Part 5: Có thêm con nít thì sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author trở lại rồi đây :'< Đừng quên tuôi nha, lặn tiếp đây :v Comt đi, rep đấy.

À mà tuôi định sẽ có drabbles cho nhà Twice, vote = comt nha :(( Tuôi sa lầy nhà Twice rồi :(( Ai như tôi comt bias nha :<3

______________________________________________________________________

Gọi điện xong thì EunJi đeo kính, khẩu trang rồi đi vào một cửa hàng lưu niệm gần đó, biết là phải mua quà nhưng hắn cũng có biết hốt gì về đâu.


- Chào chị, có phải chị là EunJi của Apink không ạ? – Một cậu bé chạy tới

- Cậu em đây cũng biết tới chị sao?

- Biết chứ, chị hát hay mà

- Cảm ơn nhóc con, bố mẹ nhóc đâu?

- Bố mẹ em ở ngoài kia kìa, em không thích lại mấy chỗ đấy nên chạy vòng vòng chơi

- Hư thế, lỡ bị gì thì sao? – Nói rồi cô bế thằng nhóc lên, dù ăn nói sành sõi vậy nhưng cậu bé cũng chỉ mới 7-8 tuổi, không quá nặng.

- Nếu em chỉ ở trong đây thì chắc chắn không bị gì – Cậu bé cười, hở cái răng khểnh trắng tinh ra.

- Không được, để chị đưa em về, dù sao nơi này cũng không phải chỗ chơi đâu nhóc ạ

Khách sạn nơi đây không chỉ để du khách nghỉ chân, mà còn là nơi những tai to mặt lớn ngụ lại họp hành, bàn công chuyện, biết bao nhiêu dự án hợp đồng lên đến hàng chục, hàng trăm tỷ won được kí kết tại đây, vì thế, khách sạn này chỉ có thượng lưu mới được lui tới để đảm bảm chất lượng và uy tín.

- Appa, ummaaaaaaa – Thấy ba mẹ, cậu nhóc liền nhảy xuống, chạy tới hai người doanh nhân, dáng vẻ thượng lưu, chắc chắn không phải người tầm thường.

- Kim TaeHan, con mới đi đâu về đấy? – Người đàn ông cuối xuống bế cậu nhóc lên.

- Con ra bên sảnh trái, con gặp chị EunJi á, của Apink í ạ

- Chào hai bác – EunJi cuối chào trước dáng vẻ khí chất của gia đình này, hai người lớn mặc vest, người đàn ông thì gương mặt góc cạnh, soái khí đùng đùng, người phụ nữ thì hiền lành, gương mặt ưu tú, cả hai đều có vẻ đã gần 40 nhưng nét vẫn còn khá trẻ.

- Chào cô, có vẻ cô là Jung EunJi, người mà con trai tôi vừa nhắc tới?

- Dạ vâng a, có gì mong hai bác chỉ giáo.

- À không, nào dám thế, con trai tôi rất thích cô, tôi thật sự có việc nhờ cô. – Nói rồi người đàn ông phẩy tay để các nhân viên đang đứng quanh đi chỗ khác, rồi mời EunJi ngồi xuống.

- HaeJeon à, em trông con một lúc nhé. – Nói rồi đứa bé chạy tới dắt tay người phụ nữ đi, chắc chắn thằng bé đang rất hạnh phúc.

- Tôi là Kim NamWon, cô thấy rồi đấy, con trai tôi rất thích cô, TaeHan là người con độc nhất trong gia đình chúng tôi, năm nay chúng tôi đều đã ở ngưỡng 40, tương lai gia tộc chúng tôi sau này đều phụ thuộc vào nó, từ khi sinh ra do di chuyển nhiều nên thằng bé không có bạn, từ khi lên 5 đến giờ thằng nhóc còn không hé nở một nụ cười. Nay chỉ vì nhìn thấy cô, TaeHan nhà tôi đã mở rộng tấm lòng của một thằng nhóc 7 tuổi rồi. Mong cô hay chăm sóc thằng bé, cô cần gì chúng tôi cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần thằng bé được hạnh phúc.

- Ông biết tại sao thằng bé lại thích tôi không?

