Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[10]

Tháng sáu, bầu trời xanh thăm thẳm, ngẩng đầu không nhìn thấy một bóng mây.

Vương Nguyên đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mặt cậu, lông tơ trên khóe miệng cũng có thể thấy được rõ ràng.

Tiết trời đầu hè rất đẹp, thế nhưng cậu không hề có tâm trạng thưởng thức cái đẹp này. Trong lòng cậu có một nút thắt, buộc rất chặt, không có cách nào gỡ ra.

Nếu như không có ngày hôm đó, nếu như là một ngày nào khác, kết quả cuối cùng, liệu có thay đổi không?

...

Mùa đông sắp qua, năm mới đang đến gần.

Vương Nguyên trên đường về nhà nhìn thấy mấy cửa hàng đã đóng cửa, trong ngực cảm thán một chút.

Đêm nay đã là giao thừa rồi.

Cậu nhìn con đường vắng tanh quạnh quẽ, thưa thớt người qua lại, có chăng cũng là người đi rất vội vã, trong tay xách đồ tết, ý cười đầy mặt.

Cậu đứng ở giữa phố ngẩn người một hồi, điện thoại di động nắm ở trong tay, cũng không biết nên gọi cho ai.

Giao thừa năm nay, vốn đã định trải qua một mình.

Vương Nguyên tà tà đi về nhà, sắc trời gần tối, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe hơi phóng như bay, mọi người đều quây quần ở trong nhà, đợi năm mới đến.

Trường học cho nghỉ, thả sinh viên về nhà đoàn tụ với gia đình. Vương Nguyên đá hòn sỏi dưới chân, giơ điện thoại lên.

"Hửm?" Thanh âm trầm thấp, còn mang theo giọng mũi, có vẻ đã bị cảm.

"Vương Tuấn Khải, anh bị bệnh sao? Sắp năm mới rồi."

"Ừ, không biết vì sao lại cảm lạnh, em đang ở bên ngoài?" Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng còi xe ở đầu bên kia.

"Ừ, ở ngoài, em muốn mua ít đồ, thế mà mấy cửa hàng đều đóng cửa hết." Vương Nguyên chu miệng, nghe được tiếng cười khẽ của Vương Tuấn Khải, "Vậy đến nhà anh đi, dù sao cũng chỉ có một người. Em đang ở đâu? Anh đi đón em."

"Ở khu trung tâm." Vương Nguyên nhe răng cười, cúp điện thoại dựa vào cột đèn, bắt đầu đếm xe đếm người.

Tất niên năm nay, có lẽ không còn cô đơn nữa.

...

Hai người ôm chân ngồi bên cạnh cửa sổ, trong phòng mở máy sưởi, trên mặt đất bày mấy chai rượu vang, đợi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ.

Vương Tuấn Khải bị cảm, bình thường rất ưu nhã, bây giờ lại thỉnh thoảng hít hít, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, có chút đáng yêu.

"Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên gọi một tiếng.

"Hả?"

"Anh có mua pháo không?" Vương Nguyên đứng lên, hai mắt lấp lánh. Ngoài cửa đã có mấy đứa nhỏ không đợi được nữa bắt đầu đốt pháo, bắn lên trời tỏa ra muôn sắc màu, nhìn rất đẹp.

Vương Tuấn Khải trêu chọc cậu, "Cậu bạn nhỏ Vương Nguyên, em thật là may mắn, anh có mua."

Vương Nguyên hai mắt sáng lên, đi lấy đi, đi lấy đi.

Hai người cầm pháo chạy lên ban công, nhà Vương Tuấn Khải ở tầng trên, ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời đen kịt, phảng phất chút tàn dư của pháo hoa.

Vương Nguyên ngồm xổm xuống đất, nóng lòng châm lửa đốt pháo.

Pháo nổ ù ù mấy tiếng, sau đó phóng lên bầu trời, mang theo ước nguyện năm mới. Pháo hoa nổ tung, màu đỏ, màu xanh, màu tím, hòa vào nhau, lại tỏa ra bốn phía. Ánh sáng trong mắt Vương Nguyên cũng di động, hóa thành những vì sao nhỏ.

Vương Tuấn Khải đứng phía sau, nhìn bóng lưng người trước mặt, khóe miệng không kìm được mà nâng lên. Hắn bước lên mấy bước, đưa tay giữ lấy gáy Vương Nguyên, hôn xuống môi cậu.

Pháo hoa từng tiếng nổ tung, ánh sáng rực rỡ sắc màu, nhưng Vương Nguyên không thể nhìn rõ, đây là buổi tối hay ban ngày, cậu cũng không thể nhìn rõ gương mặt của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên chỉ có thể cảm giác môi mình bị hai cái răng nanh nhẹ nhàng cắn, có chút ngứa, có chút ướt át.

