Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[03]

Nếu như em là cánh bướm chập chờn, anh sẽ là chiếc lưới vây chặt lấy em.

...

Thời tiết hôm nay vô cùng xấu, bầu trời đen kịt, như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Tô San mở cửa sổ, nhìn trời bên ngoài, do dự một lát vẫn quyết định lấy dù nhét vào cặp.

Tô San đi xuống phòng khách, trong lòng suy nghĩ không biết hôm nay sẽ cùng Vương Nguyên đi ăn ở đâu đây? Nghĩ một chút liền cảm thấy vui vẻ, sau đó cô nhớ đến Vương Tuấn Khải, bộ dáng tươi cười không thể thu lại được.

Cô đóng cửa, lòng nhộn nhạo đi đến cầu thang, trong đầu đều là ánh mắt của Vương Tuấn Khải. Cô chỉ cảm thấy mỗi lần Vương Tuấn Khải nhìn qua, cô sẽ hít thở không thông, ánh mắt ôn nhu như vậy, khiến trái tim cô lỗi nhịp. Thậm chí cô còn cảm thấy, Vương Tuấn Khải thích mình. Hơn nữa, hắn so với Vương Nguyên lại càng ưu tú hơn. Nghĩ đến đó, cô liền có chút tự đắc.

"Sít..." Tô San hít sâu một hơi, lúc xuống cầu thang vô tình bước hụt, bị trượt chân. Cô ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá, thử đi mấy bước, may là không nghiêm trọng.

Lúc ra khỏi khu nhà, trời bắt đầu đổ mưa to. Tâm tình vui vẻ nên thời tiết xấu cũng không làm cô cảm thấy buồn phiền. Tô San bung dù, đi vào màn mưa. Trường học rất gần khu nhà cô ở, bình thường đi năm phút là đến, hôm nay nghĩ vẩn vơ trong đầu làm cô mất gấp đôi thời gian.

Cô nhìn đồng hồ, chín giờ mười lăm. Măn mắn là chín rưỡi mới có tiết, Tô San tăng tốc, cười chào hỏi với bác bảo vệ trước cổng trường. Thế nhưng kỳ quái chính là bác bảo vệ không giống thường ngày bắt chuyện với cô, chỉ lộ ra một ánh mắt kỳ quái mà nhìn, giống như là khinh thường?

Tô San lắc đầu cười, làm sao có thể, tự mình nghĩ nhiều quá rồi.

Cô đi ngang qua bảng thông báo, thấy có rất nhiều người vây xem. Mà khi mọi người thấy cô, đều quay sang chỗ khác, bắt đầu bàn tán, biểu tình trên mặt rất đa dạng, có khinh bỉ, có chút hả hê, ghét bỏ, còn có, hạ lưu, đê tiện, ào ào bắn vào người Tô San.

Trong lòng cô hoảng loạn, bất an càng lúc càng lớn. Cô ra sức chen vào trong, mà đám người thấy cô đến cũng tản ra ngoài.

Cây dù trong tay rớt xuống đất, mưa rơi xuống làm ướt tóc và quần áo cô.

Trên bảng thông báo dán chi chít hình ảnh giường chiếu, rất nhiều người đàn ông với khuôn mặt khác nhau, nhưng chỉ có duy nhất một người phụ nữ. Dáng vẻ trần truồng dâm dục bị phơi bày, không sót một điểm.

"Tôi nói rồi mà, bày một vẻ nữ thần, thì ra cũng là gái điếm?", "Ái chà mấy thằng một lúc, hoa khôi của chúng ta thế mà lại là hàng công cộng nha.", "Tôi đã sớm chướng mắt cô ta, cứ tưởng mình thanh cao lắm. Lần trước tôi bị chủ nhiệm lớp bắt thóp chuyện yêu đương, không chừng là bị cô ta báo cáo.", "Hoa khôi đúng là hoa khôi, vóc người thật tốt, không biết bị đè như thế có thấy hưng phấn không haha."

Xong rồi, tất cả rồi xong rồi, tiền đồ của cô, thanh danh của cô, người theo đuổi cô, bạn trai của cô, tất cả của cô.

Tô San quỳ rạp dưới màn mưa, che mặt khóc, liều mạng lắc đầu, muốn đem hết âm thanh xung quanh đuổi đi. Tiếng nghị luận bàn tán hỗn loạn từng câu từng câu chui vào đầu cô.

Mày mất rồi, mất rồi! Mày mất hết tất cả rồi!

...

Vương Tuấn Khải ngồi ở trước quầy bar, đung đưa ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng xinh đẹp ở dưới ánh đèn mà biến hóa sắc màu liên tục.

Hắn thở dài, "Đối thủ quá yếu."

Bartender (người pha chế rượu) đang lau mấy cái ly thì ngừng động tác, ngẩng đầu hỏi hắn, "Cậu lấy ảnh từ nơi này à?"

Vương Tuấn Khải cười khẽ một tiếng, ngửa đầu uống một ngụm rượu, "Đúng vậy. Chắc cô ta cảm thấy cô đơn, tùy tiện chụp lại. Ai, đúng là quá ngu ngốc mà, không biết loại ảnh này không thể chụp bậy sao."

Hắn lại ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, sau đó để ly xuống, "Tôi đi đây, phải an ủi bướm nhỏ của tôi đã, ghi sổ lại nhé."