- Taehan nhà tôi thật sự là một cậu bé kì lạ, tình cảm của nó không giống như những đứa trẻ khác, nếu nó thích thì nó sẽ biểu hiện thích rõ rệt, sự yêu thích mến ghét của nó thật sự không cần lí do, đến chúng tôi và cả chính bản thân nó cũng không hiểu được.

- Gia đình ông không sợ tôi chứ, khi giao cho tôi chăm sóc con trai độc nhất trong lần gặp đầu tiên.

- Nếu tôi sợ tôi đã không đưa ra đề nghị này, tôi biết nhóm của cô đang đến đây nghỉ dưỡng, trong thời gian ở đây, chỉ cần cô chăm sóc thằng bé thì mọi chi phí, mua sắm sinh hoạt của cô sẽ được tôi chu cấp.

- Cho tôi được mạn phép hỏi gia thế nhà ông.

- À, xin lỗi vì đã khá thất lễ và hơi nhanh chóng trong việc đề nghị này, nhà tôi có danh tiếng từ khá lâu rồi, tôi là thế hệ 16, TaeHan là thế hệ 17, khách sạn này là của gia đình chúng tôi, gia đình chúng tôi trước giờ đều làm trong ngành kinh doanh nhà đất, chứng khoáng và các mặt hàng miễn thuế, nhưng gia đình chúng tôi ít ra mặt nên ít người biết đến, thường chỉ có các nhân viên lâu năm ra mặt để đại diện. Ít ra mặt nhưng dòng họ Kim chúng tôi có lẽ cũng không phải ít người biết đến, cô yên tâm là chúng tôi không làm ăn phạm pháp đâu.

- Không có gì đâu thưa ông nhưng nhu cầu của tôi hơi cao đấy nhé – EunJi cười trêu chọc, cô thây trong người đàn ông có gì đó thật sự ôn nhu, dù giàu có nhưng gia đình với ông mới là quan trong nhất.

- Không thành vấn đề, mọi sự trông chờ ở cô, mong thằng bé sẽ được vui vẻ khi ở bên cạnh cô. – Nói rồi ông đặt lên bàn một tấm thẻ đen.

- Được thôi, dù sao thằng bé cũng rất đáng yêu

- Cảm ơn cô, nó là hi vọng duy nhất của thằng cha già này – Ông mỉm cười ôn nhu khi thằng bé đang đi vào.

- Taehan à, bây giờ nhóc đi chơi với chị nhé

- Không được, mẹ con nói phải gọi chị bằng cô

- Được thôi, cô EunJi dẫn con đi chơi nhé – EunJi thật sự cảm thấy hài lòng, như thể có một đứa cháu thật sự vậy.

- Có gì tôi sẽ gọi điện báo ông bà sau – EunJi nắm tay TaeHan dắt ra cửa

- Mọi sự đều nhờ cô – Giọng nói hiền từ của phu nhân nhà họ Kim làm cô khá áp lực.

Hai người, một lớn một nhỏ, một trắng một đen đang ngồi trên con xế hộp khá đắt tiền, tất nhiên là đồ nhà họ Kim chứ EunJi đào đâu ra =)))))))

- Hanie con muốn đi đâu? – Được gọi bằng cái tên mới, TaeHan sung sướng nhảy cẫng lên

- Đi đâu cũng được ạ

- Thế thì ra biển chút nhé

- Dae

Trong lúc đi lại, EunJi chỉ cho TaeHan ảnh của cô và cả nhóm. Còn tiện thể giới thiệu luôn nàng thơ của mình.

- TaeHanie, con biết ai đây không?

- Ai đấy ạ ?

- Là cô NaEun

- Cô NaEun là ai ạ ?

- Cô NaEun là bạn gái của cô EunJi

- Ah, vậy con cũng muốn gặp cô NaEun – Taehan nũng nịu

- Nhưng cô NaEun ở xa lắm, cô NaEun ở Seoul lận

- Ứ ừ, Hanie muốn thấy cô NaEun

- Vậy tí nữa mình video call nhé

- Dae – TaeHan ôm chầm lấy EunJi

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Alo

- NaEun đấy ạ, có nhớ chị không? – EunJi cười

- Có, nhưng ai đấy ạ? – Vừa nói, mắt của NaEun hướng về thằng nhóc đang ngồi kế EunJi

- Là TaeHan, Hanie là ai nhỉ? – EunJi hỏi lớn

- Hanie là cục cưng của cô EunJi

- Ngoan quá, Hanie chào cô NaEun đi

- Cháu chào cô ạ - Thằng bé lễ phép cười, lộ hàm răng nhỏ xíu

- Thằng nhóc là con của ai thế ?

