2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm lại cả ngày hôm nay Jung Jaehyun và Kim Doyoung đều có tảng đá đè nặng trong lòng. Tan học trở về nhà, Kim Doyoung nhận được lời mời đi chơi từ Lee Taeyong, địa điểm tại quán cà phê Internet để quyết chiến vài trận game. Kim Doyoung lúc chuẩn bị đi trông thấy Jung Jaehyun ngồi đọc sách trên sô pha, hảo tâm hỏi một câu, "Muốn ăn kem không? Trên đường về anh ghé mua cho em."  

Jung Jaehyun không thèm nhìn đến anh, vì vậy Kim Doyoung chỉ có thể bĩu môi, "Không ăn thì thôi, anh tự mình ăn."

Kim Doyoung hẳn đã quên mất, thân phận hiện tại của anh chính là một đại thiếu gia, mà bên trong sách không có mấy loại chi tiết nhỏ nhặt như ăn kem.

"Lee Taeyong cậu có định chơi đàng hoàng không thế, làm gì vậy hả?" Kim Doyoung tức chết rồi, lúc trước khi gặp Lee Taeyong ngón nghề đánh game của anh hoàn toàn không phải hạng xoàng xĩnh, tình huống hiện tại thật sự là giống với câu nói, “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng bọn đần như heo”, mà tình cờ người đồng đội đần như heo này lại khiến anh tụt hạng.  

"Quên đi quên đi, không chơi nữa, tìm chỗ ngồi ăn cơm, tớ đói bụng rồi." Kim Doyoung vươn vai một cái, lần sau cùng Lee Taeyong chơi game anh nhất định phải là người dẫn dắt.

Ra khỏi quán cà phê đã hơn mười một giờ, Kim Doyoung sảng khoái hít khí buổi đêm, thiếu chút nữa đem luôn cả muỗi hít vào trong lỗ mũi. Lee Taeyong ở một bên nhìn anh toét miệng cười ha hả, Kim Doyoung làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành động bêu xấu bạn bè này, "Hừ, lát nữa muỗi liền bay vào miệng cậu, coi như bố thí cậu một ít máu, không tồi không tồi."

Hai người vừa choảng nhau vừa bước đi. Ngay lúc này, Kim Doyoung bất ngờ trông thấy một thân ảnh quen thuộc, là Jung Jaehyun kia sao?

↓ 

《Bá đạo thiếu gia cùng người vợ kiêu ngạo xinh xắn ngọt ngào》 chương thứ hai

Nửa đêm mười hai giờ, thời điểm Jung Jaehyun đi ngang qua ngõ tắt nhỏ nghe được tiếng thét chói tai của nữ nhân, hắn nhận ra thanh âm này, là giọng của Im Kyorin. Vốn không thích tự rước phiền phức vào thân, Jung Jaehyun ấy thế mà lần đầu tiên vì một nữ nhân ra tay. Hắn cảm giác được nữ nhân trong lòng mình hiện tại là vô cùng mảnh mai vô cùng yếu ớt, điều này nảy sinh bên trong Jung Jaehyun ý nghĩ muốn dùng cả đời này để bảo hộ nữ nhân nhỏ bé ...

↓ 

Kim Doyoung đang cân nhắc xem nên ăn cái gì, Lee Taeyong bên cạnh dùng khuỷu tay huých anh một cái, "Hình như tớ vừa nghe thấy tiếng hét? Cậu cũng nghe thử xem."  

Thể theo lời Lee Taeyong anh cũng vểnh tai cẩn thận lắng nghe, hình như thực sự có tiếng gào thét không ngừng. Chờ một chút, Kim Doyoung bắt chước Conan bắt đầu lần theo ký ức mơ hồ tìm đáp án, cảnh tượng hết sức quen thuộc này, không phải chính là tình tiết bên trong tiểu thuyết sao? Vậy thanh âm vừa rồi hẳn là của nữ chính đi? Trời ạ, Kim Doyoung vội vàng chạy về phía phát ra tiếng hét. Anh thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống cầu xin, nữ chính ơi, cô ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện! Tôi có thể có chỗ ở hay không là phụ thuộc vào cô hết đó!

