7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tốt đẹp luôn trôi qua nhanh chóng, bảy ngày nghỉ phép đối với bốn người thế nhưng vẫn có chút tịch mịch, điều duy nhất khiến bọn họ hài lòng chính là gặp được cặp chồng chồng trẻ chủ quán ngỗng. Trước khi đi, Lee Taeyong khóc lóc ôm cứng lấy Đổng Tư Thành không chịu buông, Nakamoto Yuta cùng Seo Youngho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kim Doyoung cao thấp đánh giá tình huống hiện tại, cảm thấy không đúng lắm, vì vậy nhanh nhẹn đem Lee Taeyong lôi xuống rồi ném tới trong lòng Seo Youngho, "Tư Thành này, khi nào cùng anh Yuta đến Hàn Quốc chơi một chuyến thì gọi cho tôi, chúng ta cùng tụ tập."  

"Được, đến lúc đó nhất định sẽ gọi điện, mọi người lên đường bình an." Đổng Tư Thành ôm chầm lấy Kim Doyoung. Trải qua mấy ngày liền nhìn mặt nhau, Đổng Tư Thành phát hiện Kim Doyoung là bình thường nhất trong bốn người.

Nakamoto Yuta cũng học theo ngữ điệu của Đổng Tư Thành, vẻ mặt tự tin hướng bốn người nói câu "Hẹn gặp lại" bằng tiếng Hàn, Kim Doyoung nghe xong thiếu chút nữa đi không nổi. Lee Taeyong bị Seo Youngho kéo đi vẫn cố gắng quay đầu lại hướng Đổng Tư Thành rưng rưng hô to, "Tư Thành, nhớ giữ liên lạc!"  

Đổng Tư Thành đột nhiên cảm thấy đời này không bao giờ liên lạc với cậu ấy mới là chuyện tốt, đoạn cảm tình này xin hãy theo gió bay mất đi.

Kì nghỉ ngắn kết thúc, thi học kì liền tới vẫy chào học sinh. Đối với kì thi lần này, có nhân vật tựa như thần Jung Jaehyun, không học vẫn có thể đạt điểm số cao, có nhân vật học sinh gương mẫu chăm chỉ ôn tập, được đền đáp bằng kết quả tốt là Seo Youngho, còn có nhân vật tựa như Kim Doyoung và Lee Taeyong, không học hành đàng hoàng nên điểm số thấp lẹt đẹt.

"Không được không được, tình anh em giữa chúng ta coi như tan vỡ, này có phải đề cho người làm không a?" Lee Taeyong vò tóc nhìn vào đề lịch sử trước mắt, cao nhân nào có thể nói cho cậu biết người vợ lẽ thứ 250 của Tần Thủy Hoàng tên là gì không? Đừng nói cậu, phỏng chừng đến cả bản thân Tần Thủy Hoàng còn không rõ! Lee Taeyong ngẩng đầu nhìn lên bàn phía trước, trông thấy Kim Doyoung ngồi cạnh Jung Jaehyun thì bĩu môi. Cậu hiện tại thật muốn đi tìm Seo Youngho, vì chỉ có mình Seo Youngho là luôn hùa theo vô điều kiện mỗi khi cậu bày trò.

Jung Jaehyun chẳng thèm để ý, còn Kim Doyoung căn bản không có để lời than vãn của Lee Taeyong vào tai. Anh bây giờ khổ sở thế này, vì cái gì ngày trước lúc chọn khối lại chọn vào khoa văn làm gì? Còn không phải là muốn chạy thoát khỏi lý hóa chết tiệt sao! Nhưng mà hiện tại, cảm giác thực giống như gặp lại bạn trai cũ vậy, cực kì buồn nôn.

"Ai~" Jung Jaehyun nghe Kim Doyoung thở dài, vội vàng đụng đụng tay anh, chân thành đề nghị, "Không làm được sao? Muốn tôi đọc đáp án cho anh không?"

Kim Doyoung dùng ngón tay đẩy khuôn mặt gần trong gang tấc của Jung Jaehyun, anh đường đường là một sinh viên lại phải nhờ vả học sinh cấp ba? Nếu đồng ý thì chẳng phải là Kim Doyoung anh đang trực tiếp vứt bỏ mặt mũi sao.

"Không cần, anh tự làm được." Kim Doyoung cầm lấy bút bi nhăn nhó, không được, càng nhìn đề càng đau đầu. Vẫn là nên bỏ cuộc đi, giây này không sớm đưa ra quyết định, giây sau nhất định sẽ càng tuyệt vọng.