Bartender không nói gì, nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Tuấn Khải xa dần, ưu nhã, thong dong, như một con báo cường đại, không con mồi nào có thể trốn khỏi hắn, lại càng không có đối thủ nào có thể chống lại hắn.

Bartender lau khô ly, đặt vào trong tủ, miệng lẩm bẩm.

"Con mồi một khi đã bị con báo nhắm trúng, ngoại trừ cái chết, không còn lối thoát nào khác. Thế nhưng con báo lại thích con bướm, vì thế nó biến thành một tấm lưới để bắt bướm lại. Hai người nếu như không thể ở bên nhau, thì chỉ còn cách đồng quy vu tận (cùng chết chung)."

...

Vương Nguyên ngồi trong quán cà phê, có chút nôn nóng bất an, đối diện là Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải. Thiên Tỉ cũng thu lại vẻ mặt đùa giỡn thường ngày, nhíu mày lộ vẻ nghiêm trọng.

"Em tính thế nào? Việc này không nhỏ đâu, trường học có lẽ sẽ xử phạt Tô San."

Vương Tuấn Khải uống một ngụm cà phê, mở miệng hỏi. Thanh âm của hắn trầm thấp lại có từ tính, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, dù trời có sập xuống cũng không sao cả.

Vương Nguyên nhìn hai người, hơi cúi đầu, "Tạm thời không nói việc này, Tô San biến mất rồi, em không tìm được cô ấy, điện thoại không nhận, đến nhà cũng không thấy người."

Vương Tuấn Khải nắm chặt cái ly, ánh mắt tối lại, trấn an cậu, "Không sao đâu, Vương Nguyên. Vậy đi, anh đi tìm Tô San với em, Thiên Tỉ đến trường hỏi thăm cô ấy có bạn bè thân thiết gì không." Thiên Tỉ liền vội vàng đáp ứng.

Thời gian Vương Nguyên và Tô San quen biết không lâu, hiểu biết về cô cực kỳ ít. Hai người đi đến mấy nhà hàng mà Vương Nguyên và Tô San đã tới để tìm, thế nhưng chỉ là tốn công vô ích.

Vương Nguyên ngừng lại, ngồi xổm ven đường chán chường gãi gãi đầu.

"Tìm không được người. Mặc kệ trước đây Tô San là người thế nào, cũng là quá khứ rồi. Hiện tại quan trọng nhất phải tìm được cô ấy, em sợ cô ấy nghĩ quẩn mất."

Vương Tuấn Khải không đáp lại lời cậu, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Nơi này là đường cái, người đến người đi rất nhiều. Hắn kéo đầu Vương Nguyên vào ngực mình, tay phải vuốt mái tóc đen, an ủi cậu.

Thế nhưng ở góc khuất Vương Nguyên không thấy được, trên gương mặt tuấn tú ấy, lộ ra một nụ cười mỉm châm biếm.

Đi đâu? Ai mà biết được.

Hai người duy trì tư thế như vậy một lúc lâu, bầu không khí bình yên lại không có chút ngượng nghịu nào. Vương Nguyên là người đẩy ra trước, cậu đứng lên, hướng lên trời thở một hơi dài, sau đó vươn một tay về phía Vương Tuấn Khải. Hắn mượn lực ở tay Vương Nguyên dùng sức đứng lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, giọng nói chân thành.

"Cảm ơn anh đã an ủi em. Chúng ta về nhà đi."

Nói xong lời cảm ơn, nghĩ đến Tô San tâm tình liền trùng xuống, cậu rũ đôi mi dài, xinh đẹp như hai cách bướm.

"Nếu thực sự không tìm được, chỉ có thể báo cảnh sát."

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến trước cửa nhà, cũng không vội đi ngay, đợi đến khi đèn nhà cậu sáng lên thì quay đầu xe về phía ngược lại. Hắn vào một cái hẻm nhỏ, đến ngõ cụt, xoay người đi vào cửa sau quán rượu. Trên sàn nhảy, mọi người điên cuồng uốn éo, trêu ghẹo lẫn nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp cuồng nhiệt.

"Như cũ." Vương Tuấn Khải ngồi xuống quầy bar, nói một tiếng với bartender.

"Cậu động thủ rồi?" Bartender ra vẻ lơ đãng hỏi một câu.

Vương Tuấn Khải bày ra một vẻ mặt oan uổng, giọng nói lại bình tĩnh không chút gợn sóng, "Cần tôi ra tay à? Tôi chỉ đẩy một cái, ai biết cô ta chạy đi đâu rồi. Không thấy người thì phải báo nguy chứ sao."

Bartender đưa rượu cho Vương Tuấn Khải, không trả lời, chỉ im lặng đứng pha chế một thứ đồ uống mới.

Vương Tuấn Khải nhìn cảnh xa hoa trụy lạc trước mặt, nghĩ đến gương mặt trắng nõn hở chút là ngượng ngùng của Vương Nguyên.

Trong sáng thuần khiết như vậy, không trách được nhiều người thèm khát cậu.

Về chuyện này, thật là một lũ không biết tự lượng sức mình.

Hắn uống một ngụm rượu, mùi cồn nồng đậm, thở dài một tiếng.

Nếu đã như vậy, đuổi bọn chúng đi là được rồi.

End chapter 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net