CHAP 2 : "CON ĐÃ BẢO PHẢI LÀ PHÁC XÁN LIỆT MỚI ĐƯỢC!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải! Vốn dĩ Xán Liệt chẳng phải con người. Cậu ta là Hybrid chird vì vậy chẳng thể nào cảm mạo hay bệnh thông thường như chúng ta được nhưng hôm nay đột nhiên ngất đi là hoàn toàn không bình thường, sau đó..có vẻ mọi hoạt động của cậu ấy đều bị ngừng trệ đột ngột khiến Bạch Hiền không tày nào hiểu. Cho đến một ngày.. Xán Liệt muốn đến nhà Diệc Phàm cũng là..người tạo ra Hybrid chird...

Căn nhà nhỏ thôi nhưng đâu đâu cũng là mô hình Hybrid chird chưa hoàn chỉnh. Những cơ thể lạnh lẽo những đôi mắt vô hồn.. giống như Xán Liệt bây giờ vậy. Trên kệ cao là hóa chất hỗn tạp khó ngửi muôn hình muôn dạng nhìn thật sự rất muốn.. quay trở ra. Nhưng mà.. Bạch Hiền không thể vì còn Xán Xán của cậu..

Tìm một chỗ ngồi thoải mái cho Xán Liệt, Bạch Hiền đứng dậy hướng về người đàn ông đang đứng quay lưng cắm cúi với ống nghiệm thuốc của mình và chẳng có vẻ gì là quan tâm bọn họ cả.

-Này. Ông có phải là Diệc Phàm không?

-.....

Chẳng động tĩnh..

-Này! Tôi là đang hỏi ông đó. Sao ông im lặng vậy?

-....

Thuốc lá bay kính gian phòng..

-Này! Này!

Buông điếu thuốc, Diệc Phàm bỗng dừng việc của mình

-Ông là người tạo ra Hybrid chird có phải không? Ông nhìn cậu ấy một chút đi.. Cậu ấy đột nhiên ngất xỉu có lẽ là không ổn một số chỗ..

-Cậu..! Lấy thứ đó ở đâu? Đó là thứ một cậu nhóc như cậu không thể sở hữu. Cậu ăn trộm à?

-Cái gì? Tôi không ăn trộm! Trông tôi vậy thôi nhưng đã 18 tuổi và đứng đầu Biện gia đâ..

-À! Thì ra là tên nhãi công tử dựa hơi gia đình mà có được sao?

-!!!! Ông..!!

-Cậu ấy không có cướp mà là nhặt tôi về thưa ông! _ Xán Liệt đột nhiên lên tiếng. Khiến Bạch Hiền cũng khó mà mở lời.

-....

-Xán Liệt! Chúng ta về! Ông ta như vậy chắc chắng là đồ giả rồi!

Nắm lấy tay Xán Liệt, Bạch Hiền nhất quyết ra về thì..

-Bạch Hiền! Là ông ấy đấy! Làm sao tôi có thể quên được người đã tạo ramình chứ.

Cạch! Cuối cùng thì Diệc Phàm cũng nhìn Xán Liệt:

-Cởi đồ ra!

-Hự.. Xán..Xán Liệt..

Rời khỏi ghế, Xán Liệt bước đến gần ông ấy rồi chậm rãi trút bỏ áo mình ra. Ra hiệu cho cậu ấy đi lại Diệc Phàm coi kĩ từng vị trí trên cơ thể Xán Liệt. Dường như gương mặt vẫn bình thản cho đến khi Diệc Phàm nhìn vào phía sau tai trái Xán Liệt. mắt ông dường như rất hoảng hốt trong ánh mắt cứ tựa hình ảnh của ai đó hiện lên..

-Số seri 0001 sao? Đây chẳng phải là mẫu đời đầu sao? Giờ cậu chẳng thể tìm được con nào cổ được như thế này đâu! Nhìn này! Chỗ nối gữa các khớp cũng đã liền lại rất mềm mại. Rất giống con người.

-Sao? Tuyệt vời thật! _ Bạch Hiền cũng ngạc nhiên.

-Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con đặc biệt như vậy! Chúng ta nên xét nghiệm thử xem!

