Chap XII: Hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap XII: Hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy.

Tỉnh GwangJu…

YoSeob bỏ hành lý xuống, cậu khẽ cười nhẹ khi bước vào ngôi nhà nhỏ mà anh và cậu mới thuê. Cậu và anh đã quyết định rồi! Cả 2 sẽ chạy trốn cùng nhau, cho dù bất cứ nơi nào của trái đất này. Chỉ cần 2 người được ở bên nhau.

~ Em thích chứ? ~ 1 vòng tay ôm cậu vào lòng từ phía sau, hà hơi ấm quyện mùi bạc hà vào cổ cậu. ~ xin lỗi em vì anh đã không thể tìm được ngôi nhà lớn hơn!

~ không sao đâu Joonie! Chỉ cần thế này thôi là đủ lắm rồi! ~ Cậu khẽ quay người  ra đằng sau, đặt lên môi anh 1 nụ hôn nhẹ ~ Em tin rằng chúng ta sẽ có 1 gia đình hạnh phúc khi ở đây!

DooJoon âu yếm nhìn cậu. Vì tình yêu mà YoSeob phải bỏ lại tất cả, phản bội lại anh trai, phản bội lại Appa. Phải cùng anh tới cái nơi tỉnh lẻ này, sống trong 1 nhà chỉ bằng phòng ngủ của cậu khi trước. Anh thực sự cảm thấy rất có lỗi khi khiến cậu phải chịu khổ thế này.

~ Anh đói chưa?! Vào phòng nghỉ đi! Em sẽ nấu gì đó! ~ YoSeob khẽ buông anh ra, đẩy anh vào phòng ngủ rồi tiến vào bếp.

Rất may mắn rằng trước khi tới đây cậu đã cho người sắp xếp trước nên nội thất trong nhà rất đầy đủ làm cậu không phải lo lắng thêm gì nữa. Cậu mở tử lạnh, lấy ra hộp kimchi ăn liền, vài quả trứng để lên bàn bếp.

Vì sinh ra trong 1 gia đình giàu có từ bé nên YoSeob không biết nên làm thế nào với những  thứ này. Cậu đành tìm nơi cất gạo rồi cắm đại nồi cơm. Mở hộp kimchi, cậu tráng qua nước để giảm bớt độ cay rồi để cho ráo.

Tách…

HÌnh như YoSeob đã quá quen với việc cầm súng nên khi vừa đập trứng, quả trứng đã vỡ ra tan tành thảm hại. Quả thứ nhất hỏng, đến quả thứ 2 cũng hỏng rồi đến quá thứ 3… Cố lên nào Yang YoSeob! Mày có thể đập gạch thì không có lý nào không đập được mấy quả trứng này!! Cố lên nào!!!

~ Pheww!! ~ YoSeob thở phào, cuối cùng cũng đập thành công được 3 quả trứng vào bát (trong đó tổng thiệt hại Umma gây ra là 7 quả trứng vỡ tan tành)

Cậu còn chưa biết định làm gì với chúng thì bỗng nhiên…

“ You bad to me… So bad to me… Oh girl… You like caffeine…”

Bản nhạc chuông buồn thẳm vang lên làm YoSeob phải ngừng tay. Cậu rửa qua tay rồi đưa tay lấy điện thoại trong  túi áo.

Nicole is calling…

Cậu ngần ngừ 1 lúc, suy nghĩ xem có nên nghe không. Cậu nửa muốn nghe vì muốn thông báo với Nic rằng mình đã tới nơi an toàn. Nửa lại không vì cậu sợ JunHyung sẽ làm khó Nic. NGhĩ đến vậy, YoSeob tắt điện thoại.

Nhưng cũng chỉ được 5s…

“ You bad to me… So bad to me… Oh girl… You like caffeine…”

 Bản nhạc chuông 1 lần nữa lại vang lên, YoSeob nhìn tên rồi lại cắn răng tắt đi.

“ You bad to me… So bad to me… Oh girl… You like caffeine…”

Lại lần nữa nó vang lên…

“ You bad to me… So bad to me… Oh girl… You like caffeine…”

Đã tắt rồi mà!! Đồ Nic dai như đỉa!!!! YoSeob hóa khùng, nghiến răng bấm vào nút nghe rồi hét bằng chất giọng cao chót vót quảng bảy quãng tám của mình:

~ Đồ chết tiệt!! Đã không nghe rồi!! Sao dai vậy con nhóc kia???!!

