Chap 19: Đàm phán - Thân mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, Vương Tuệ Nhu đeo khẩu trang, đội nón, ngụy trang thật kín kẽ rồi men theo cửa sau nhà nghỉ cũ kỹ ra ngoài.

Từ tối hôm qua, Devil đã nhắn cho cô ta một địa điểm, bảo cô ta ra đó đàm phán. Vương Tuệ Nhu khấp khởi mừng thầm trong lòng, có thể đàm phán với Devil nghĩa là còn có hy vọng, giao dịch của cô ta có thể thành công. Đến lúc đó chỉ cần đưa giá cao một chút, bọn họ còn có thể không đồng ý sao??

Vương Tuệ Nhu đến nơi hẹn, là một căn chung cư bỏ hoang, trong phần tin nhắn còn có một dãy số: 219118. Ý gì đây?? Là số phòng sao? Vương Tuệ Nhu vắt óc nghĩ nhưng cũng không đoán được là bao. Cô ta đứng đó, sốt ruột nhìn đồng hồ. Chết tiệt, bọn họ chỉ nói là ở đây, nhưng không nói là cô ta phải gặp bọn họ ở đâu, không cho biết đặc điểm nhận dạng, và, cũng không cho cô ta biết rằng, mình đang đối mặt với nguy hiểm. Nếu cô ta ngẩng đầu lên, sẽ thấy có một cô gái đang theo dõi mình bằng ống nhòm.

Vương Kỳ Phúc nhoài người ra cửa sổ căn phòng tầng 5, thích thú ngắm nhìn con chuột nhỏ tự chui đầu vào rọ, ánh mắt nheo lại nguy hiểm. Hừ! Nghĩ mình đặc biệt sao? Thật là ngu ngốc!

Giữa căn phòng là một người đàn ông, anh ta có vết sẹo mờ bên má phải, đẹp trai và quyến rũ. Triệu Thành Vũ cưng chiều nhìn cô gái bát quái tinh nghịch kia, từ góc ngồi của anh ta hoàn toàn có thể thu hết biểu cảm của Vương Kỳ Phúc vào mắt. Thật là, nếu cô thích nhìn người khác gặp chuyện như vậy, anh chỉ có thể chiều theo cô thôi.

"Này Triệu Thành Vũ, anh mau gọi điện kêu cô ta lên đây đi chứ. Để người đẹp đứng lâu như vậy mỏi chân lắm đó!" Vương Kỳ Phúc quay lại nói với Triệu Thành Vũ.

 "Được thôi" anh ta ra hiệu với thuộc hạ.

Sau khi nhận điện thoại xong, Vương Tuệ Nhu nở nụ cười thỏa mãn, tháo mũ và áo khoác, chỉ để lại mỗi khẩu trang đen, làm nổi bật đôi mắt câu nhân đã được cô ta đặc biệt trang điểm tỉ mỉ. Cô ta không dám để lộ khuôn mặt vì cô ta biết, Devil chính là con dao hai lưỡi, có thể hoàn thành nhiệm vụ một các hoàn hảo, cũng có thể quay ngoắt lại đâm bạn một đao bất cứ lúc nào. Nhưng cô ta cũng biết phải nắm bắt cơ hội thật tốt, nếu đối tượng giao dịch là đàn ông, cô ta tùy thời có thể quyến rũ hắn, nếu là phụ nữ, vậy phải sử dụng con bài tẩy rồi...

Xốc lại tinh thần, Vương Tuệ Nhu tự tin bước lên lầu. Đến nơi, Vương Tuệ Nhu nhìn cánh cửa được sơn màu đỏ, màu biểu trưng của Devil, cô ta chần chừ gõ cửa 2 cái, rất nhanh cửa đã được mở ra, một người đàn ông cao mét 9 dẫn cô ta vào, Vương Tuệ Nhu nhìn anh ta một chút, rồi chầm chậm đi theo. Sau đó, mặt cô ta đỏ lựng lên khi thấy các thuộc hạ cấp dưới đứng xung quanh, quá...quá đẹp trai rồi. Hoàn hồn lại, Vương Tuệ Nhu đánh giá căn phòng một chút, tuy hơi cũ kỹ nhưng lại khá sạch sẽ, ở giữa là bộ bàn ghế trông có vẻ đắt tiền, nhưng lại không thấy người giao dịch của Devil! Chuyện này... Vương Tuệ Nhu hoang mang nhìn mét 9, hắn ta mặt không biểu cảm nói :"Phiền cô chờ chút."

Vương Tuệ Nhu hồi hộp ngồi xuống ghế chờ, khoảng 10 phút sau, một đôi nam nữ bước vào. Người đàn ông suất khí, đôi mắt đào hoa cực đẹp, sống mũi cao thẳng, tuấn dật, phiến môi mỏng làm người khác muốn hôn lên, trên người tỏa ra khí chất tà mị, nguy hiểm, vết sẹo trên má lại càng làm tăng nét quyến rũ, chính là kiểu đàn ông yêu nghiệt, hấp dẫn người khác từ ánh nhìn đầu tiên. Thân hình tiêu chuẩn của anh ta được bao bọc bởi bộ âu phục thủ công, một cúc áo được mở ra hờ hững, câu nhân đến thất điên bát đảo. Một đạo ánh mắt quét qua thân người Vương Tuệ Nhu làm cô ta nóng rực, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu. Không ngờ thuộc hạ của Devil đẹp trai, cấp trên cũng hoàn hảo như vậy, không lẽ điều kiện để gia nhập vào Devil là phải đẹp sao? Vương Tuệ Nhu phấn khởi nghĩ.

Nhưng cô ta đã bác bỏ suy nghĩ này khi nhìn qua người phụ nữ bên cạnh người đàn ông kia. Khuôn mặt bình thường, vóc dáng bình thường, khí chất cũng bình thường nốt! Nếu đem cô ta quăng vô đám đông đảm bảo sẽ mất hút! Vương Tuệ Nhu hơi mất hứng nghĩ, một người tầm thường như vậy sao lại có tư cách đứng bên cạnh nam nhân xuất sắc kia cơ chứ?? Không lẽ cô ta có năng lực gì khác hay sao?

"Ồ, có vẻ như cô không hoan nghênh tôi lắm nhỉ? Chậc, ánh mắt đó như muốn phân thây tôi ra vậy! Vũ, anh nói xem, có phải như vậy không?" Vương Kỳ Phúc ém giọng thật của mình xuống, trong một khắc khí chất thay đổi, làm cho người ta tự động bỏ qua gương mặt được hóa trang tầm thường kia. Cô đột nhiên khoác tay thân mật với Triệu Thành Vũ, làm anh đứng hình vài giây, sau đó nhận ra nét giảo hoạt trong mắt cô, cưng chiều cười một tiếng tiếp lời:

"Không tệ." không phải Vương Kỳ Phúc đã nhận ra sự ghen tị rõ ràng trong mắt Vương Tuệ Nhu rồi hay sao? Cô muốn quậy thì cứ quậy thôi, anh vô cùng vui lòng phối hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net