Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[08]

Gần đây Vương Nguyên cảm thấy rất phiền muộn.

Cậu vùi đầu vào viết luận văn, ở trong phòng máy sưởi đang bật, kêu ù ù, vì thế tâm trí đã hỗn loạn lại thêm phần hấp tấp. Cậu đóng laptop lại, tay chống đầu, trong lòng một mớ bòng bong.

Không biết vì sao lại lắm buồn phiền như vậy, cậu chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đen kịt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non. Tuy nói đèn đường có thể rọi sáng cả con đường, cuối cùng vẫn không thể chiến thắng bóng đêm. Lúc này đã hơn một giờ sáng, ngọn đèn duy nhất trong phòng cũng tối xuống một chút. Cậu ngáp một cái, hai mắt đẫm nước.

Áp lực kì thi tốt nghiệp rất lớn, thành tích của Vương Nguyên ở trường cũng không tính là trong top đầu, cậu không hề có một chút ý tưởng nào cho luận văn. Vương Tuấn Khải nói cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ép buộc chính mình, càng cố gắng thì càng khó viết ra, cửa luận văn này kiểu gì cũng qua thôi. Hắn an ủi cậu xong thì lên mạng kiếm tư liệu cho cậu.

Ngoại trừ luận văn, còn có Y Y, học muội hay ngượng ngùng kia.

Gần đây thường xuyên bắt gặp cô ấy, ở trong trường, thậm chí trên đường đi học.

Vương Nguyên cười khổ một tiếng, cậu cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra được cô gái ấy đang cố gắng biểu lộ cái gì.

Thế nhưng cậu không cách nào đáp lại. Chuyện với Tô San đã khiến cậu không muốn yêu đương nữa.

Hay là cự tuyệt nhỉ, Vương Nguyên cảm thấy nhức đầu, nhìn lá thư hồng nhạt ở bên cạnh laptop, mặt trên vẽ hai trái tim, còn có chữ viết thanh tú của nữ sinh. Cậu đứng dậy đem thư bỏ vào ba lô, sau đó đá dép, xoay người bò lên giường ngủ.

Việc cậu không rành nhất, chính là từ chối người khác.

Chiếc đèn cuối cùng trong phòng cũng tắt hẳn.

Ở một đầu khác của thành phố, ánh đèn lại sáng rực rỡ. Nữ sinh nước mắt chảy dài lui về phía sau, vì không gian nhỏ hẹp, lại đụng phải chiếc giường. Người đàn ông say rượu lảo đảo đến gần nữ sinh, trong phòng tràn ngập mùi rượu, đống rác ở bên cạnh bốc mùi hôi thối. Mùi vị hỗn loạn này thật khiến người ta buồn nôn.

Trong miệng người đàn ông phát ra mấy lời hạ lưu mơ hồ, hắn ta đẩy nữ sinh lên giường, hôn lên cần cổ trắng nõn của cô. Mùi hương thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi của hắn, người đàn ông hít sâu một hơi, ợ một cái, bắt đầu đưa tay xé rách quần áo.

Cô nhắm mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy. Cô không đẩy được, càng không dám đẩy. Một người đàn ông say rượu liền biến thành dã thú, không còn nhân tính, để thỏa mãn dục vọng, đến con ruột của mình cũng không bỏ qua.

Thời khắc bị xâm phạm, cô kêu nhỏ một tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên chiếc giường nhỏ hẹp.

Vương Nguyên... Vương Nguyên...

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Đêm nay, ánh đèn vẫn cứ sáng mãi.

...

Lúc tan học quả nhiên thấy được thân ảnh của Y Y, sắc mặt không tốt lắm, tái nhợt không còn chút máu, đang di di ngón chân nhìn xung quanh.

Vương Nguyên hít sâu một hơi, đối với việc từ chối nữ sinh như thế này, câu không có cách nào quyết đoán như Vương Tuấn Khải.

Cậu rất mềm lòng, ít khi cự tuyệt ai. Vương Tuấn Khải lại không giống thế. Ở chung với hắn lâu như vậy, cậu mới phát hiện Vương Tuấn Khải không phải đối với ai cũng ôn nhu, mà lại là một người đàn ông nhẫn tâm. Không, phải nói là hắn đối với con gái rất tàn nhẫn, đối với bạn bè lại cực kỳ săn sóc.

Thiên Tỉ từng chọc hắn, nói nếu như Vương Tuấn Khải kết hôn, tình địch lớn nhất của chị dâu chính là hai người bạn này.

Vương Tuấn Khải thường cười cười không nói gì, qua ngày hôm sau sẽ dẫn Vương Nguyên đi ăn một bữa mà không có Thiên Tỉ.

Vương Nguyên đi đến chỗ Y Y, cầm lá thư trong tay, có chút do dự, có lẽ vẫn nên trả cho cô ấy.

"Xin lỗi cô, hiện tại tôi không có nghĩ đến chuyện yêu đương." Cậu dừng một chút, thấy Y Y nhận lại thư tình, tay có chút run, cắn môi, có vẻ muốn khóc.