《Bá đạo thiếu gia cùng người vợ kiêu ngạo xinh xắn ngọt ngào》 chương thứ sáu

Im Kyorin đầy tự tin đối với mặt với kì thi giữa kỳ, những nỗ lực cô mà bỏ ra suốt từ đó đến nay hiện tại đã có thể phô bày. "Ừm, Kyorin, giúp tớ với." Im Kyorin vừa ngẩng đầu, Jung Jaehyun vẻ mặt ranh mãnh cầm vở đứng trước bàn cô, theo như cô biết thì Jung Jaehyun chính là học bá luôn đạt điểm xuất sắc, thế nhưng hiện tại lại hướng cô thỉnh giáo bài tập? Jung Jaehyun hẳn là có hứng thú với cô đi. Trong quá trình dạy học, khoảng cách giữa hai người triệt để rút ngắn, gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt Jung Jaehyun. Im Kyorin lại một lần nữa cảm thấy, người đàn ông xuất sắc như vậy nhất định phải thuộc về cô ...

↓ 

"Xin chào, các bằng hữu, tớ tới đây để ban phát hạnh phúc cho mọi người~" Nghe được thanh âm vang vọng, ba người đồng loạt ngẩng đầu, thấy rõ người tới là ai, Lee Taeyong không nhanh không chậm lấy điện thoại hướng về phía Seo Youngho đứng ở cửa tạo dáng chụp vài tấm.

"Cậu chụp tớ làm gì? Có phải bị mị lực của tớ thu hút rồi không?"  

"Không phải, tớ nghĩ cả đời này của cậu đây là lần đầu tiên tạo dáng kì quái lại được nhiều người chú ý đến vậy, muốn giúp cậu lưu lại lịch sử thôi." Lee Taeyong sẽ không nói vừa rồi trông Seo Youngho cũng rất đẹp trai đâu, hoặc có thể là do cậu hoa mắt thôi ...

"Này, tớ mệt mỏi thế này mà vẫn quan tâm tới các cậu mang đồ ăn đến, các cậu liền tỏ thái độ?" Sau khi đã tìm được chỗ cho bốn người cùng an tọa, lúc này bọn họ mới phát hiện ra một vấn đề lớn. Malatang được gói trong túi, không có hộp đựng, bọn họ cũng không thể đoán trước được chuyện này, dĩ nhiên sẽ chẳng có ai mang theo hộp.

"Vì cái gì không mua hẳn loại đựng trong hộp đi?"

"Tớ nghĩ các cậu sẽ có ..."  

"... Đồ điên, cậu chẳng lẽ không mang não tới trường, nghĩ lại đi, phòng học sẽ có hộp đựng cơm?" Lee Taeyong vẻ mặt phiền muộn, cậu vì cái gì lại đối với loại người ngốc nghếch thế này động tâm?

Cuối cùng bốn người thông qua bàn bạc quyết định, cùng nhau đến quán Malatang dùng bữa. Chủ quán trùng hợp có quen biết với Jung Jaehyun, là người Trung, thoạt nhìn mang lại cảm giác hiền hòa ôn nhu. Nhưng một khi đã trải qua một loạt sự kiện loạn thất bát tao, Kim Doyoung trong lòng thầm nghĩ, không thể nhìn mặt bắt hình dong, ông chủ tuyệt đối không đơn giản! Người bình thường nhất định sẽ không vừa làm Malatang vừa rap, thật sự không để ý nước bọt bản thân đang văng lung tung sao?

"Ôi, các cậu ôn tập thế nào rồi?"

"Đừng nhắc đến, một lời khó nói hết, tớ hôm nay mới phát hiện bản thân chính là cá nước ngọt bơi trong đại dương tri thức, má nó!"  

"Thầy tớ vừa phát đề mẫu, các cậu muốn xem qua không? Nghe nói giống đến 90% với đề thi." Seo Youngho vừa dứt lời, trừ bỏ Jung Jaehyun, có đến tận ba đôi mắt chiếu lên trên mặt Seo Youngho. Seo Youngho cẩn thận nghĩ ngợi một chút, không đúng a, Jung Jaehyun không nhìn y, vậy thì ánh mắt thứ ba đến từ đâu?