Thời điểm Kim Doyoung chạy tới nơi quả nhiên trông thấy nữ chính bị một ông chú mưu đồ bất chính gây rối, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền lao vào đánh nhau. Kim Doyoung chính là điển hình cho trạch nam thời nay, nhảy dây chưa được mấy cái đã mệt đến thở không ra hơi, mới đấm được hai cú đã bị lép vế. Lee Taeyong trông thấy bạn thân bị đánh không thể ngồi yên một chỗ trơ mắt nhìn, hô thật to rồi xông lên, ai ngờ chỉ sau một hồi đọ sức Lee Taeyong liền thê thảm nằm úp sấp. Kim Doyoung quỳ gối một bên nhìn theo động tác của Lee Taeyong, không khỏi kêu trời. Taeyong ơi là Taeyong, nhắm đánh không lại thì đừng có hổ báo cáo chồn, hiện tại cứ nằm như vậy đi, giả bộ đau đớn đáng thương vào.

Giải quyết xong xuôi Lee Taeyong, ông chú nọ hướng phía Kim Doyoung đi tới, chết rồi! Ông đừng có đến đây!

"Ôi chao đại ca, anh xem, anh hùng tráng oai phong như vậy, hay là tha cho bọn tôi một con đường sống đi?" Mắt thấy trên mặt ông chú có điểm suy tư, Kim Doyoung âm thầm cao hứng, quyết tâm không ngừng cố gắng, "Đại ca, thỉnh anh xem xét kỹ càng, chúng ta căn bản không cùng một trình độ, chân tay tôi gầy như vậy anh đánh không có đã. Chi bằng thả chúng tôi đi đi, Phật tổ nhất định phù hộ cho anh, A di đà phật."

Đang lúc Kim Doyoung hăng say thương lượng, thanh âm ủy khuất của Im Kyorin đột ngột vang lên, "Cậu cầu xin hắn tha thứ làm gì, tớ hôm nay cho dù chết tại đây cũng sẽ không cúi đầu."  

Kim Doyoung đột nhiên nhớ đến một câu hát: dấu chấm hỏi nhỏ cậu hẳn là có rất nhiều bạn? Anh hiện tại cả người sụp đổ, Im Kyorin nhất định phải có cái gọi là hào quang nữ chính trong mỗi lời nói, nếu không tuyệt đối sẽ không thể tồn tại quá một phút đồng hồ.

Mắt thấy nắm đấm của ông chú kia đang hướng về phía mình, Kim Doyoung nhắm tịt mắt, theo cốt truyện thì chẳng phải một màn này nên là Jung Jaehyun hứng chịu sao? Vì cái gì hiện tại anh lại bị đánh?

Đau đớn trong tưởng tượng rốt cuộc không có đến, Kim Doyoung mở một con mắt xem xét tình hình, chính là Jung Jaehyun đấm hai cú liền đem tình thế đảo ngược. Diện kiến thủ pháp hoa mỹ của người nọ, Kim Doyoung quả thực có suy nghĩ muốn bái Jung Jaehyun làm sư phụ.

"Anh ổn chứ?" Kim Doyoung lại tiếp tục cảm thán, tên nhóc Jung Jaehyun đến cả giọng nói cũng thực hoàn mỹ.

"Tớ không sao, cám ơn cậu, bạn học Jung." Ngữ khí chen ngang có phần quá phận của Im Kyorin làm cho Lee Taeyong đang nằm úp sấp thành công hồi sinh, lắc đầu hai lần rồi hướng phía Kim Doyoung bước lại.

"Doyoung a, cậu không thể chết được đâu~ Cậu mà chết sẽ bỏ lại tớ ở cùng với đám bạn học trẻ trâu đó, một mình lo không nổi~"  Kim Doyoung miễn cưỡng mỉm cười, anh hiện tại không muốn cùng tên nhóc thúi Lee Taeyong nói chuyện.

"Kim Doyoung, tôi đang hỏi anh, anh có sao không?" 

A? Kim Doyoung chỉ chỉ chính mình, "Hỏi anh á?"  

"Còn ai vào đây? Lần sau trước mười giờ phải về nhà. Còn có, không được cùng Lee Taeyong ra ngoài nữa, dễ gặp phải chuyện không may." Lee Taeyong cảm thấy câu này của Jung Jaehyun là có điểm xem thường cậu. Không phải có điểm, là thực xem thường.

"Này, đừng có mà phán bừa Jung Jaehyun. Dựa vào đâu lại bảo theo tớ ra ngoài dễ gặp chuyện không may, tớ cũng có chút năng lực, OK? Nếu tớ không lao vào kéo dài thời gian, cậu còn có thể làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoành tráng như vậy hay không?"

