P1-Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là câu chuyện đầu tiên của chúng nó =)))))

Bắt đầu nào~~~~~

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Yong Junhyung cảm giác mình gần đây nhất định là mạng phạm tiểu nhân, mới có thể ở trong ngày quốc tế thiếu nhi đáng yêu như vậy bị xem thành bán đĩa *** bắt đến đồn công an.

"Tôi thực sự chỉ nói chuyện phiếm với chủ quầy kia, làm một số điều tra."

Junhyung không thể không giải thích một lần lại một lần:

"Thật ra tôi là thầy giáo."

"Mà cậu như vậy lại là thầy giáo nột?" cảnh sát nhỏ bắt hắn về vẻ mặt xem thường: "Có thầy giáo mặc như cậu vậy sao! Có thầy giáo thấy cảnh sát bỏ chạy sao! Thành thật chút cho tôi!"

Junhyung cứng họng, nghĩ thầm cảnh sát nhỏ này cũng quá khó câu thông! Bản thân gần đây làm một luận văn có liên quan đến con đường lưu thông sản phẩm ghi âm và ghi hình phi pháp, vì thu được tư liệu tuyến đầu không thể không mặc loè loẹt đi nói chuyện với những người bán hàng rong, không ngờ đêm nay bản thân và một chủ quầy thật vất vả đặt lên quan hệ còn chưa kịp nói tới trọng điểm, chủ quầy kia đột nhiên bộ dạng giống như gặp quỷ xun xoe bỏ chạy, sau khi ngu ngơ cúi đầu thấy trong tay mình còn cầm hai cái đĩa của hắn, vì thế đứng lên muốn đuổi theo, kết quả chưa chạy được hai bước đã bị cảnh sát nhỏ này bắt dẫn về đồn, nhất định muốn mình nộp tiền phạt, giải thích thế nào cũng không nghe, Junhyung buồn bực muốn mua miếng đậu hủ đâm chết.

Thẳng đến đồng đảng kiêm đồng sự Yang Yoseob của bản thân đứng ra đảm bảo, cảnh sát nhỏ vẫn không tin, vẻ mặt nghi ngờ đi theo sau mông liên tục truy vấn:

"Cậu thật là thầy giáo?"

Junhyung nghiêm mặt gật gật đầu, nghĩ thầm lần này anh cũng tin rồi chứ? Giấy tờ giấy chứng nhận đầy đủ, cảnh sát nhỏ không thể không tin, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng hắn nói thầm ở trong lòng, thầy giáo này nhiều lắm làm hại lớp con em của người ta a, thật sự là nghiệp chướng... "Cậu cười đủ chưa."

Junhyung bất đắc dĩ nhìn yoseob, từ lúc hai người ra khỏi đồn công an, cậu ta cứ liên tục cười hết sức vui vẻ, nhìn Junhyung không ngừng náo lòng.

"Bán... Bán... Bán đĩa *** ha ha ha ha..."

Yoseob ôm bụng mãi không thẳng lưng nổi.

Bán, bán, bán em gái cậu a! Junhyung nghiến răng nghiến lợi.

Yoseob là thầy giáo nhân duyên tốt nhất cả học viện, mặt mũi thanh thanh tú tú, cười rộ lên mặt mày cong cong, giỏi nhất huyên thuyên khi lên lớp, nhờ phúc của cậu ta, ngày hôm sau từ viện trưởng cho tới học sinh, mọi người đều biết Junhyung bị bắt vì bán đĩa ***.

Vì thế thầy Yong cả ngày đều rất khó chịu, Yoseob sau khi trò đùa dai kết thúc mới hậu tri hậu giác đuối lý lại chột dạ, vì thế cố gắng làm sáng tỏ một chút lời đồn đại, nhưng là lời đồn đại sở dĩ kêu lời đồn đại, cũng bởi vì mọi người có thể nắm một điểm trong đó tùy ý khai triển, khả năng Bát Quái là vô hạn, nhất là nam chính của câu chuyện còn là một trong số thầy giáo đẹp trai nhất học viện, cho nên dù Yoseob tiếp tục vẻ mặt chân thành giải thích, kết quả cũng chỉ là càng tô càng đen.

"Thầy Yang sao thầy luôn nói giúp Thầy Yong a?"