*Yah!! YONG YOSEOB!!! Mi gọi ai là nhóc???!! @($*@$&* Vẫn là cái giọng chanh chua không kém của Nic.

YoSeob đành chịu trận trước cô nhóc, cậu câm nín nghe Nic chửi mình vì cái tội dám theo trai bỏ bạn mà chạy tới nơi nào xa hoắc rồi lại còn nếu JunHyung có hỏi thì cô phải trả lời thế nào? Chửi chán, Nicole mới ôn tồn hỏi:

*Sao rồi?! Tới nơi chưa?!*

~ Tới rồi! Nơi này đẹp lắm! Bao giờ có thời gian thì tới đây chơi với tôi cho đỡ buồn nhé! ~ YoSeob trả lời.

*Ok! Nhớ chuẩn bị nhiều food! Hahaa!!* Nicole cười lớn *What are you doing?! Where is Rabit? (Mà cậu đang làm gì đấy? Rabit đâu?)*

~ DooJoon đang nghỉ ở trong  phòng! Trong anh ấy có vẻ mệt. À mà Nic! Có biết làm món gì với trứng và kimchi không?! ~ YoSeob ngó đống đồ ăn la liệt rồi thỏ thẻ.

*WHAT???!!! WHAT ARE YOU DOING NOW???!! ARE YOU COOKING??!!! (Cái gì???! Cậu đang làm gì vậy??! Cậu nấu cơm sao???!)* Nicole hét toáng lên làm YoSeob phải di dời cái điện thoại cách thật xa mình. * Do you remember who are you?! You’re Yong YoSeob!! (Cậu có nhớ mình là ai không vậy??!! Cậu là Yong YoSeob đấy!!) Cậu là CEO của Searrch On Top đấy!! If JunHyung know it, I can’t  imagination what will he feel!!

!! (Nếu JunHyung biết được thì tôi không dám tưởng tượng thái độ của cậu ta đâu!!!)*

 ~ Thôi mà Nic! Bây giờ đâu phải ở Seoul nữa? với lại… ~ YoSeob cắn môi ~ MÌnh muốn cho DooJoon thấy mình có thể là người vợ tốt…

Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc rồi cậu nghe thấy Nicole thờ dài trả lời cậu:

*Tùy cậu thôi! But! If you regret, you can turnback! (nhưng nếu cậu hối tiếc, cậu có thể quay về) Tôi sẵn sàng chờ cậu!* Nic nhẹ nhàng khác hẳn với phong thái thường ngày rồi lại oang oang *yah! Listen! Đây là cách làm món Omelet!! First!!*

Nic đọc rồi YoSeob làm theo, cậu cứ mải miết làm rồi thỉnh thoảng hò hét kêu Nicđọc lại vì cô toàn bắn tiếng Anh vèo vèo làm cậu bắt không kịp. nhưng cậu nào có biết được có 1 người  đã nghe được đoạn đối thoại của cậu giữa cậu và Nicole chứ?!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~ Done!! Okay??! ~ Nic ngáp dài khi phải đọc mấy cái công thức lằng nhằng cho YoSeob.

*Oke!! Cảm ơn cô nhiều!! THôi! Tôi đi gọi DooJoonie đây! Lần sau liên lạc lại nhé!* Đầu bên kia YoSeob hào hứng.

~ Whatever!! ~ Nicole nhún vai.

*nhưng nhớ đừng nói với JunHyung hyung đó!* YoSeob dặn dò.

~ Oke! I knowww!!!

Bip…

YoSeob tắt máy trước khi Nic định nói thêm gì đó. Cô thảy điện thoại lên mặt bàn rồi nhìn con người  đang nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo. Hắn lắc lư ly rượu đỏ 1 màu máu trong  tay, dùng chất giọng nguy hiểm hỏi Nic:

~ Nicole! Nói đi! Hiện giờ nó đang ở đâu?!

~ Thôi nào JunHyung! Cậu ấy lớn rồi! Hãy để cậu ấy tự quyết định! ~ Nic đang phải tự phục mình vì lần đầu tiên cô có thể nói được 1 câu tiếng Hàn hoàn chỉnh tới vậy.

~ nói đi Nicole! Tôi không yên tâm khi để nó 1 mình nơi xa lạ tới vậy! ~ Hắn gằn giọng.

~ He’ll be fine! 

Choang!