Tiền Côn trông thấy một bàn học sinh trung học hướng ánh mắt nghi hoặc về phía mình, liền ngượng ngùng nở nụ cười, "Haha, tớ với các cậu học chung trường, Jaehyun hẳn là cũng biết. Nếu có thể, chia sẻ chút tài liệu học tập được không? Tớ cam đoan, về sau các cậu đến ăn Malatang nhất định sẽ được giảm giá!"  

Kim Doyoung đặc biệt muốn hỏi một câu, tôi nhiều tiền thế này thì giảm giá hay không giảm khác nhau sao?

"Không cần không cần, tớ cũng không ham phiếu giảm giá, cứ là thích chia sẻ tài liệu ôn thi thôi." Lee Taeyong không chút tham vọng gì với món hời nhỏ nhặt này, lập tức ôm lấy cánh tay Tiền Côn kết thân, thậm chí còn hẹn nhau cùng đi sa mạc đào kim cương.

"Chào, Jaehyun cũng ở đây sao, tớ có thể cùng ăn với các cậu không?" Im Kyorin tiến vào quán liền thấy được Jung Jaehyun đầu đổ đầy mồ hôi do vừa mới ăn xong đồ nóng, nội tâm không khỏi mê mẩn: nam nhân của cô cũng quá gợi cảm rồi!

Thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Im Kyorin, Kim Doyoung đột nhiên nhớ tới cô nhân vật chính này, chuỗi ngày nghỉ kia thiếu chút nữa làm anh quên mất chính mình đang ở nơi nào. Phải rồi, bên trong tiểu thuyết toàn bộ đều là giả, anh như thế nào lại quên mất điều quan trọng này.

"Cùng nhau ăn đi!" Jung Jaehyun vừa định mở miệng cự tuyệt, chợt nghe thanh âm Kim Doyoung vang lên.

"Bạn học Doyoung, tớ có thể ngồi cạnh cậu không?" Kim Doyoung trong lòng tuy có điểm không tình nguyện, nhưng vẫn bất đắc dĩ đứng lên, dù sao người ta cũng là nữ nhân không phải sao?

Jung Jaehyun mở to hai mắt, một phen giữ chặt cánh tay Kim Doyoung, "Anh đi đâu?"  

"Anh sang bàn kế ngồi, cậu ấy là nữ sinh, ngồi bên cạnh không tốt lắm." Kim Doyoung trong lòng hướng Jung Jaehyun lạy một vạn cái cầu hắn tha thứ, nhưng trong thực tế anh chỉ có thể khẽ cắn môi kéo tay hắn ra.

Lee Taeyong nghĩ mãi cũng không hiểu, Kim Doyoung không thích Im Kyorin, không phải bạn bè thân thiết thì không nhất định phải ăn chung một bàn. Vậy vì cái gì anh lại đồng ý thỉnh cầu này của Im Kyorin? Chính mình còn cố tình chạy sang bàn khác, rốt cuộc là tình huống quỷ quái gì a?

Lee Taeyong vuốt cằm, có thể nào Kim Doyoung nhìn ra Im Kyorin là có cảm tình với Jung Jaehyun, cho nên tình nguyện chịu đau khổ từ bỏ tình cảm bản thân? Không thể được, Kim Doyoung là đứa con trai độc nhất của Lee Taeyong, thì Jung Jaehyun nhất định phải là con rể!

Từ sau khi Kim Doyoung chuyển chỗ, ánh mắt Jung Jaehyun chưa từng rời khỏi anh, như thể nhìn vào biểu hiện của anh liền có thể tìm ra sự thật. Kim Doyoung bị dọa sợ chết khiếp, cầm lấy đồ uống bên cạnh một hơi uống cạn. Cho nên, khung cảnh hiện tại trên bàn cơm chính là: Im Kyorin cố gắng cùng Jung Jaehyun tìm đề tài tán gẫu, Jung Jaehyun mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Kim Doyoung, Kim Doyoung giống như người mắc chứng rối loạn lo âu, cứ mãi động đậy không thể ngồi yên. Lee Taeyong sững sờ hướng mắt nhìn thẳng Im Kyorin, chỉ còn Seo Youngho một mình trong mớ hỗn độn ... A, còn có Tiền Côn vẻ mặt hứng thú ở bên cạnh vừa ăn vừa xem kịch.