Nữ sinh A chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cả lớp ồn ào, ngao ngao vỗ bàn gào thét lung tung.

Thân thể nhỏ bé mong manh của Yoseob chấn động, không dám giải thích nữa, trong lòng cảm khái đây thực là một thời đại điên cuồng.

Sau khi tan việc tránh thoát tầm mắt của Junhyung, Yoseob thật vất vả nơm nớp lo sợ trở về nhà, lại phát hiện Sát Thần nào đó đang đen mặt đứng ở cửa lớn nhà mình...

"Jun...Jun...Junhyung sao cậu lại tới đây, cùng nhau ăn ăn ăn cơm đi."

Yoseob vẻ mặt nịnh hót rùng mình.

"Mở cửa."

Junhyung lời ít mà ý nhiều.

"Ai." Yoseob làm ra vẻ móc túi quần:

"Ô chìa khóa của mình đâu? ... Nga ha ha chìa khóa quên ở trường học không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn, mình mời khách mình mời khách, món gà xào cay, tteokbokki, mì hải sản hay cơm Tây?"

Junhyung không nói lời nào, trừng mắt chỉ chỉ túi quần phồng phồng lên của cậu. Yoseob khì khì cười khan móc chìa khóa trong túi quần ra:

"Junhyung cậu thật lợi hại, mình mò nửa ngày không đụng được, cậu liếc mắt một cái thì thấy rồi, không cùng dạng chính là không cùng dạng." Chờ cậu mở cửa xong, Junhyung không nói hai lời vác cậu ném xuống thảm phòng khách bắt đầu vung nắm tay.

"A a a a Junhyung mình sai rồi."

Yoseob ôm đầu gào khan. Nắm tay Junhyung giơ trên không cả buổi, cứ thế không đành xuống tay.

"Junhyung." Yoseob dè dặt nhìn hắn: "Cậu thực tức giận nha? Mình sai rồi còn chưa được sao."

Junhyung nhìn thấy bộ dáng đáng thương bập môi của cậu, cơn tức thoáng cái biến mất, từ nhỏ đến lớn Yoseob dùng miệng tức chết không ít người cũng đắc tội không ít người, mỗi lần chính mình đều thay cậu ta đánh nhau ngăn trở, bảo vệ cậu cũng đã thành quen, sao có thể tự mình đánh cậu, nhưng lần này cậu cũng chọc người quá rồi!

"Junhyung mình đi rót nước cho cậu." Yoseob vẻ mặt lấy lòng.

"... đói bụng rồi!" Junhyung oán hận, quyết định dùng mỹ thực xua tan biệt khuất trong lòng: "Cậu đi làm!"

"Được được được." Yoseob rất nhanh từ mặt đất đứng lên thay quần áo rửa tay, vừa buộc tạp dề vừa mở miệng:

"Cậu muốn ăn gì?"

"Tùy tiện."

Junhyung nhị ngũ tám vạn (258 là "将" trong mạc chược, có 1 cặp có thể hòa bài => quan trọng, cho nên người bắt được đều sẽ kiêu ngạo không thôi)gác chân lên bàn trà xem TV.

Lúc ăn cơm, Junhyung nhìn thấy một bàn thức ăn béo ngậy đỏ chói nhíu nhíu mày.

"Sao vậy, cậu không phải thích ăn cay sao?"

Yoseob đưa đũa cho hắn.

"Dạ dày cậu khỏe rồi?"

Junhyung nhìn Yoseob một cái. Yosoeb cười ngỏn ngoẻn:

"Quan tâm mình a?"

"Ông đây là sợ cậu đến lúc bị bệnh, lại hơn nửa đêm kéo mình đi bệnh viện, làm phiền mình viết luận văn." -Junhyung vẻ mặt rất bình tĩnh.

Yoseob là sinh non, hồi nhỏ một đầu tóc vàng ngay cả đi đường không xong, lớn như vậy chạy bệnh viện không ít, kỷ lục cao nhất là buổi sáng bệnh thuỷ đậu vừa hết, buổi chiều thì bị viêm ruột thừa, ngay cả bệnh viện cũng không cần ra, trực tiếp từ khoa da lầu bốn chuyển tới khoa ngoại lầu ba.

Yoseob "Ân" một tiếng: "khỏe rồi."

Junhyung yên tâm, vừa tự mình ăn vừa hăng hái tràn trề gắp thức ăn cho Yoseob.