Ly rượu bị hắn đập mạnh xuống sàn, vỡ toang thành từng mảnh, chất lỏng màu đỏ đó cũng tạo thành 1 vũng nước nhỏ, chảy thành dòng trên sàn. Hắn gầm lên:

~ Cô thấy nó sẽ ổn sao?! Cô có biết rằng hơn 20 năm nó có mặt rên cuộc đời này! Nó chưa bao giờ phải cúi xuống nhặt 1 thứ gì! Chứ đừng nói là nó phải vào bếp nấu ăn!

Hắn quá xót cho YoSeob! Cậu em từ bé hắn đã chiều chuộng, đã bảo bọc như 1 viên kim cương quý giá không chút tì vết, không 1 vết nứt. Vậy mà giờ đây nó lại vi 1 thằng con trai. Mà quan trọng nhất đó lại là kẻ thù của gia đình mà chạy trốn theo hắn ta và phải còn nấu ăn. Không biết sau này nó sẽ còn phải chịu khổ gì đây nữa…

Đợi hắn xuôi xuôi, Nicole mới tiến lại, vỗ vai hắn:

~ Đừng lo cho YoSeobie! I believe DooJoon can take care YoSeob. Don’t worry! (TÔi tin là DooJoon sẽ chăm sóc cho YoSeob thật tốt mà. Đừng lo nữa!)

JunHyung dần dịu lại, nhưng thực sự hắn vẫn rất lo cho YoSeob. Ở nơi lạ hoắc, không người  thân, không thân thuộc không biết nó có thể trụ được bao thời gian. Để rồi xem, cái tình yêu vĩ dãi của nó bền vững tới đâu?! Rồi 1 ngày nào đó nó sẽ về lại vòng tay hắn mà thôi!

~ But now you are having person to take care (nhưng bây giờ cậu có 1 người để quan tâm rồi đó!). Take care him! I need go! See You! ( HÃy quan tâm cậu ấy! Thôi! Tôi phải đi đây! Lần sau gặp!) ~ Nicole nói xong, bước đi thật nhanh chóng để lại hắn ngồi im trong  phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn nhẹ nhàng mở cửa vào phòng để tránh người  đang ngủ trên giường phải thức dậy. Hắn nhón chân thật nhẹ về phía giường rồi dừng lại. Cậu đang ngủ khá yên lành…

Tại sao gương mặt này lại có thể giống bà ta tới từng cm vậy?! Hắn đang tự hỏi không biết rằng nếu Umma của hắn còn sống thì sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy cậu nữa?

HyunSeung khẽ trở mình trên giường, đôi lông mày nhíu lại không thoải mái chút nào… Cậu lại mơ thấy buổi chiều hôm đó! Nó vẫn ám ảnh trong giấc ngủ hằng đêm…

~ Umma! Đừng! Đừng!! Thả tôi ra!! Các người thả tôi ra!! Tôi phải tìm Umma!!

Hăn giật bắn mình khi nghe cậu nói ngày 1 lớn, đến nỗi cảm tưởng như cậu đang hét lên:

~ Các người cút hết! Umma!! Umma!!

Cậu bỗng chốc bật dậy, cả người  lạnh toát. Những  giọt nước trong  suốt như thủy tinh chảy dìa trên gương mặt. Hình như ở nơi này cậu lại có thể mơ thấy cái giấc mơ khủng khiếp đó. Cậu bắt đầu hoảng sợ… Cố gắng thu mình lại, cậu run run như con mèo nhỏ gặp nước, miệng liên tục lẩm nhẩm:

~ Để tôi yên!! Để tôi yên!! Tôi muốn Umma mang đồ ăn lên cho tôi! Các người không được lại gần.

HyunSeung vừa gào vừa khua tay loạn xạ, mồ hôi chảy càng ngày càng nhiều. Đôi mắt mơ hồ phủ đầy sương. Hắn lấy làm lạ, tiến lại gần rồi ôm lấy cậu vỗ về:

~ HyunSeung! Không sao… Tất cả chỉ là ác mộng mà thôi… TỈnh lại đi!

Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má cậu để cậu thoát khỏi cơn mê sảng nhưng hình như người cậu rất nóng. Hắn giật mình buông cậu ra rồi kiểm tra thân nhiệt của cậu. Thực sự rất nóng! Hắn toan buông cậu ra để đi gọi bác sỹ thì 1 cánh tay đã giữ chắc hắn lại, cậu không ngừng lải nhải:

~ không! Đừng đi mà! Đừng bỏ tôi mà! Làm ơn…

~ Ngoan nào! Tôi gọi bác sỹ cho cậu… ~ Hắn vuốt tóc cậu rồi nhẹ nhàng.