Ba người một bên cãi nhau, Im Kyorin ngồi xổm bên cạnh cảm thấy chính mình đã triệt để bị ngó lơ, cố ép ra một vài giọt nước mắt, tựa như bông hoa mềm yếu dính mưa. Nếu là nam sinh bình thường trông thấy hẳn là sẽ gấp gáp đến an ủi, chỉ tiếc Im Kyorin lần này áp dụng sai đối tượng rồi. Ba người này, Jung Jaehyun đối với nữ nhân không chút hứng thú, Lee Taeyong là một thẳng nam cứng cỏi, mắt Kim Doyoung lại không được tốt lắm, cho nên chẳng ai để ý đến biểu tình khổ sở của cô hiện tại.

"Cái kia, bạn học Jung, muộn rồi tớ có điểm không an tâm, cậu đưa tớ về được không?"  

"Cậu sợ bóng tối?" Kim Doyoung ở một bên lắc lắc đầu, cậu bảo nữ chính sợ bóng tối vậy thì đêm hôm ra đường làm gì? Rước họa vào thân à?

"Đi thôi." Im Kyorin xem như Jung Jaehyun đồng thuận đứng dậy chạy nhanh về phía hắn, sợ Jung Jaehyun đổi ý, "Bạn học Jung, cậu biết nhà tớ ở đâu không?"

Jung Jaehyun chưa hỏi nhà cô nhưng vẫn bước đi, lẽ nào đã điều tra qua một lượt rồi? Cô bảo rồi mà, như thế nào lại có nam nhân không hứng thú với cô được?

Jung Jaehyun đứng bên cạnh đồn cảnh sát, nghiêng đầu nói với Im Kyorin, "Tôi không cần biết nhà cậu ở đâu, cậu vào đồn cảnh sát khai báo đi, cảnh sát sẽ đưa cậu trở về an toàn."

Kim Doyoung lập tức mở to hai mắt, không đúng, chuyện gì đang diễn ra thế này? Anh rõ ràng không hề viết như vậy, phải là Jung Jaehyun đưa Im Kyorin về nhà, sau đó vì muốn trấn an Im Kyorin đang sợ hãi mới cùng nhau qua đêm! Đây là chuyện một thẳng nam sẽ làm sao? Không thể hiểu nổi.

"Ách, cái kia, Jaehyun em cũng nên đưa cậu ấy về chứ?" Kim Doyoung quyết định tự mình thúc đẩy kịch tình phát triển.

Nói thật Kim Doyoung hiện tại có điểm hối hận, bởi vì ở lúc anh vừa nói xong câu kia, Jung Jaehyun không những không đưa Im Kyorin về, ngược lại anh vừa vào nhà liền bị Jung Jaehyun chặn ngay góc tường. Nói tóm lại là, Jung Jaehyun vây anh bên trong hai cánh tay không cho phép chạy trốn.

"Anh trai, anh thích cô ấy?" Kim Doyoung không biết vì sao lúc ấy đầu óc đình công, nói một câu chẳng ăn nhập gì sất, "Em bảo Taeyong hả? Ha ha, làm sao có thể, ha ha ha ha."

Thực xấu hổ ...

"Anh nói xem?" Jung Jaehyun vừa nói vừa tiến về phía trước, trán cụng trán. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến gần như không chút kẽ hở, Kim Doyoung hoảng hốt hét lên một tiếng. Cứ vài lần như vậy anh lại cong thật mất, đời quả không như mơ.

"Không nha, không có không có." Đó là nữ nhân của cậu, làm sao tôi dám dành. Tôi tuy rằng là người bất bình thường nhưng vẫn muốn chết thật thanh thản không được sao!  

"Vậy anh vì cái gì lại quan tâm cô ấy như vậy? Cho tôi lý do hợp lý."

Má nó! Kim Doyoung muốn khóc lại khóc không được, anh trong lòng vừa qua loa tìm đại một lý do vừa tự mắng chửi tiểu thuyết của chính mình, "Chuyện đó, anh thích nam nhân, dù vậy, anh đối với em không có ý gì hết, em yên tâm đi."

Jung Jaehyun nghe được những lời này từ Kim Doyoung, không nhịn được phát ra một tiếng cười khẽ, khiến toàn thân anh một trận mềm nhũn như bún. Hắn ở trên môi Kim Doyoung hôn một cái tựa như chuồn chuồn lướt nước, "Anh thích nam nhân sao? Tốt, tôi cũng vậy."