"Cậu tự ăn đi, mình tự ăn được rồi." -Yoseob không ngừng kêu khổ.

"Ghét bỏ a?"

Junhyung nhìn chằm chằm cậu, nghĩ thầm thứ tôi gắp cho cậu đều là tôi thích ăn nhất, vì thế hung ba ba:

"Ăn! Không cho bỏ mứa!"

Dưới uy hiếp của Junhyung, Yoseob đành phải nuốt xuống thịt gà cay, cá cay, bông cải xanh cay trong chén.

Một bữa cơm ăn xong, Junhyung thoả mãn sờ sờ bụng: "tay nghề thằng nhóc cậu tăng nhanh a."

Có thể không tăng nhanh sao, ông đây vì cậu cố ý học ở trường nấu ăn! Yoseob ở trong lòng chửi thề, cái lớp học nghiệp dư kia 99% đều là bác gái, từng buổi từng buổi buồn chán lại vắng lặng, mỗi lần đi đều phải bị các bác trêu chọc một phen, ào ào khen mình là chàng trai tốt, tranh nhau muốn giới thiệu vợ cho mình, quả thực là ác mộng lớn của đời người.

"Mình về trước a, trong máy tính còn luận văn chưa viết xong nữa, đêm nay có lẽ phải suốt đêm."

Junhyung rất mặt dày mày dạn, cơm nước xong chén bát cũng không rửa đã cầm áo khoác ra cửa —— Seobie là người mình, không cần khách sáo. 

"... ! !" -Yoseob ở phía sau hắn không tiếng động vung nắm tay kháng nghị.

Yoseob kỳ thật một chút cũng không ăn cay, ăn xong cả người cũng khó chịu, không có cách nào Junhyung thích cay như mạng, Yoseob cũng đành phải giả vờ bản thân tha thiết thích ăn món cay, một cái giả vờ chính là hơn hai mươi năm, nhưng ở ngoài mặt có thể, thân thể nhưng dù sao chăng nữa cũng không phối hợp.

Nửa đêm 12 giờ, Yoseob ôm ly nước run run rẩy rẩy nhét thuốc dạ dày vào miệng. Dạ dày đau một đợt lại một đợt, Yoseob cuộn ở trên giường càng nghĩ càng tủi thân, bản thân là không phải cuồng chịu ngược, sao có thể vừa ý thằng ngốc Junhyung chết tiệt kia. Yoseob thích Junhyung, chính là từ nhỏ.

Mở đầu câu chuyện rất cẩu huyết, lúc nhỏ Yoseob là rau mầm, gầy teo nho nhỏ, đi đường cũng có thể té ngã, miệng còn không tha người, vì thế cứ thường xuyên bị con nít trong sân ức hiếp.

Một ngày nào đó, Junhyung cùng xe tải chuyển nhà phía sau vào nhà mới của đại viện, đầu tiên nhìn thấy chính là Yoseob bị một đám con nít vây quanh ném đá.

Ông ngoại Junhyung là huấn luyện viên võ thuật, đồ đệ dạy đắc ý nhất đời này chính là cháu ngoại bảo bối của mình, một sở thích của ông cụ chính là khắp nơi khoe khoang cháu ngoại mình là đại hiệp, vì thế lần này, Yong đại hiệp rất đương nhiên xông lên cứu rau mầm, tống cổ đám con nít hư hỏng.

"Cám ơn cậu."

Yoseob tính tình bướng thì bướng, giác ngộ cơ bản tri ân đồ báo vẫn phải có. Junhyung hít hít mũi, Tiểu Hoàng Mao này quần áo vô cùng bẩn mặt cũng vô cùng bẩn, nhưng ánh mắt vừa đen vừa sáng, cũng không làm cho người ghét.

Từ đó về sau, phía sau Yong đại hiệp đã có thêm cái đuôi nhỏ, con nít trong đại viện ban đầu rất buồn bực, nhưng rất nhanh thì cam tâm tình nguyện thừa nhận địa vị trùm của hắn, Yoseob đi theo cũng gà chó lên trời, dưới bảo hộ của Junhyung cả người khỏe mạnh lớn lên.