~ không được! Ở lại đây mà Umma… ~ Cậu vẫn tiếp tục lải nhải, đồng thời dụi dụi vào sườn hắn.

Hắn thấy hành động như vậy, đành thở dài ngồi nguyên cho cậu ôm như cái gối, thi thoàng còn gác lên hắn rất ngon lành rồi còn dụi dụi vào ngực hắn làm thằng nhóc cứng đầu kia bắt đầu thức dậy.

~ Thôi nào nhóc con!! Đừng có mà như vậy chứ! Bây giờ tao không có hứng đâu!  

Nói là vậy nhưng nhìn HyunSeung đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay hắn thế này mà không được xơ múi thì quả thật có làm khó hắn quá! 

Hắn hết nhìn cậu rồi lại nhìn cái hạ thể trướng dần của mình mà thở dài. Sao lại rơi vào tình trạng tiến thoái lượng nam thế này??!!!

Bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy thứ gì đang ve vuốt bên dưới mình làm thằng nhóc càng trỗi dậy nhanh hơn. Hắn mở chăn ra và tá hỏa khi thấy cánh tay cậu đã lần xuống dưới và vuốt ve nó 1 cách từ tốn. JunHyung cắn răng bỏ tay cậu ra nhưng bàn tay mềm mãi của cậu lại cứng đầu đặt vào chỗ đó 1 lần nữa mà ve vuốt. Hắn thở dài bất lực rồi ngả đầu ra sau thở dốc, rên lớn:

~ Ahhh… HyunSeungie… Ahhh…

Không hiểu hắn có nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc của cậu lúc đó không nữa? Nghe thấy tiếng rên của hắn. HyunSeung bạo dạn mở cả khóa quần hắn rồi lôi tuột chiếc quần con giải thoát cho cậu nhóc ương ngạnh…

~ Ahhhh… Đúng rồi… Nhanh nữa đi Seungie… Ahhhh!!! ~ Hắn rên càng lúc càng thỏa mãn ~ Ahhh… Dừng lại… Anh sắp… Ahhhhh!!!

Hắn đang định nói thì bụng đã quặn thắt rồi giải thoát chất lỏng màu trắng đục nhày nhụa, bắn đầy lên tay cậu và cả cái chăn. Đến lúc này thì cậu cũng ngừng tay, nằm yên. Hắn rít qua từng kẽ răng:

~ Jang HyunSeung!!!!  Lần sau mà em còn như vậy chắc chắn tôi sẽ làm em không đi lại được nữa!!

Hắn rít xong xuôi, nhẹ nhàng bỏ tay cậu ra để vào phòng tắm. Miệng không ngừng lẩm nhẩm mà không biết rằng cái con người  đang nằm trên giường kai đang nở 1 nụ cười nửa miệng…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

DooJoon ngồi xuống ghế, anh mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy những  món ăn ngon lành mà YoSeob đã mất công nấu. YoSeob cũng ngồi xuống, đưa bát cơm lên, tít mắt:

~ Joonie ah! Ăn thôi!

DooJoon nhìn nhóc rồi cũng nâng bát cơm lên và 1 miếng lớn, cười rất hạnh phúc. Tuy những  món mà YoSeob nấu không được ngon nhưng thực sự cậu rất cố gắng để cho anh ăn 1 bữa cơm hoàn chỉnh thế này. YoSeob vừa ăn vừa luôn miệng:

~ Lần đầu tiên nấu ăn đúng là khó nhưng mà thú vị lắm! Hihiii, em đập 10 quả trứng thì vỡ 7… Hiz hiz…

YoSeob luôn miệng kể, miệng cười không ngớt làm DooJoon cũng cười theo. Đây có phải là thứ hạnh phúc mà anh vẫn được thấy trên phim ảnh không? Bõng nhiên, YoSeob giơ ngón tay của mình lên, hào hứng khoe:

~ Lần đầu tiên em bị đứt tay đấy! Tuy có hơi đau nhưng cũng thấy rất vui!

DooJoon chợt khựng lại… Cái gì?! YoSeob bị đứt tay?! Mười mấy năm kể từ khi quen biết, đừng nói là chỉ bị trầy xước nhẹ chứ chưa nói là bị đứt tay. YoSeob vì anh mà bị đứt tay sao?!