Điên rồi điên rồi điên rồi, ai có thể nói cho anh biết thế giới này là bị làm sao không? Trong một buổi tối không những đánh game thua, đánh nhau cũng thua, còn bị Jung Jaehyun cướp mất nụ hôn đầu! Thật đúng là!!

Loại cảm giác này là gì, tựa như bạn đặc biệt thích ăn một món nào đó, gọi người kia tới cùng thưởng thức rồi cuối cùng bị đối phương cướp mất. Nhưng bạn chẳng những không tức giận, còn rụt rè hỏi một câu: Ngon không?

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Kim Doyoung đã cặp sách ngay ngắn ra trước cửa, chỉ để tránh chạm mặt với Jung Jaehyun. Kim Doyoung không biết lái xe, đương nhiên chuyện gọi một chiếc taxi xa xỉ không phải phong cách của Kim Doyoung. Cho nên đại thiếu gia của chúng ta tính toán tới trường bằng phương tiện công cộng. Kim Doyoung vốn cho rằng sáng sớm sẽ ít người, kết quả dì ở bến xe phẩy tay, bảo rằng anh vẫn còn quá trẻ người non dạ rồi. Cả xe buýt chỉ có mình anh là học sinh, sự hiện diện của Kim Doyoung trên này có vẻ không phù hợp lắm. Anh hiện tại cực kì muốn cùng Jung Jaehyun ngồi xe hơi an nhàn được lái xe chở đi, chẳng sợ bị chen lấn.

"Ôi chao đừng đẩy đừng đẩy, rau cần của ai chọc vào lỗ mũi tôi thế!"

"Đừng chen a, sắp mệt chết tôi rồi."

Thật vất vả xuống xe, Kim Doyoung sâu sắc cảm nhận anh thà chờ thêm mấy chuyến sau chứ tuyệt đối không muốn nghe lời dì ở bến xe vội vàng bắt ngay chuyến đầu nữa.

Thời điểm Kim Doyoung đẩy cửa tiến vào phòng học, bên trong chỉ có duy nhất Im Kyorin. Không ổn rồi, anh xoay người nghĩ muốn trốn.

"Bạn học Kim, cậu tới thật sớm." Kim Doyoung bất đắc dĩ khách khí đáp lời, "Cậu cũng thế nha."  

"Bạn học Kim, nhìn bông hoa này xem."  

"... Nó lớn và tươi?" Kim Doyoung đập đầu, sự xấu hổ hiện tại của bản thân quả thực có thể vòng quanh tận bốn vòng Trái Đất.

"Bạn học Kim cũng thật thú vị, bồn trồng hoa này vốn đã héo rũ, nhưng nhờ tớ mỗi buổi sáng dốc lòng tưới nước, hiện tại có phải hay không trông thực tươi tốt?" Im Kyorin ôn nhu đưa ánh mắt nhìn về phía bồn hoa, giống như đang nhìn vợ mình. Kim Doyoung cái gì cũng không muốn nói, trong lòng thầm nghĩ đây rõ ràng là trở mình một cái tận 360°, cô nói cô tổng cộng mới tưới được hai ngày, hoa liền tươi tốt đến vậy? Trình độ nói nhảm của nữ chính quả thực thượng thừa, chính anh viết ra còn cảm thấy ngạc nhiên.

"Cậu đứng đây làm gì?" Lee Taeyong ngậm bánh rán trong miệng, giơ chân đá vào cặp sách Kim Doyoung.

"Tớ không biết cậu thích bánh rán đấy?"  

"Này là vì gần đây không mấy dư dả a ... Nghe này, đã là bạn bè thì phải cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. Nhìn vào mắt tớ, nói cho tớ biết cậu thấy gì?" Lee Taeyong cố gắng trợn to hai mắt, tính toán khiến cho Kim Doyoung nhận ra y là đang cực hạn bần cùng. Nhưng Kim Doyoung là ai? Kim Doyoung này ngay cả bạn bè có cống nạp bao tiền lì xì đỏ thắm cũng chẳng dễ dàng lay chuyển, "Tớ nhìn vào mắt cậu, thấy được tia máu hồng cùng rỉ mắt, buổi sáng cậu không rửa mặt?"  

"... Tớ giết cậu *#&*#*&# bạn bè cái rắm!" 

Kim Doyoung về sau cẩn thận suy nghĩ lại vẫn chưa hiểu vì sao Lee Taeyong nghe xong liền nổi điên, lúc ấy anh rõ ràng là nói thật a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net