Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời đầu tiên mình muốn gửi tới mọi người là "Xin lỗi tất cả vì sự chậm trễ trong việc ra fic'". Mình biết có nhiều bạn đã chờ fic lâu lắm rồi. Nhưng vì lí do học tập nên mình phải rất lâu mới ra được chap mới. Mong các bạn vẫn tiếp tục chờ đợi và ủng hộ fic . Xiexie :*

Shortfic : Này nhóc, tôi thích cậu rồi đấy!

Tóm tắt chap trước

Thiên Long đỡ dùm Vương Nguyên viên đạn và trước khi anh chết, anh đã kịp nói ra tình cảm thật của mình với Nguyên. Mọi cảm xúc dồn nén trong cậu ...Long...Khải..... Tỉ.....Hoành.......Tất cả mọi người đều hi sinh vì Nguyên và Nguyên vô cùng cảm động. Một lần nữa, viên đạn từ Hàn Vĩnh Phúc lại nhằm thẳng vào Nguyên, nhưng Khải đã đỡ cho cậu. Anh bị thương ở eo, vết thương khá nặng nhưng vẫn cố che lại để Nguyên khỏi lo lắng........

Chap 14

Ò.....í......e.....

Bệnh viện Thiên Dương (bệnh viện nhà Nguyên)

-Bác sĩ.... Mau cử người giỏi nhất ra đây cho tôi!!!- Nguyên vừa chạy theo xe đẩy vừa lớn tiếng, khuôn mặt cậu hiện rõ sự lo lắng

-Cậu chủ, xin người đừng lo lắng, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa người này vào phòng cấp cứu cùng bác sĩ giỏi nhất- Một cô y tá nhanh chóng trả lời

- Khải....anh không được xảy ra chuyện gì.... - Nguyên khẽ cầu nguyện

Nằm trên chiếc xe đẩy cứu thương kia là một chàng trai với vẻ đẹp tuyệt mĩ nhưng khuôn mặt anh đã xám lại, nét mặt tỏ rõ vẻ khó chịu, đau đớn..... Máu từ vùng eo anh vẫn cứ chảy ra, cho dù đã được sơ cứu, thấm đỏ cả tấm drap màu trắng. Xe đâye nhanh chóng đi vào phòng Cấp cứu, của nhanh chóng đóng , bỏ lại ba con người đang lo lắng phía sau


Hoành đã mệt sau trận đánh vừa rồi, vừa đến nơi cậu đã vội gục đầu vào Tỉ nghỉ ngơi. Tỉ hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ lặng lẽ ngồi làm chỗ tựa cho Hoành, ánh mắt hướng về căn phòng kia. Nguyên cứ đi qua đi lại, đi tới đi lui, khuôn mặt lo lắng lâu lâu lại ngước nhìn. Mắt cậu đỏ hoe, chực muốn khóc, buồn rầu.....

- Này Nguyên, cậu cứ đi qua đi lại như vậy thật khiến tôi chóng mặt đấy.- Tỉ lên tiếng

- Tôi làm sao kệ tôi, anh nhìn làm gì?? - Nguyên bỗng dưng lớn tiếng

- =.=" Này Nguyên, tôi có ý tốt nhắc nhở cậu ngồi xuống cho đỡ mệt, dù sao đi lại như vậy cũng đâu có được ích gì. Sao lại lớn tiếng như vậy chứ...Haizz!! - Tỉ trưng ra bộ mặt sầu thảm nhìn Nguyên

- Ơ....ừm....xin lỗi- Nguyên cúi đầu, ngồi xuống hàng ghế

- Có thích người ta, quan tâm lo lắng cho người ta như vậy thì cũng phải bình tĩnh chứ như cậu thì...- Tỉ quay sang Nguyên cười nhẹ, câu nói lấp lửng

- Tôi biết rồi, ....mà khoan đã...thích??? Này Thiên Tỉ, anh có ăn phải thứ gì không mà nói bậy bạ vậy?? Ai thích ai?? Tôi là tôi không có thích Khải nhé, ok??

- hehe.... Tôi có nói cậu thích thằng Khải đâu nhỉ?? Tôi chỉ nói bâng quơ thôi mà. Chưa đánh mà đã khai.... - Tỉ quay qua cười đểu Nguyên

- Ơ ... hừ.... được lắm Thiên Tỉ... - Nguyên bĩu môi quay đi, nhưng trái tim cậu cứ đập rõ mạnh vì nhắc đến "thích Khải"

- Thôi cậu qua đây ngồi đợi cùng Hoành này, tôi đi mua nước. Cấm cậu làm gì nhóc ấy đấy- Tỉ gọi Nguyên qua, đe dọa

- HỪ... anh là gì của Hoành mà cấm đoán tôi. Thích Hoành rồi đúng không??- Nguyên nhếch mép cười

- Ừ, tôi thích cậu ta

- Hahah tôi biết mà... anh cũng chỉ có vậy thôi.... Ơ ... WHAT??? Anh thích Hoành nhi á??? - Nguyên sửng sốt

- Hehe không có gì, tôi đi đây.- Tỉ lém lỉnh cười, vầy tay chào rồi chạy biến

Còn lại Nguyên và Hoành trong không gian im lặng đến đáng sợ này, Hoành tựa đầu vào vai Nguyên, Nguyên cũng tựa vào đầu Hoành. Hoành mơ màng :"Thiên Tỉ, anh biến đi cho tôi" rồi cậu khẽ mỉm cười. Nguyên mỉm cười nhẹ " mơ mà cũng nghĩ đến anh ta hả Hoành nhi. Hai người thích nhau thật rồi"......

