chị lại như thế nào mà trả lời em không?"

Viên Nhất Kỳ nói xong nâng cao tay chính mình lên, trên ngón áp út lấp lánh mà sáng lên một chiếc nhẫn cưới. Nàng cúi đầu mà nhìn về phía tay của Thẩm Mộng Dao, thứ gì đều không có.

"Chị ngay cả nhẫn cưới của chúng ta đều không muốn đeo lên, cũng không biết là vứt đi nơi nào, lại dùng lý lẽ nào để cùng em nói em không xứng đề cập hôn nhân trước mặt chị đây Thẩm Mộng Dao?"

Nàng trào phúng một tiếng, tay cũng hạ thấp xuống, dùng một bàn tay khác mà vuốt ve nhẹ lên chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón tay của chính mình.

"Chị nếu mệt mỏi có thể cùng em nói, em phạm sai có thể trách em một câu, em không cầu chị hết thảy sẽ bao dung em, chỉ mong rằng chị có thể để em biết rốt cuộc chính mình đã làm sai việc gì mà thôi."

Viên Nhất Kỳ càng nói càng uất ức, càng nói lòng lại càng nhói lên, nếu ở nơi này không phải là nơi công tác của Thẩm Mộng Dao, nàng nhất định sẽ nhịn không được mà khóc lên.

"Nếu chị nói, em lắng nghe sao? Sẽ thay đổi sao?" Thẩm Mộng Dao lúc này mới chậm rãi lên tiếng, chất vấn của Viên Nhất Kỳ nàng cũng sẽ không phản bác, xem như đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn thấy mình là như thế nào tồn tại trong mắt Viên Nhất Kỳ.

"Em đương nhiên sẽ thay đổi!" Viên Nhất Kỳ nhanh chóng đáp lại, "Chị nếu muốn phán một người tử hình, không phải nên cho họ biết tội danh của chính mình sao?"

Thẩm Mộng Dao nghe đến lời này, khoé môi chậm rãi nâng lên một nụ cười, nói còn rất hay.

"Em..."

"Luật sư Thẩm?"

Còn tính toán lại tiếp tục nói, bên ngoài đã truyền đến một trận gõ cửa, theo sau là tiếng nói của Tiểu Phùng.

Thẩm Mộng Dao khi này mới khẽ giật mình, nàng vậy mà suýt ở luật sở cùng Viên Nhất Kỳ náo loạn một trận.

"Chúng ta đợi về nhà lại nói đi." Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ nói một câu, rất nhanh mà thu xếp lại tâm trạng của chính mình, bước một bước muốn rời khỏi căn phòng này.

"À," Nàng khẽ thở dài, "Tài liệu của em có thể đưa đến chỗ Tiểu Phùng, tôi sẽ tiếp nhận vụ kiện này."

Giống như từ bỏ điều gì đó, Thẩm Mộng Dao hạ thấp giọng của chính mình, trước khi rời đi còn cùng Viên Nhất Kỳ nói một câu:

"Sau này những chuyện như thế này có thể ở nhà cùng tôi nói, đừng chạy đến nơi này."

Thẩm Mộng Dao lại nói: "Nếu em muốn nói, tôi vẫn rất sẵn lòng để lắng nghe."

Cuối cùng mới đóng cửa lại mà hoàn toàn rời đi.


3.

Thời gian đã qua bao lâu rồi nhỉ?

Hai năm? Ba năm? Có lẽ cũng chỉ vừa mới đây thôi, hoặc cũng có lẽ đã trải qua lâu lắm.

Trong hôn lễ của các nàng, Viên Nhất Kỳ khi đó đứng trước mặt nàng, bàn tay không ngăn được run rẩy mà đeo nhẫn cưới lên tay chính mình, sau đó còn khẽ hôn lên đó.

"Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ khẽ gọi tên nàng, "Cảm ơn chị đã đồng ý gả cho em."