"A, cô đừng khóc. Cô thật sự rất tốt, chỉ là hiện tại tôi không có tâm trí cho chuyện này." Giọng nói của cậu có chút bối rối, móc hai túi, lại phát hiện không có khăn tay.

Hai người đứng đối diện nhau, Vương Nguyên không thể nói gì để an ủi được, dưới loại tình huống này, hình như lời nói nào cũng khiến người ta tổn thương.

Y Y lau sạch nước mắt, cầm lấy lá thư, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Cô cố gắng để nước mắt không chảy ra, thanh âm nghẹn ngào hỏi, "Là vì Tô San sao?"

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn cô, "Không phải."

Y Y nhìn chằm chằm Vương Nguyên, đôi mắt rất đẹp, ánh mắt trong suốt, lại thanh thuần. Cô cố gắng nhìn, bên trong có luống cuống, có hối lỗi, nhưng không có lừa dối.

Cô cúi đầu, "Em biết rồi, xin lỗi, đã làm phiền anh."

Vương Nguyên miễn cưỡng cười, "Xin lỗi, tôi đi trước, cô cũng về nhà đi."

Y Y không hề động, cô nhìn bóng lưng của Vương Nguyên, đứng yên ở dưới gốc cây. Trên cành cây đã không còn lá, trơ trụi đến khó coi. Thế nhưng khi mùa xuân đến, nó sẽ lại sinh trưởng, có mặt trời sưởi ấm, có gió mát làm dịu, nó lại có cơ hội vươn những mầm non xanh mơn mởn ra, một lần nữa tươi tốt trở lại.

Y Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Nguyên cho đến khi biến mất hoàn toàn, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Cô vò nát lá thư, vứt vào thùng rác.

Mỗi người đều có một cơ hội để tái sinh, thế nhưng cô đã không còn nữa, cô đã bị tàn phá triệt để, đập nát vẻ ngoài thanh thuần, thân thể của cô giống như đã bắt đầu thối rữa, bốc mùi hôi hám.

Chỉ có Vương Nguyên, ngoại trừ Vương Nguyên, không ai có thể làm cô sống lại.

...

Đêm nay ba người tụ tập với nhau, cuối cùng Thiên Tỉ cũng bỏ được cô bạn gái mà ăn cơm với anh em một bữa. Không biết có phải vì chuyện tình yêu quá thuận lợi, lúc ăn cơm, miệng lúc nào cũng cười ngốc.

Vương Nguyên khẩy mấy hạt cơm trong chén, đờ người nhìn đồ ăn trên bàn.

"Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải thấy cậu khác thường, quan tâm hỏi.

Thiên Tỉ bỏ một miếng thịt kho tàu vào miệng, "Chắc là nhớ đến học muội Y Y rồi a?"

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, hỏi, "Y Y?"

Tính nhiều chuyện của Thiên Tỉ lại nổi lên, nhai miếng thịt, vừa ăn vừa nói, còn thêm mắm thêm muối cho sinh động, "Đó là một học muội cực kỳ si tình nha, yêu Vương Nguyên vô cùng sâu đậm. Mỗi ngày đều nhìn cậu ấy tan học, đến lúc ăn cơm cũng ngồi bên cạnh cậu ấy. Anh nhìn Vương Nguyên xem, vui đến mức ăn không vào luôn, chậc chậc, gầy đi biết bao nhiêu."

Vương Nguyên đè xuống ước muốn quăng đũa vào mặt Thiên Tỉ. Thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải, cậu không hiểu sao lại khẩn trương, có chút luống cuống giải thích.

"Anh đừng nghe cậu ta nói bậy. Cậu ta không ở trường em, biết cái khỉ gì."

"Cậu nói sai rồi. Bạn gái tớ học trường cậu đấy, hơn nữa còn cùng lớp với học muội kia nữa."

Vương Tuấn Khải lau miệng, thả khăn giấy xuống, hỏi Vương Nguyên, "Em nhận lời rồi?"

Vương Nguyên bĩu môi, thanh âm có chút phiền muộn, "Không có, em từ chối. Hiện tại không có tâm tư yêu đương, luận văn em còn viết chưa xong nữa."

Vương Tuấn Khải gắp cho cậu một miếng sườn lợn, "Ăn đi, coi chừng lại đau dạ dày. Y Y, có phải là cô gái hôm trước gặp ở trường em không? Nhìn không tệ."

Vương Nguyên gặm miếng sườn, hai má phồng lên, "Xinh đẹp hơn nữa thì em cũng không thích đâu."

Vương Tuấn Khải chống cằm nhìn Vương Nguyên như chuột sa chĩnh gạo mà chu mỏ ăn cơm, nở một nụ cười mờ ám.

Đẹp? Vậy khiến cô ta không đẹp nữa là được rồi. Loại chuyện này, quá đơn giản.

End chapter 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net