"Tôi ăn xong rồi, đi trước đây." Jung Jaehyun nhìn Kim Doyoung hết nửa ngày không rời mắt, thanh âm người khác ở cạnh bên vẫn không ngừng luyên thuyên, nữ nhân xuất hiện vào lúc này để làm gì? Hắn sắp nổi điên rồi, cần phải tìm một nơi để bình ổn chính mình. Im Kyorin thấy Jung Jaehyun rời đi cũng nhanh chóng buông đũa tính toán theo sau, ai ngờ bị Lee Taeyong ngăn lại, "Nè, cậu gì ơi, cậu có biết hôm qua tớ mơ thấy gì không?"

Dáng vẻ dịu dàng động lòng người không thấy đâu, ngược lại Im Kyorin tâm trạng không vui cau mày, "Cậu mơ cái gì thì liên quan tới tôi sao? Cậu không cần nói tôi cũng biết cậu thích tôi, mơ thấy cậu có được tôi phải không?"  

"Không không không, cậu sai rồi, tớ mơ thấy chính mình trở thành người làm vườn, sau đó chặt cái cây tự mãn trong cậu đi. Mọi người căn bản đều không thích xem cậu diễn trò, đừng nói là cậu không nhìn ra đó chứ?"  

"Ý cậu là tôi không biết xấu hổ?" Im Kyorin bị chọc tức đến bật khóc.

"Cậu ấy cũng không có nói cậu không biết xấu hổ, là tự cậu suy diễn tự cậu tổn thương." Seo Youngho sau một hồi theo dõi tỉ mỉ cuộc đối thoại giữa hai người lúc này mới lên tiếng, đương nhiên là bênh vực Lee Taeyong.

Tiền Côn ở một bên xem kịch không nhịn được cười thành tiếng, lúc sau bị phát hiện mới vội vàng che miệng, "Xin lỗi, các cậu cứ tiếp tục đi."

Nhóm người này quá thú vị luôn, cậu ta nhất định phải đem chuyện này kể cho Hoàng Húc Hi mới được.

"Mấy người ... Mấy người ... Mấy người cứ chờ đó!" Nói xong, Im Kyorin bưng mặt chạy ra ngoài.

"Nè, như vậy có hơi xấu tính quá không?"  

"Xấu tính? Cậu vừa rồi còn tủm tỉm cười, cho rằng tớ không thấy sao." Đối với nghi vấn này của Kim Doyoung, Lee Taeyong bày ra bộ dáng ‘Tớ còn không rõ cậu sao’.

"Cậu rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu? Hành động vừa rồi của cậu quá vô lý." “Thẳng nam” Seo Youngho một chút cũng không hiểu. 

"Ha ha." Kim Doyoung mất tự nhiên cười hai tiếng, anh lại không thể nói anh là từ nơi khác tới, bắt buộc phải khiến cho Im Kyorin và Jung Jaehyun ở cùng một chỗ.

"Anh Côn, em tới rồi."  

"Húc Hi hả, mau tới đây xem kịch, a không phải, lại đây anh giới thiệu bạn mới với cậu." Tiền Côn xoa xoa ngực, cậu ta thiếu chút nữa đã vạ miệng rồi. Hoàng Húc Hi hướng tới ba người nhếch miệng cười, "Chào mọi người!"  

Nam sinh nọ thực dễ nhìn, Lee Taeyong trong nháy mắt thay đổi biểu tình, "Húc Hi rất đẹp trai nha, nếu là đồng phục này, vậy chúng ta học chung một trường rồi. Cậu không phải là đối tượng của Tiền Côn đó chứ?"

Seo Youngho yên lặng nghe hai người đối thoại, sau đó hừ nhẹ một tiếng, "Tớ cũng rất tuấn tú nha." Cũng may học đệ Hoàng Húc Hi đã sắp trở thành chậu có bông.

"Oa, thực lợi hại, thế nhưng có thể nói ... Ấy, em nghe điện thoại cái."

Không đợi Hoàng Húc Hi nói xong, điện thoại đã reo lên, "Ừm anh Jaehyun, làm sao vậy? Uống rượu? Anh Côn bảo em vẫn là trẻ vị thành niên, không thể uống rượu ..."

Đầu bên kia truyền đến thanh âm Jung Jaehyun, "Vậy cậu tới đây giúp tôi, chỗ cũ."

Chỗ cũ mà hắn nói đến chính là bar NCT. Bởi vì quản lý là một người bạn của hắn, cho nên lúc đến không cần trình ra căn cước, thuận lợi tiến vào.