Nguyên lại trầm ngâm" Tiểu Hoành, ước gì tớ có thể được như cậu nhỉ, luôn vui vẻ, yêu đời, Cậu cứ luôn lặc quan như vậy.... Còn tớ... Tại sao mọi điều không hay lại xảy ra ... Có phải tớ đã làm điều gì sai hay khống, tại sao mọi chuyện cứ vượt ngoài tầm kiểm soát thế này. Bây giờ tớ phải làm sao đây, người mà tớ thương yêu lúc nào cũng hi sinh vì tớ, tớ không làm được gì ngoài việc chỉ đem lại vết thương cho họ. Cậu nhĩ xem bây giờ tớ phải làm sao đây, Hoành??? ở gần tớ, mọi người đều gặp nguy hiểm. Phải chăng bây giờ tớ nên từ bỏ???"

- Nguyên, cẩn thận.... - Hoành mơ màng

- Ngốc ạ, cậu lúc nào cũng chỉ lo cho tớ thôi.- Nguyên khẽ cười, một giọt nước mắt rơi xuống,.....

- Có lẽ tớ phải.... đó sẽ là điều tốt nhất cho mọi người .... - Nguyên nhắm mắt lại, trầm tư

4 tiếng đồng hồ trôi qua

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.

Ba con người chạy vội đến, ánh mắt đầy hi vọng .

- Anh ấy/Cậu ta sao rồi???

- Ca phẫu thuật rất thành công...có điều. - Vị bác sĩ gỡ khẩu trang, nhẹ nhàng cất tiếng đều đều

- xảy ra chuyện gì??

- vết thương đó, ban đầu chúng tôi nghĩ nó rất đơn giản. Nhưng khi kiểm tra lại thì viên đạn bị lệch lên phiá trên và đâm trúng phổi. Điều này khiến cậu ta ra máu nhiều như vậy. Nếu chậm trễ hơn thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tuy ca phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê, và đợi đến khi tỉnh lại thì mơí xem xét tiếp tình hình.

- Bao lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh lại??- Nguyên lên tiếng

- Thưa cậu chủ, điều này còn phụ thuộc nhiều vào anh ta . 1 ngày, 2 ngày... có thể đến 1 tuần... Tôi không thể nói trước được điều gì.

- Được rồi, ông đã vất vả nhiều

- Cậu chủ nên nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ , sắc mặt cậu không tốt cho lắm.

- Cảm ơn ông. Và......

-cậu chủ có điều gì dặn dò???-vị bác sĩ hỏi

- chuyện này không cần thông báo với cha mẹ tôi. Được không??

- Cậu cứ yên tâm. Tôi xin phép- vị bác sĩ cúi đầu chào

-ông hãy nghỉ ngơi cho khỏe- Nguyên nhìn theo hướng bác sĩ

.
.
.
.

-Nguyên à, chúng ta đi ăn gì đi, tớ thấy đói rồi. - Hoành cầm tay Nguyên

- Cậu với Tỉ đi trước đi, tớ có việc phải làm chút xíu. - Nguyên cười

- Hic... tớ không muốn ăn cùng tên mặt than ấy đâu, mất ngon

- Này tên tiểu tử kia, cậu có tin tôi cho cậu ăn đòn no không?? *lườm Hoành*. Nguyên, cậu cũng đi ăn gì luôn đi, cậu thức trắng đêm rồi còn gì....- Tỉ lên tiếng

- Hai người đi trước đi....-Nguyên khẽ cười

- Ờm, vậy chúng tôi đi trứơc đây.... -Tỉ cười - Đi thôi nhóc con *khoác vai Hoành*(lợi dụng ghê Tỉ ơi)

- Bỏ tay anh ra dùm cái, xùy.... cái đồ dê xồm... - Hoành phũ phàng hất tay Tỉ xuống.. =))

Hai người cứ thế mà cãi nhau suốt dọc hành lang bệnh viện, không màng mọi thứ xung quanh. Nguyên mở cửa phòng bệnh của Khải, nhẹ nhàng bước vào. Anh nằm đó, an tĩnh. Nhìn đống dây truyền nước và ống thở trên người Khải, Nguyên chợt thấy lòng mình thắt lại. Cậu từ từ bước đến bên giường bệnh, ngồi bên Khải, nắm lấy tay anh

- Chẳng phải đã nói quên anh, tại sao tôi lại không thể quên.... Đã hứa với lòng mình sẽ xem như người xa lạ, sao tôi lại không thể làm như vậy với anh...Hic...

-....

- Tại sao anh lại luôn bảo vệ che đỡ cho tôi?? Tại sao bị thương nặng vậy mà anh vẫn giấu tôi?? Vương Tuấn Khải, anh nói đi...Tại sao??- Nguyên đã khóc, thật sự lần này nước mắt rơi rất nhiều

-...

- Khải, anh mau tỉnh dậy đi, đừng như thế này nữa....

-...

- Khải.... bây gìơ tôi mới nhận ra tôi đã yêu anh thật rồi, không phải cái cảm giác thinh thích truớc kia..... Có lẽ tôi sẽ đi khỏi nơi này, rời xa những người tôi yêu quý.... Có như vậy, mọi người mới được an toàn

Nguyên từ từ đứng dậy, đưa tay quẹt nước mắt, ngẩng mặt lên chăm chú nhìn vào từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú kia như để ghi nhớ lại.... Cậu chầm chậm quay lưng bước đi, khép nhẹ cánh cửa "Tạm biệt anh, tình yêu của tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net