-Cái gì? Ông đùa tôi sao?_Bạch Hiền bất ngờ trước lời đề nghị đó.- Ông không có quyền làm chuyện đó. Tôi đem Xán Liệt đến sửa. Đừng có đùa như vậy!

-Không sửa được nữa đâu!

-...Tại sao không? Ông tạo ra được tại sao không thể sửa???

-Không được!

-TẠI SAO?!!!!

-Nghe đây cậu chủ! Hybrid chird không phải máy móc lẫn con người! Không thể đem thay thế bộ phận là có thể trở lại bình thường._Cầm lấy một con dao phẫu thuật, Diệc Phàm đi đến Xán Liệt rạch lấy một đoạn trên tay..

-ÔNG LÀM CÁI QUÁI GÌ VỚI CẬU ẤY VẬY HẢ????

-Thư giãn nào. Cậu ta không biết đau! Vì cậu ta không phải con người!

Cái thứ màu đỏ như máu bắt đầu chảy ra từ tay Xán Liệt. Cầm ống nghiệm, Diệc Phàm bắt đầu hứng lấy nó vào một cái ống rồi đưa sang Bạch Hiền.

-Ngửi thử đi.

-Oẹ..!_ Cái loại mùi hỗn tạp từ cái thứ đó khiến BH muốn nôn ngay lập tức và chỉ kịp lấy tay che đi khi gương mặt đã tái đi vì sợ. Khẽ cười ông ta nói:

-Sửa hay không không phải là vấn đề. Cái quan trọng là tuổi thọ của cậu ta. Hãy coi.. cậu ta là 1 tế bào lớn và nó.. đang dần mục nát từ bên trong.

-Đừng có đùa! Tôi chẳng hiểu ông đang nói cái gì cả!!

-Vậy sao? Hừ! Cậu không sang dạ lắm nhỉ?

-Sửa đi! Ong6 muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả! Nói đi. Phải là bao nhiêu?

-À! Tiền sao? Vậy thì 10 triệu won.

-CÁI QUÁI GÌ CƠ?? ÔNG ĐÙA À? CÁI ĐÓ CÒN HƠN CẢ NGÂN SÁCH QUỐC GIA NỮA!!!!

//xin lỗi mình không rành tiền tệ lắm nên.. có sai thì các bạn thong cảm nha.. kamsa.. >"<//

-Mấy cái giá linh tinh đó thì cậu lại hiểu rõ à? Nếu có tiền sao cậu không một con Hybrid chird khác nhỉ? Giờ có cả mẫu 5000 rồi. mấy con đó dễ sai bảo hơn nhiều!

-TÔI KHÔNG CẦN NHỮNG THỨ ĐÓ! TÔI CẦN PHÁC XÁN LIỆT! ÔNG CÓ HIỂU KHÔNG?? Sửa đi. Ông không tự tin mình sửa được sao?

-Bọn trẻ bây giờ không biết cách nói chuyện lễ phép à?

-Khoan đã! Chờ một chút.. Tôi..

-Sao nào?

-Tôi phải làm gì mới được? Tôi phải làm gì thì ông mới có thể.. Tôi sẽ làm tất cả! Tôi muốn Xán Xán..!!! Hức.. Làm ơn..

-........

XL: "Cậu là đồ ngốc Biện Bạch Hiền..."

-Tôi hiểu rồi! Nếu vậy.. Cậu đi tìm về "giọt trăng" đi!

-"giọt trăng"?

-90 độ thẳng xuống tại điểm giao nhau giữa nhà thờ cạnh bãi biển và sao Bắc Đẩu. Nó được chôn dưới đó! Cậu hẳn phải biết chứ! Nhưng mà.. nếu chủ nhân không biết thì thật vô dụng nhỉ? Nếu nó tan thành chấtlỏng và thấm vào người thì cậu ta sẽ được cứu!

-Vậy thì.. đó là gì?

XL: "Biện Bạch Hiền.."

-Là 1 chủ nhân của Hybrid chird lẽ nào cậu không biết!

-Tôi biết!!!!

XL: "Bạch Bạch..cậu là tên ngốc..."