Pháo hoa phóng xong, ánh sáng cũng biến mất, Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhìn hắn chằm chằm. Hai người đối diện nhau, Vương Nguyên lấy tay chùi miệng, hai mắt trừng lớn, không thể tin nổi.

"Vương Tuấn Khải, em không phải là phụ nữ." Cậu lui mấy bước, Vương Tuấn Khải lại tiến lên mấy bước.

"Anh không xem em là phụ nữ. Chỉ là, Vương Nguyên, anh yêu em." Hắn từng bước tới gần, vì bị cảm mà giọng mũi nồng đậm nhưng phát âm rất rõ ràng, khóe miệng mang theo tươi cười, lời nói không để Vương Nguyên cự tuyệt.

Vương Nguyên vung nắm đấm, trúng vào mặt Vương Tuấn Khải.

"Tôi không thích đàn ông."

Nói xong cậu lướt qua Vương Tuấn Khải, đi xuống cầm đồ của mình bỏ chạy ra khỏi nhà.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm xác pháo trên nền đất, đầu lưỡi liếm khóe miệng, có thích hay không, em cũng không thể chạy thoát.

...

Vương Nguyên tâm tình rối loạn đi xuống cầu thang, trên môi vẫn còn lưu lại chút ấm áp. Cậu nắm chặt tay, giận không có chỗ phát. Cậu xem Vương Tuấn Khải là bạn tốt, dùng tình cảm bạn bè mà đối đãi, vì thế, cậu không cách nào chấp nhận chuyện vừa xảy ra.

Mấy đứa nhỏ dưới lầu đã không chơi nữa, pháo hoa đốt sạch, đang khóc lóc đòi bố mẹ mua nữa. Bố mẹ ngồi xổm xuống nhỏ giọng dỗ dành, nào ngờ bọn nhỏ càng khóc càng hăng.

Cậu đi qua chỗ bọn họ, nhìn con đường không có bóng người, có chút phiền muộn. Có rất nhiều tài xế, chỉ có thể về nhà vội vã ăn một bữa cơm gia đình, lại phải tiếp tục tất bật kiếm kế sinh nhai.

Vương Nguyên vẫy một chiếc xe, điện thoại vang lên.

"Xin chào?" Thanh âm vô lực, không có chút nhiệt tình. Bên kia không nói lời nào, chỉ có tiếng khóc truyền đến.

Cậu nhìn thoáng qua dãy số, là Y Y gọi.

"Này? Y Y? Cô làm sao vậy? Cô không sao chứ?" Cậu hỏi dồn dập, nhưng bên kia không trả lời.

Như vậy một lúc lâu, Vương Nguyên mất kiên nhẫn, chuẩn bị tắt điện thoại, Y Y mới mở miệng nói.

"Học trưởng... anh, có thể đến chỗ em một lát không. Em đang ở công viên." Thanh âm đứt quãng, xen lẫn tiếng khóc, nói xong hai chữ công viên thì điện thoại cũng bị cắt.

Vương Nguyên nhìn một lát, pin đã sắp hết, bấm nút tắt nguồn.

"Bác cho cháu đến công viên."

Lúc cậu tới nơi, chỉ thấy một mình Y Y ngồi trên băng ghế dài dưới cột đèn, quần áo hỗn loạn.

"Y Y?" Vương Nguyên gọi thử, Y Y nghe tiếng xoay đầu lại, trên mặt toàn là nước mắt. Nhìn thấy Vương Nguyên, cô liền chạy tới ôm chầm lấy cậu bắt đầu khóc.

Vương Nguyên lúng túng giơ tay lên trời, không tiện đẩy người ra, chỉ có thể duy trì tư thế cứng ngắt này.

"Em, em thiếu chút nữa là bị... bị..." Y Y nghẹn ngào khóc, không nói nên lời, thân thể nhỏ gầy không ngừng run rẩy.

"Không sao chứ?" Vương Nguyên đẩy cô ra, nhìn một chút, ngoại trừ quần áo mất trật tự, cũng không có gì nghiêm trọng.

Y Y giơ tay lau nước mắt, "Không sao cả, bị người đi đường thấy được. Thế nhưng..." Thanh âm lại run, "Em sợ..."

Vương Nguyên vươn tay, vỗ nhẹ vai cô, nhỏ giọng an ủi, "Không sao, không sao."

Y Y gục đầu xuống, rũ lông mi, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười mỉm, sau đó ngẩng đầu, hai mắt lại đẫm nước, tỏ vẻ đáng thương, "Học trưởng, anh ở lại với em một lát được không? Em không dám về nhà... Ở đó, là địa ngục."

Năm mới đã đến, cả thành phố ngập tiếng pháo hoa, chúng cùng nở rộ, lại cùng biến mất. Cho dù cảnh đẹp chỉ kéo dài trong phút chốc, thế nhưng có rất nhiều người say mê ngắm nhìn.

End chapter 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net