Jung Jaehyun trước giờ chưa từng thích những nơi tràn ngập mùi thuốc là cùng chất cồn thế này, vì vậy không thường xuyên lui tới. Vẻ mặt ông chủ Moon Taeil lúc trông thấy Jung Jaehyun ngồi ngẩn người trong quán bar so với lúc trông thấy quỷ rất giống nhau, "Jaehyun? Em làm gì ở đây, Húc Hi đâu?"  

"Lát nữa cậu ấy mới đến ... Anh ... Anh từng hẹn hò chưa?"

Moon Taeil cho rằng Jung Jaehyun nhắc đến chuyện này chính là mắng anh ta cẩu độc thân, vì thế hung tợn trừng mắt, "Em hỏi chuyện này là muốn xem thường anh hả, anh không trả lời đấy, thì sao?"

"... Quên đi, anh đừng nói nữa, để em một mình đi."

Kim Doyoung cắn răng gọi một chiếc taxi, đưa cho lái xe tên quán bar Hoàng Húc Hi viết cho anh, "Tài xế, đến đây."  

"Cậu này, tên cậu viết bằng tiếng Anh làm sao tôi hiểu, cậu dịch sang tiếng Hàn rồi tôi chở cậu đi."    

Kim Doyoung nhìn vào tờ giấy, NCT? Phiên dịch thành tiếng Hàn ... có điểm không đúng lắm a, "Hẳn là ở phố N đi."

Sau đó, Kim Doyoung ngồi trong xe dò theo khắp phố N, bỏ qua một lần mới tìm thấy quán bar. Kim Doyoung dám cá, nếu không phải anh thành thật nói với bác tài xế mình chỉ có vài tờ tiền lẻ, tài xế hẳn đã chở anh ra khỏi thành phố rồi đi. Tiến vào bên trong quán bar, Kim Doyoung liền thấy trái phải Jung Jaehyun đều có người ôm cứng, kỳ thật cũng không phải song phương tình nguyện, là mấy cô gái kia đơn phương cọ vào.

Trong lòng Kim Doyoung nổi lên một trận ghen tuông, nhanh chóng bước tới, "Jung Jaehyun, em đến đây làm gì?"  

Jung Jaehyun mơ hồ nghe được giọng Kim Doyoung. Nhìn xem, hắn thật sự thích đến nổi tưởng tượng ra người thật luôn rồi, ấy thế mà Kim Doyoung vẫn không chịu hiểu lòng hắn sao.

Kim Doyoung kéo tay nữ nhân bên cạnh Jung Jaehyun ra, đoạt lấy chén rượu nốc cạn phần còn lại, quá nặng, anh vẫn là thích rượu trái cây hơn. Đảo mắt một vòng quanh mặt bàn tràn ngập những ly rượu rỗng, Kim Doyoung âm thầm sợ hãi, hắn đã uống bao nhiêu rồi? Khẳng định là tốn không ít đi ... Đau lòng!

Jung Jaehyun bị cướp mất chén rượu định nổi giận, vừa ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt hồng hồng dần thấm men rượu của Kim Doyoung, "Doyoung, Doyoung, không phải ảo giác sao?" 

Kim Doyoung còn chưa kịp mở miệng đã bị Jung Jaehyun ngậm lấy môi, so với nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước ngày ấy không giống nhau. Lần này rõ ràng là mãnh liệt hơn, như thể đang muốn chứng minh điều gì đó …

Kim Doyoung ban đầu dãy dụa phản kháng, cuối cùng vẫn là cam chịu đầu hàng, chầm chậm bị cuốn vào. Nụ hôn vừa dứt, Jung Jaehyun gục đầu lên vai Kim Doyoung, lồng ngực cả hai không ngừng phập phồng, "Doyoung, cho tôi một cơ hội, đừng cự tuyệt tôi, liền như vậy ở bên tôi, vĩnh viễn không được rời xa tôi ... Đáp ứng tôi được không?"  

"Jaehyun ... Thực xin lỗi"

Jung Jaehyun nắm lấy bả vai Kim Doyoung, thanh âm run rẩy, "Tôi không cần anh xin lỗi, anh phải đáp ứng tôi, xin anh, chấp nhận tôi."  

Nhìn đến dáng vẻ đau khổ cầu xin của Jung Jaehyun, trái tim Kim Doyoung như bị xuyên thủng một lỗ lớn, "... Được, anh ... anh đồng ý."

Một ngày nào đó trong tương lai khi nhớ lại, Kim Doyoung cảm thấy, bản thân lúc ấy chỉ đơn giản là có hảo cảm với người em trai này, cho nên cái gì cũng không dám hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net