- Con của bạn EunJi, dễ thương nhỉ ?

- Tên thật ?

- Kim TaeHan

- Ngày tháng năm sinh ?

- 19/03/2010, năm nay 7 tuổi.

- Chiều cao ?

- 1 mét 47, ơ nhưng sao em hỏi nhiều thế ?

- Thì em cũng...

- Em ghen chứ gì, NaEun ghen với con kìa TaeHan

- Thật không ạ ? Không nhờ luôn nha – TaeHan cười khì khì

- Yahhh, mấy con người này, đáng ghét – Mặt đó lên, NaEun giận dỗi cúp máy. Hai con người kìa nhìn nhau xong lăn ra cười.

- TaeHan thích ăn gì ?

- TaeHan thích ăn cơm trắng.

Cô không ngờ quí tử nhà họ Kim lại thích ăn cơm trắng, thật sự rất đáng yêu.

Vui chơi xong, EunJi liền dắt TaeHan về khách sạn sau khi mua ít đồ ăn để nấu cho hai người, dù gì từ trưa giờ cả 2 cũng mới chỉ bỏ bụng vài món ăn vặt mà thôi.

- Thì ra là cô ở phòng này – TaeHan gật gù

- Vâng thưa thiếu gia, người mà đã chán ghét nơi đây rồi

- Yahh, cô không được nói Hanie như thế nhé – TaeHan không muốn được gọi là thiếu gia, thời gian qua thì EunJi đã hiểu được phần nào tính cách của TaeHan nên mới châm chọc

- Cô biết rồi, vào ngồi chơi để cô nấu bữa tối cho nhé

- Dae, con xài lap nhé

- Ừ, nếu biết cách

- Đừng xem thường con thế chứ - TaeHan lè lưỡi

...

- Em về rồi đây này – Wendy về phòng, tay cầm khá nhiều đồ, TaeHan thấy người lạ liền chạy lại chỗ EunJi mà núp sau lưng.

- Giờ mới chịu về đấy hả đưa đồ đây chị xách cho – EunJi vừa nói, tay vừa vỗ lưng cậu bé đang xấu hổ kia.

- Ai đây ạ ? – Wendy hỏi

- Cô Wendy hỏi kìa, ra giới thiệu đi con – EunJi đẩy nhẹ cậu bé

- Ứ ừ, không mà – TaeHan nhõng nhẽo

- TaeHan hư thế, tí nữa không được ăn cơm nhé

- Àn đuê, Kim Taehan, 7 tuổi... - Dù giọng càng ngày càng nhỏ nhưng cách ăn nói vẫn có phần ngạo mạn.

- Cô Wendy không làm gì con đâu, lại đây nào – Wendy dang hai tay ra có ý muốn ôm cậu bé.

- Ra chỗ cô Wendy đi con

- Không không mà, con chỉ thích cô NaEun thôi – Giọng ức ức, Taehan chạy nhanh vào phòng khóa cửa lại.

- Thằng nhóc là ai thế ?

- Con của bạn chị, nhà khá giàu nên có phần khép kín, ngạo mạn khi gặp người lạ, chứ bình thường dễ thương lắm.

- Ừm, em biết, TaeHan sao, tên đẹp đấy, mà sao nhóc ấy lại nói thích chị NaEun nhỉ ?

- Hồi nãy 3 tụi chị có nói chuyện, chị nói NaEun là bạn gái chị, chắc nó nghĩ em thích chị nên tỏ vẻ không đồng ý đấy mà, con nít mà, không có gì đâu.

- Trời ơi, đời nào tôi thích được con người vừa lùn vừa xấu vừa chẳng có tiền đồ vậy trời, Taehan à, con nghĩ oan cho cô rồi, tiêu chuẩn của cô cao hơn con nghĩ đấy nhé

- Yah, có muốn ăn tối không đấy hả ?

- Đây ăn rồi nhé, không cần đâu, đi skype với gái đây, ăn cơm vui vẻ. – Nói rồi Wendy đi ra phòng khách, bỏ lại EunJi đang chịu nhục trong nhà bếp.

