Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Rùa

Rating: K+

Disclaimer: Nhận vật trong fic không thuộc về Rùa nhưng Rùa quyết định số phận của họ trong fic.

Pairing: TopBom

Category:  Non-SA

Characters: SeungHyun (TOP), Bom, DaRa và một số nhân vật khác.

Summary: Lời hứa mong manh của hai đứa trẻ liệu có thành hiện thực? Ai là người quên đi lời hứa, quên đi cô dâu của mình? Là do hắn ngộ nhận về người khác, hay là nó chịu đựng hi sinh. 6 năm qua, Caramel đã ở ngay cạnh hắn rồi.

CHAP 1

“ Ya! Đang đi đâu đấy ?”  Bom đặt mạnh lon Coca xuống bàn, hỏi châm chọc con người đang thần một đống ở đó.

“ Ơ !...Hả ?!...Đi đâu cơ ?” Bị tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ, thêm phần bất ngờ từ đâu bay tới. SeungHyun lắp bắp, tròn mắt nhìn.

“ Aish ! Thật hết thuốc chữa… Thì ông suốt ngày bay ra ngoài vũ trụ ấy ấy, có ở yên dưới đất đâu !” Nó vừa uống cốc soda chanh vừa cốc vào đầu kẻ ngu ngơ vừa từ hành tinh khác trở về.

“ Bà cứ lo chuyện của mình đi! Còn bận tâm tôi đang bay ở đâu sao!” SeungHyun một tay bật coca, một tay xoa xoa trán.

Nhìn tên này đúng đậm chất Người ngoài hành tinh mà, đầu óc thì lúc nào cũng ở Hành tinh khác, nhiều lúc giở mấy trò Bingu trêu người ta, thế mà chả hiểu sao hàng trăm nữ sinh ở cái trường này đều đổ vì hắn. Nhưng kể ra cũng có chút lạnh lùng, thu hút ở hắn ta đấy chứ. Bom ngước lên nhìn hắn. Làn da trắng không tì vết, đôi mắt khói sâu hút càng làm tăng phần bí ẩn, mái tóc xanh bạc hà hơi xòa xuống chấm mắt.

Nhưng trong 1/10 giây sau, dòng suy nghĩ của nó bị chặn đứng lại bởi một vật nhỏ. Cái thứ lấp lánh, hơi lóe sáng ánh vàng đang được tên ngồi đối diện cầm nâng niu. Ánh mắt hắn hướng sâu vào trong viên đá vô tri, nghĩ điều gì đó xa xăm.

.

.

“ Sao thế ? Lại nhớ “ Mối tình đầu ngọt ngào”  của ông hả ?” Bom vênh mặt hỏi, nó cũng ko hiểu tại sao thứ đó lại làm nó khó chịu đến thế.

“ Thì sao?”. Hắn nói tỉnh bơ, tay vẫn mân mê viên đá.

Ôi! Cái tên Đại Ngốc ấy có biết hắn vừa phun ra những gì không thế? Câu nói ấy rất dễ gây tổn thương cho người khác, đặc biệt với một cô gái. Nhưng Bom và SeungHyun đâu phải là bạn thường, chơi với nhau từ hồi Trung học đến nay cũng đã 6 năm, còn ngại gì nữa chứ.

Đột nhiên mắt hắn tối lại, bàn tay bỗng nắm viên đá chặt hơn. Mối tình đầu ?...Ha, cũng phải thôi !...

--- Flash Back ---

“Aigoo…Mình đang ở đâu đây?” Cậu bé mang vẻ đẹp của thiên sứ với mái tóc đen dụi mắt tỉnh dậy. Nhưng cậu đang ở đâu thế này? Trong một căn nhà hoang ư? Sao cậu không nhớ gì cả?

Cậu bé đi loanh quanh trong nhà, cố gắng nghĩ nát óc để nhớ ra mọi chuyện.

Đi lại, đi lại, đi lại,…

Đi lại…Đậy không biết là lần thứ bao nhiêu cậu làm như vậy rồi. Tên nhóc không biết bỏ cuộc sao?

“A! Nhớ rồi !” Cậu hét lên vui sướng, cuối cùng cũng nhớ lại được.

Chả là vì cái tính ham chơi, ưa mạo hiểm của trẻ con mà đã đưa cậu đến cái nhà hoang này. Mục đích là muốn khám phá bên trong.

“ Ơ, nhưng mình vào kiểu gì nhỉ?” Cái tên ngốc ấy lại gãi đầu suy nghĩ và bắt đầu đi đi lại lại. Không phải cậu ta lại tiếp tục công việc hồi phục bộ nhớ đấy chứ? Cậu không vào bằng cửa thì vào bằng lối nào đây. Thật hết cách!

Đang tìm cửa ra, bỗng từ bên ngoài vọng vào một tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào. Tò mò, SeungHyun chạy vội ra cửa sổ xem xét.

Ngoài trời, những bông anh đào nở trắng hồng cả một khoảng không rộng lớn, thấp thoáng phía xa có một cô bé da trắng hơn tuyết, mái tóc nâu được tết hờ. Cô mặc 1 bộ đầm tráng, ngẩng cao đầu vừa ngắm hoa anh đào vừa ngân nga câu hát:

Xuân đến! Xuân đến rồi!

Tôi đang đứng nơi đây

Dưới bóng cây hoa mùa xuân

Trông cô đơn lắm sao?

Không, tôi không thấy vậy

Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi

Ở 1 nơi nào đó!

Tôi sẽ đợi, sẽ đợi…

Tôi biết mình không cô đơn…

Bởi tôi tin bạn luôn bên cạnh tôi! Mãi mãi…

Giọng hát ngọt ngào tựa Caramel ấy làm SeungHyun rung động phần nào. Ánh mắt hướng về nơi tiếng hát…

Hình như phát hiện ra có người, cô bé ngừng hát, chạy đến chỗ cậu, cười tít mắt:

“ Xin chào! Cậu là ai thế ?’’

SeungHyun trèo nhanh ra khỏi căn nhà bằng lối cửa sổ, tiến gần đến chỗ cô bé.

Chao ôi ! Lần này cậu đã hoàn toàn bị đánh gục bởi vẻ thiên thần ấy. Cô đáng yêu hơn cậu nghĩ nhiều, nhiều lắm. Mái tóc nâu mượt, đôi má mũm mĩm trắng ngần, đôi mắt cười cứ híp lại, có lúc mở to tròn, trong vắt như viên ngọc nâu tinh khiết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net