-Hiểu rồi! Là "giọt trăng" phải không???

________________________________

BBH:

Giọt trăng, giọt trăng, giọt trăng... Xán Xán chỉ sống được 1 tuần nữa...

Nghe có vẻ như 1 viên nhỏ có thể cầm gọn trong lòng bàn tay. MÌNH PHẢI TÌM RA NÓ! Có thể là màu trắng sữa, có thể tỏa ra ánh sang của mặt trăng....Mình phải tìm nhanh!! Như vậy thì Xán Xán sẽ được cứu! nó đang bình tĩnh chờ mình tìm thấy. Nếu...Nếu mình có thể tìm ra.. Xán Xán chờ tớ...

________________________________

-Cuối cùng thì.. Tôi cũng sẽ không sống được đâu. Cậu không cần phải phí sức như vậy. Dù thế nào tôi vẫn sẽ chết.

Ầm.. Ầm.. Ầm..! ngoài bờ biển tiếng sóng sẽ thật nhẹ nhàng nếu như không phải chỉ mình cậu thanh niên cao lớn ngồi trên tảng đá to bắt đầu độc thoại trong khi 1 tên nhóc nhỏ xíu đang hì hục đào đào sới sới tìm thứ gọi là "giọt trăng"...

-Ầy ầy.. thật là mỉa mai. Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy!_ Chống hai tay lên cằm. Xán liệt ngắm nhìn tên nhóc lấm lem đang cố gắng giữa đêm khuya và.. chẳng có vẻ gì là đau đớn hay buồn phiền như người sắp đi xa cả..

Còn Bạch Hiền.. vẫn bỏ ngoải tia cái tên đó, chăm chú với chiếc xẻng trong tay..

BH: "Xán Xán..không được để tớ một mình..cậu..! không được bỏ rơi tớ.."

-Bạch Hiền nghe này! Nếu tôi không còn ở đây, cậu vẫn phải tự mình vượt qua bài kiểm tra đấy! Gia đình cậu có tiền nên tìm một gia sư giỏi va....

-IM NGAY!! CẬU CÂM ĐI!!! Hự.. A!..

-Này.. Làm sao thế?

Tim như xé rách, than thể mệt mỏi rã rời..Bạch Hiền chưa bao giờ phải làm cái việc như vậy cả, có cho tiền cậu cũng chả cần.. Nhung mà.. nếu không như vậy thì Xán Xán của cậu..phải làm thế nào đây..

BH: "Tớ không đau.. Xán Xán.. tớ không đau bằng việc.. Không có cậu.."

-Không sao cả!

- Gì chứ! Tay cậu bị dầm đâm rồi đây này!! Do91 giờ cậu đã làm việc này đâu. Ngay cả việc cầm xẻng cũng sai rồi!!

-Cứ mặc tôi!

-Ây.. Để tôi giúp cậu.

-Tôi ổn!

-Ổn cái gì chứ!!

BINH!!! Bạch Bạch giận đến nỗi giáng ngay cho Xán Liệt một cái cốc.

-Tôi nói tôi ổn! Cậu không hiểu sao??? Đừng có làm phiền tôi!! Cứ vào nhà đi! Cậu phiền ghê!

-Ư..ư.._ Bị 1 phát lên đầu đau đến chẳng thể đứng lên. Xán Liệt tội nghiệp thu lu ngồi ôm đầu cả cơ thể đỏ lên đến phát sợ..-Cậu đang cố cứu tôi mà vẫn đánh tôi nặng thế à..?

-Nếu cậu mệt thì về nghỉ đi!_Nắm tay Xán Liệt Bạch Hiền nhất thời như muốn đỡ Xán Liệt mặc dù không nhìn vào mặt Xán Liệt..-Đây là nghĩa vụ của tôi!

Xán Liệt cười cũng dường như không.. nhưng thật sự là rất hp.. Không hề có ý định đứng dậy. một khắc Xán Liệt kéo Bạch Hiền xuống, ôm lấy cậu mạnh mẽ áp môi mình lên đôi môi sắp tái đi vì mệt của Bạch Hiền..

-Bạch Bạch.. Cậu ngốc nhất...

_________TCN________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net