Nghĩ tới đây, 1 giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, DooJoon buông bát cơm, tiến ra chỗ cậu rồi quỳ xuống. Nắm lấy bàn tay mềm mại của YoSeob, thận trọng xem vết thương tuy đã khô máu nhưng vẫn đỏ ửng lên. Anh hôn lên đó, thật nhẹ nhàng và trân trọng:

~ Anh xin lỗi Seobie…

~ Anh làm gì thế?! Chưa lau mồm mà hôn tay em là sao?! ~ YoSeob cố gượng cười.

~ Anh xin lỗi… Chắc em hối tiếc cuộc sống ngày xưa lắm phải không?! ~ DooJoon tiếp tục nói.

Anh nghĩ lại đoạn hội thoại mà lúc sáng YoSeob nói chuyện với Nicole. Nghe giọng cậu có 1 chút tiếc nuối. Chắc cậu nhớ ngôi nhà của cậu lắm, cậu nhớ appa và nhớ hyung lắm. Vậy mà cậu phải vì anh tới đây để rồi bị thương thế này. DooJoon bỗng nói:

~ Hay là chúng ta quay về đi!  

YoSeob lắc đầu quầy quậy, ôm chầm lấy anh:

 ~ không đâu! Em không muốn xa anh đâu! Có chết em cũng không muốn xa anh! Không muốn đâu! ~ YoSeob như gào lên.

~ Em đang nói gì vậy?! chúng ta sẽ sống với nhau tới hét đời, rồi chúng ta sẽ có những đứa con. Gia đình nhỏ của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc! ~ DooJoon vội xoa lưng cậu rồi nhẹ nhàng.

Cả 2 siết chặt lấy nhau, tưởng chừng như không bao giờ muốn buông. BỖng nhiên, YoSeob buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:

~ DooJoon… Em muốn anh…

END CHAP XII

Extra 2: In JunHyung dream…

Warning… warning… waring…: Everybody say!! YOAI!! One more say! YAOI!! =))~

Hắn bước vào phòng, nhẹ nhàng mở đèn lên thì đã thấy cậu nằm với dáng điệu rất sexy trên giường. Cả người  không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi mỏng tang của hắn. Đôi môi khiêu gợi đang liếm lấy từng giọt rượu đỏ chót còn sót lại. Đôi mắt quyến rũ của cậu như đang mời gọi hắn.

JunHyung như điên lên mà vồ lấy cậu. Ngấu nghiến đôi môi quyến rũ kia, xộc hẳn vào khoang miệng cậu mà phá phách làm HyunSeung tưởng như không thở nổi.

Không hiểu bằng sức mạnh gì mà HyunSeung lật hắn nằm xuống rồi đưa tay ra hiệu cho hắn im lặng. Cậu cười nửa miệng quyến rũ, đè lên người  hắn thể hiện cái điệu vũ sexy mà mời gọi con thú hoang trong  người  hắn.

HyunSeung đưa tay lần cái cổ của hắn, lướt thật nhẹ nhàng rồi đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của hắn. Cởi tới đâu, cậu đêu lê lưỡi tới đó làm hắn như điên lên sung sướng. Đôi tay hư hỏng kia nắm lấy tay hắn đặt vào cái của cậu mà đòi hỏi hắn ve vuốt.

JunHyung cười nửa miệng rồi tăng tốc độ tay mình làm cậu phải nhả ra những  tiếng rên thỏa mãn:

~ Arggg… Hyungie… arggg…

Tuy rên là vậy nhưng cậu tiếp tục mở khóa quần của hắn rồi cúi xuống. JunHyung thấy vậy, bất ngờ:

~ Em đang làm gì vậy Seungie?!

~ Thử nó! ~ Cậu trả lời rồi nhanh như cắt ngậm lấy cái của hắn.

Hắn thôi không trêu đùa với cái của cậu nữa mà ngừa đầu ra sau thở dốc, ôi trời ơi! Hắn điên mất!!

~ Ahh… Nữa đi HyunSeungie!! Làm anh điên lên đi!!