Giọng nói của Viên Nhất Kỳ run run, nàng nghe cũng ngăn không được mà cảm thấy sống mũi bỗng nhiên chua sót.

"Cảm ơn chị đã bỏ qua tất cả để chấp nhận em."

Viên Nhất Kỳ mím môi một cái: "Em không phải thật giỏi trong chuyện chia sẻ, nhưng khi chị mệt mỏi có thể cùng em nói, em nhất định sẽ toàn bộ đều lắng nghe chị."

"Nếu chúng ta có xảy ra mâu thuẫn, chị chỉ cần cùng em nói, "Viên Nhất Kỳ, em sai rồi!", sau đó em nhất định sẽ chạy đến cùng chị nhận lỗi." Nàng khẽ mỉm cười, "Khi đó xin chị hãy rộng lòng mà tha thứ cho em."

"Em biết rằng chính mình không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng, cũng không phải là mẫu người trưởng thành trong tiêu chuẩn của chị," Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, mắt đỏ hoe mà nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, "Nhưng em hi vọng rằng sự nỗ lực của em có thể đuổi kịp chị."

"Không ai là người nên chịu trách nhiệm cho sự trưởng thành của ai cả, điều này em vẫn luôn biết rất rõ. Nhưng Thẩm Mộng Dao, trên đoạn đường trưởng thành khúc chiết này của em, chị có thể hay không cứ như vậy mà ở bên cạnh em, làm bạn cùng em đi hết quãng đời còn lại?"

Thẩm Mộng Dao đôi mắt ửng hồng, nước đọng ở nơi hốc mắt đều chờ đợi đến thời điểm mà rơi ra.

Nàng gật đầu một chút, muốn cất lời đáp ứng lại phát hiện cổ họng mình nghẹn ứ.

Viên Nhất Kỳ nhìn người trước mặt một bộ dáng muốn khóc, trong lòng cũng ngăn không được cảm giác đang chực chờ xảy đến, gấp gáp mà nói: "Chị đừng khóc, lại đợi em nói hết được không?"

Nàng nghẹn lại một chút, lại nói: "Chị nếu khóc rồi, em cũng sẽ không nhịn được mà khóc mất."

Thẩm Mộng Dao mím môi mà gật nhẹ đầu, trước mặt Viên Nhất Kỳ nâng lên khoé môi mà nở một nụ cười, môi còn mấp máy mà nói: "Chị sẽ không khóc."

Viên Nhất Kỳ nắm chặt lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao, đầu ngửa về sau để giữ lại nước mắt của chính mình, lời cũng không dám phát ra.

Nàng sợ rằng khi nàng lại nói thêm một chút nữa, chính bản thân mình sẽ ngay lập tức mà bật khóc.

Bàn tay của Thẩm Mộng Dao trong tay nàng khẽ động một chút, truyền đến ý tứ để nàng trở nên bình tĩnh hơn.

"Em yêu chị."

Bất ngờ mà đến một câu thổ lộ, mọi người cũng vì câu nói này mà trở nên phấn khích, không khí bỗng chốc mà trở nên náo nhiệt.

Đợi trận vỗ tay kia đã hoàn toàn kết thúc, Viên Nhất Kỳ cũng thành công mà lấy lại được bình tĩnh.

Nàng siết chặt lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao hơn một chút, lại thấp giọng tiếp tục nói.

"Em sẽ thật cố gắng nỗ lực, để sau khi chị đã chính thức trở thành vợ của em, dù rằng thật nhiều năm sau khi chị lần nữa nhìn lại, chị sẽ luôn cảm thấy chưa bao giờ hối hận về quyết định hôm nay của chính mình."

Thẩm Mộng Dao mỉm cười rạng rỡ, chỉ đáp lại Viên Nhất Kỳ một câu: "Chị gả cho em, đời này nhất định đều sẽ không hối hận."


4.

"Dao Dao, em có đang nghe không?"

Thẩm Mộng Dao giật mình một cái, toàn bộ giống như đều kéo về thực tại, nàng áy náy mà nhìn thầy Hạ một cái, sau đó lập tức mà cúi thấp đầu nhận lỗi.