Gõ cửa.

- Taehan à, có cơm rồi, ra ăn đi con.

- ...

- Taehan à, con không mở cửa thì cô phá cửa nha

- ...

Không thấy trả lời, EunJi liền lấy chìa khóa dự phòng để mở, thì thấy Taehan đang đeo tai nghe, tay cầm điện thoại, nói chuyện, có vẻ như đang nói gọi cho ai đó.

- Taehan, con gọi cho ai vậy ?

- Ơ, sao cô vào được

- Đưa điện thoại cho cô nào, Naeun-ssi, Taehan, tại sao lại gọi cho cô NaEun vậy ?

- Là cô EunJi không tốt, cô EunJi không còn thích cô NaEun nữa

- Không phải mà, con đã nói gì với NaEun vậy, chết cô rồi, NaEun, NaEun

- Tút tút...tút tút

- Aissss, con không hiểu rồi TaeHan à, Wendy chỉ là bạn cô thôi, bọn cô đang đi chơi với nhau mà

- Vậy tại sao hai người lại ở chung một phòng

- Tại nhà con chứ đâu, bao cả cái đảo này thì làm sao đủ chỗ cho khách ở, như vậy thì làm sao mỗi người một phòng được, lớn lên con mà không mở rộng ra đừng có trách cô.

- Vậy, vậy...

- Cô và cô Wendy không có gì hết, à mà nãy con có nói là cô Wendy không ?

- Dạ không, con nói là « cô xinh đẹp »

- Rồi xong, để cô gọi lại cho cô NaEun

- Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc đu....Aisss, Hanie hại cô rồi – EunJi thở dài

- Cô EunJi cho Hanie xin lỗi, để Hanie giải thích cho cô NaEun nha, nha – TaeHan cúi đầu

- Nhưng cô NaEun ở xa lắm

- Cô nghĩ nhà con không đủ tiền trả vé máy bay về Seoul sao ?

- Yah, vậy mà bảo không được gọi là thiếu gia, thôi ra ăn cơm đi.

- Con quyết rồi đấy nhé, sáng mai chúng ta về.

- Yah, con chưa xin phép ba mẹ đâu đấy

- Việc đó là việc của cô mà – TaeHan vẫn chỉ biết từng đó thôi, dù sao cậu nhóc vẫn còn nhỏ mà

- Hay quá hen, ừ để tí nữa cô gọi cho, giờ thì ta ra ăn cơm rồi chào hỏi cô Wendy đàng hoàng nhé

- Dạ - Taehan vui vẻ ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra, bỏ mặc EunJi một mặt chù ụ như cái bánh bao đang cố lết ra khỏi phòng, mơ màng nghĩ về tương lai không chút nắng mặt trời.

...

- Dù sao mấy hôm nữa chúng tôi cũng có việc đi nước ngoài, cô cứ việc dẫn TaeHan nhà tôi lên Seoul, dù sao nó vẫn thích ở bên cạnh cô hơn chúng tôi.

- Vâng, vậy cảm ơn ông bà

- Không có gì, trăm phần cảm ơn cô, Taehan à, ngoan nhé

- Daeeeeeee – Nói rồi TaeHan chúc bố mẹ ngủ ngon rồi cúp máy

- Cô EunJi, vậy mai chúng ta về mà đúng không ?

- Ừ

- Yehet, mai con được gặp cô NaEun rồi

- Con còn được gặp cô Chorong, cô Bomi, cô NamJoo và cô Hayoung nữa mà

- Không, con vẫn thích cô NaEun thôi

- Thằng nhóc này – EunJi xoa đầu thằng bé

- Chúc cô EunJi ngủ ngon

- Taehanie ngủ ngon – Nói rồi cô tắt đèn, đắp chăn cho cậu bé rồi ra sofa ngủ

- Wendy, em có chịu ngủ không vậy ?

- Một chút nữa thôi

- Ngủ đi nhé, không thì nói nhỏ thôi, mai mà Taehan nói lại mấy câu sến súa của mấy người với Irene thì coi chừng tôi.

- Biết dồi, nói mãi thế

- Nói với cô không thừa đâu, ngủ ngon

- Chị ngủ ngon

...

Tắt đèn time =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#2eun #apink
Ẩn QC