Lúc học tiểu học, Yoseob như trước vẫn là Tiểu Hoàng Mao(này là cách gọi những đứa trẻ ốm yếu), nhìn qua xanh xao vàng vọt lại dinh dưỡng không đủ, vì thế vào bữa cơm giữa giờ, Junhyung luôn đem phần sữa của mình cho cậu uống, nghĩ thầm để Yoseob ăn nhiều một chút, có phải sẽ không gầy như vậy không.

Vào trung học cơ sở, Junhyung mua xe đạp, Yoseob cũng đương nhiên có tài xế riêng đầu tiên trong đời. Trong mùa đông Junhyung sợ rau mầm bị lạnh không tốt, vì thế mỗi lần trước khi đến trường đều phải kiểm tra mũ khăn quàng cổ khẩu trang bao tay của cậu một lần, ngày nào đó tay Yoseob trong lúc vô ý đưa vào trong quần áo Junhyung, ấm áp, vì thế hạnh phúc nheo mắt lại, gió lạnh thấu xương thổi ào ào vào trong quần áo, Junhyung đông lạnh ở trong lòng không ngừng bùng nổ nói tục, nhưng khi tới trường học vừa sờ tay Yoseob, ấm vùn vụt, lửa trong lòng cũng đã biến mất, dù sao cơ thể mình khỏe, cứ xem như là cho Yoseob phúc lợi.

Khi trung học, tóc Yoseob càng ngày càng đen, cằm càng ngày càng nhọn, ánh mắt cũng càng lúc càng sáng, không còn giống trước kia tan học thì chạy đến trong lớp Junhyung, lúc tan học cũng không đợi Junhyung cùng về nhà, Junhyung thường xuyên qua lại phát bực rồi, buổi tối nào đó vọt vào nhà Yoseob dựng râu trừng mắt, dọa dì Yang hoảng sợ.

"Con nít không thể đánh nhau a." Dì Yang che chở Yoseob ở sau người. "Umma." Yoseob bất đắc dĩ: "Junhyung đánh con làm chi?"

Dì Yang nghĩ cũng phải, từ nhỏ hai đứa đã thân rồi, không lý do đột nhiên sẽ không thân.

Yoseob dẫn Junhyung lên lầu vào phòng mình, đẩy đẩy hắn:

"Cậu làm sao vậy nha?"

Junhyung nghẹn lời, mình nên nói gì? Cậu vì sao không tới tìm mình? Vì sao không để ý tới mình? Vì sao không đợi mình? Sao nghĩ khác người thế nào, đánh chết cũng nói không nên lời.

"... Mình đi về."

Junhyung trong lòng biệt khuất, quay đầu đi ra ngoài.

"Junhyung." Yoseob ở sau gọi hắn lại, thanh âm nho nhỏ.

"Huh?"

Junhyung quay đầu lại nhíu mày, Yoseob đôi mắt đỏ rực, vì thế sốt ruột: "Ai ức hiếp cậu? Mình đi trừng trị nó cho cậu!"

Yoseob lắc đầu, do dự một chút, vẫn mở miệng nói:

"Mình không phải cố tình không để ý tới cậu."

Junhyung cảm giác mình gì cũng tốt, chỉ là mềm lòng, vốn rất tức giận, nhưng vừa nghe cậu nói như thế, bất kể như thế nào cũng bực bội không nổi.

"Có bạn học nói hai chúng ta, quan hệ không bình thường."

Yoseob dè dặt nhìn vẻ mặt Junhyung.

"Mwo?" Junhyung tạc mao: "thằng khốn nào nói? Ông đây đi làm thịt nó! nó mới không bình thường!"

Yoseob hít hít mũi cúi đầu không nói lời nào. Junhyung không thể nhìn bộ dạng biệt khuất của cậu, liền đi qua ngồi ở bên cạnh cậu:

"Ân, người ta nói sao là chuyện của họ, cậu đừng để trong lòng."

Yoseob vẫn không nói chuyện.

"Được được được." Junhyung thỏa hiệp: "Mình đây sau này cũng không sang lớp cậu tìm cậu nữa."

Yoseob vẫn không nói chuyện. Junhyung bất đắc dĩ, đứng lên đi ra ngoài.

Yoseob nằm lỳ ở trên giường cắn gối đầu, Yong Junhyung cậu là đại đầu gỗ!

~TBC~

Aigoo 1 chương nó bao dài :v

Cmt cho mình nha :* *mắt long lanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net