Hắn vừa rên lớn vừa ẩn đầu cậu vào sâu hơn. Tuy lúc đầu HyunSeung còn bị ngẹn vì cái kích thước quá khổ, nhưng cậu không thể ngừng lại được! Cậu liếm xung quanh cái đó như thưởng thức cây kem, thi thoảng còn nhay nhay đỉnh làm cái của hắn giật giật sung sướng. Chả mấy chốc, thứ sữa trắng kia đã bắn thẳng vào miệng cậu. Cậu nhả cái của hắn, chùi nhẹ đôi môi còn vương dịch mà cười thích thú:

~ Ngon lắm…

Hắn thực sự như phát điên lên vì cậu. Bỗng nhiên, cậu đưa 3 ngón tay vào miệng mình, mút qua loa rồi bất ngờ đâm vào cái lỗ bé tí của mình. HyunSeung rên lên:

~ Arggg…… JunHyungieee.. Arggg…

Hắn thực sự phát điên rồi!!!! Hắn muốn cậu!! Hắn muốn vào trong  cậu!! Hắn muốn cái lỗ ẩm ướt kia!! Nhưng chưa để hắn bắt đầu những mong muốn của mình, HyunSeung đã chồm lên hôn hắn, rồi đôi tay cầm lấy cái của hắn mà đầm mạnh vào cái lỗ của mình.

~ Arhhhh!!!!

Cái lỗ của cậu cứ co bóp làm hắn đê mê, hắn muốn đẩy mạnh vào trong  cậu nhưng sợ cậu đau. Lần đầu tiên hắn biết sợ đấy!!

~ Di chuyển đi JunHyungie!! ~ Cậu phả những  hơi nóng vào tai hắn rồi bắt đầu nhún lên nhún xuống.

Nhận được tín hiệu cho phép của cậu, hắn liền đẩy lên còn cậu thì nhún xuống rất nhịp nhàng. Miệng cậu rên lên:

~ Ahhh… JunHyungieee… Ahhh… Em muốn…

Thấy cậu đã thấm mệt, hắn 1 lực đè mạnh cậu xuống giường, đẩy mạnh và thật nhanh vào trong  cậu, đồng thời môi cũng không chịu để yên cho thân hình nóng bỏng nằm dưới. Hắn liên tục rà soát từng ngõ ngách  trên cơ thể cậu, đi tới đâu đều để lại dấu hôn đỏ chót trên đó. Bỗng nhiên hắn ngừng lại làm HyunSeung hụt hẫng, cậu gắt:

~ Sao lại dừng lại vậy Hyungie?!

Hắn chẳng nói chẳng rằng, nâng 2 chân cậu đặt lên vai mình rồi đẩy mạnh bạo làm HyunSeung phải rên lên đầy sung sướng:

~ Ahhhhhhh… Nhanh nữa!! MẠnh nữa… Agghhhh… Ummm…

Đôi môi đã bị hắn nuốt lấy không thể nào hét được nữa nhưng đôi chân lại quặp chặt lấy hắn mà cố gắng đẩy cái đó vào sâu trong  mình hơn…

~ Arhhh!!!

~ ahhh!!

Cả 2 cùng nhau lên thiên đường. Hắn trút sâu mọi tinh hoa của mình vào trong  cậu còn cậu thì bắn tất cả lên người của cả 2. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng:

~ Em thật là hư đó!

~ Ahhh!!! Muốn nữa!! ~ Cậu lại kêu lên đòi hỏi.

 Hắn thực sự không hiểu HyunSeung đang làm sao mà lại đòi hỏi thế, hắn cười nửa miệng đầy nguy hiểm:

~ Em nói đấy nhé!!

Hắn đang định đẩy lần nữa thì…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Renggggggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!

Tiếng chuông báo thức vang lên làm hắn giật mình tỉnh giấc. Đôi tay quờ quạng cái đồng hồ trên bàn rồi tắt ngúm nó đi. Tất cả chỉ là 1 giấc mơ mà thôi… Hắn tiếc rẻ.

Thật không hiểu sao hắn lại có giấc mơ đầy *beep* như thế!! Hay do lần trước cậu đã chủ động 1 lần làm hắn khát khao được cậu chăm sóc tận tình như thế? Nhưng Yong JunHyung à! Anh thật là *beep* đó!!!!

End Extra!

A.N : Aigooo~~~ Hêu nàng à! Tôi thề là từ lần sau tôi sẽ không nhận extra hay fic liên quan tới Nờ cê của nàng nữa!!! THật là hại não tôi quá!!! *gào khí thế*

Ah! Thực sự rất là xin lỗi ss Yo vì em đã xem nhầm thứ tự trúng giải *cúi đầu* thực sự rất xin lỗi ss nhiều! Nếu ss có yêu cầu gì ở Extra mà ss giật được thì ss cứ com! Em sẽ đáp ứng yêu cầu đầy đủ!

Com + vote cho Zubi nhé!!!

Happy Newwww Yearrr Everybodyyyyyy!!!!! Hú hú óa óa!!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net