"Em thất thần rồi, xin lỗi thầy."

Thầy Hạ đầu tiên là thở dài, sau đó lại nói: "Thầy biết hiện tại tinh thần của em không tốt, nhưng trên phương diện công tác, thầy không hi vọng em cũng như vậy."

"Em hiểu rồi."

"Vẫn còn đang nghĩ về bình tĩnh kỳ sao?"

Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Bình tĩnh kỳ nếu muốn kết thúc trước thời hạn, thầy có thể giúp em."

Thầy Hạ nói xong trong phòng cũng trở nên thật yên tĩnh, Thẩm Mộng Dao một câu cũng chưa đáp lời.

Thẩm Mộng Dao là học trò của ông, cũng có thể nói, là niềm tự hào của ông. Đứng ở giảng đường ngần ấy năm, lại không biết trải qua bao nhiêu phiên toà, gặp qua không biết bao nhiêu thế hệ, nhưng khi nói đến sự tâm đắc của chính mình có lẽ thầy Hạ sẽ luôn cùng mọi người nhắc một chút tên của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao từ trước đến giờ sẽ không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến công việc của chính mình, ngoại trừ là chuyện về gia đình.

"Thầy, em xin lỗi, nhưng trước mắt em vẫn chưa có ý định đó."

Thầy Hạ thoáng giật mình, sau đó rất nhanh mà gật đầu một cái.

"Cũng tốt, lại nghĩ thấu đáo, hôn nhân cũng không phải nói ly hôn sẽ lập tức ly hôn được."

Ông gõ nhẹ tay lên bàn, thấp giọng nói: "Yêu đương có thể đơn giản một câu chia tay có thể chấm dứt mọi thứ, nhưng kết hôn thì khác, nó phức tạp hơn rất nhiều."

"Cho nên Dao Dao, lại nghĩ một chút đi, sẽ không có lỗi lầm nào không thể tha thứ được cả."

Thẩm Mộng Dao im lặng nghe xong tất cả, sau cùng cũng chỉ gật đầu một cái, qua loa mà đáp lại, nhưng trong lòng nàng đã không còn bằng phẳng được nữa.


5.

Đối với Viên Nhất Kỳ, nàng đã hết hi vọng rồi sao? Có phải hay không chính mình đã hối hận khi gả cho em ấy rồi?

Có lẽ ở thời khắc này, khi những lý trí của chính mình bị lay động, Thẩm Mộng Dao cũng không thể cho bản thân được một câu trả lời thật chính xác.

Đã qua lâu như vậy, khi đem những chuyện liên quan về Viên Nhất Kỳ nghĩ lại một lần, nàng vẫn cảm thấy chính mình có thể lại tiếp tục làm một kẻ ngốc, cứ như vậy mà yêu Viên Nhất Kỳ.

Nhưng yêu chính là một chuyện, có thể tiếp tục ở bên nhau hay không lại thật khó nói.

Thẩm Mộng Dao ngã người về phía sau, thật sâu mà thở dài ra một hơi.

Thật sự mệt mỏi quá, từ thể xác đến tinh thần, nàng chỉ có thể cảm nhận được mệt mỏi.

Nhớ lại lời lẽ chất vấn vừa rồi của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao cũng không biết chính mình nên bày ra vẻ mặt gì mới đúng, lại nên nói cho Viên Nhất Kỳ đáp án như thế nào.

Thẩm Mộng Dao từ bên trong cổ áo kéo ra một sợi dây chuyền, trên đó sáng lấp lánh hình dạng của một chiếc nhẫn, là cùng với chiếc nhẫn vừa rồi của Viên Nhất Kỳ hoàn toàn tương đồng.

"Chị sao có thể mang nhẫn cưới của chúng ta vứt đi được chứ..."

Nàng lại cố gắng hít sâu vài hơi, cố gắng để chính mình trở lại dáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net