Chương 21 - Itano Tomomi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi vẫn không đồng tình mấy với ý của Tomomi. Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo người đề xuất điều đó lại là Tomomi cơ chứ?

Nàng đã cứu rỗi tôi. Nhưng đó là chuyện của xưa kia.

Nói sơ qua thì, chúng tôi, bao gồm cả chú Kasai, cho Oshima dùng một loại thuốc. Chuyên ngành của tôi không phải dược sĩ, thú thực tôi không hiểu lắm về thành phần của thuốc, nhưng tác dụng thì chắc hẳn quá rõ ràng: chúng tôi cưỡng ép Oshima mất trí nhớ. Bệnh mất trí nhớ, kỳ thực căn bệnh không hề giống như trong phim, thường thì bạn chỉ quên đi một phần ký ức của mình và không thể tạo ra những ký ức mới, hay nói đơn giản thì bạn chỉ có thể sống trong quá khứ của chính mình. Nghĩa là bạn chỉ có thể dừng chân ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời và không bao giờ đi qua vạch mốc ấy được. Đó là chứng quên thuận chiều, phổ biến hơn chứng quên ngược chiều. Mất trí nhớ xảy ra do sự tổn thương ở hồi hải mã. Chúng tôi không tạo ra một căn bệnh như vậy cho Oshima, thứ chúng tôi cần là cô ta phải có một cuộc sống mới và chịu sự chi phối từ chúng tôi. Đáng tiếc rằng với y học hiện tại thì việc thay thế hoàn toàn ký ức của Oshima là bất khả thi, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là khiến Oshima quên toàn bộ chuyện đã xảy ra trước kia bằng cách tác động vào hồi hải mã, hay nói cách khác chính là tạo ra chứng quên ngược chiều, tôi cũng không rõ lắm về quá trình vì như đã nói, tôi không phải bác sĩ hay dược sĩ, sau đó tiếp tục cho Oshima sử dụng thuốc để ngăn cô ta lấy lại ký ức. Loại thuốc chúng tôi đưa cho cô ta dưới danh nghĩa là thuốc đau đầu, sau hai mươi lăm tiếng không uống thuốc, sẽ có một cơn đau đầu nhẹ nhắc nhở cô ta, tiếp đó mỗi tiếng đồng hồ cơn đau sẽ nặng hơn và đến khi chạm mốc hai mươi tám tiếng, cơn đau đầu sẽ đến mức không chịu được. Nhưng cũng có một nhược điểm, nếu có thể chịu đựng hết cơn, tất cả sẽ ngừng lại và không còn cơn đau nào nữa. Nhưng tôi cho rằng cơn đau ban đầu là đủ để cô ta phải uống thuốc rồi. Oshima có vẻ như là một người khá cẩn thận. Và ai lại thích những cơn đau không mong muốn chứ?

Bác sĩ cũng đã đề nghị chúng tôi sử dụng thôi miên. Bằng thôi miên, chúng tôi có thể hoàn toàn chi phối Oshima, từ ký ức cho đến tính tình, và thậm chí cả sự trung thành nữa. Nhưng trước khi đến với thôi miên, chúng tôi cần Oshima hồi phục và trí nhớ trước kia của cô ta hoàn toàn bị thuốc phá huỷ. Chỉ mong khi đó não cô ta cũng không hỏng luôn mới tốt.

Sau một khoảng thời gian thả Oshima lại sở cảnh sát, tôi mới gặp cô ta. Dạo gần đây tôi và Tomomi phải chuẩn bị cho một vụ án mới. Cuộc hội ngộ này đúng thật là khó đoán. Oshima đã học được cách cười của một người bình thường. Nụ cười giống Maeda đến kỳ lạ. Trước kia, tất cả điệu cười tôi bắt gặp ở cô ta đều là châm chọc và mỉa mai. Châm chọc sự bất lực của tôi, mỉa mai sự vô năng của cảnh sát. Còn bây giờ thì nó mang nét bình ổn của Maeda, và nhiều hơn một phần chân thực của Takahashi.

Tôi cũng không ngờ đến việc Takahashi đã có thể tiếp xúc gần gũi cùng Oshima đến vậy. Dự đoán ban đầu của tôi là Takahashi hoặc là sợ hãi, hoặc là sẽ phản ứng giống như những nhân vật chính diện trong phim, nói những câu thoại điển hình kiểu như, cho dù có quên đi chăng nữa thì quá khứ của cô vẫn là quá khứ của cô, hoặc những gì cô đã gây ra trước kia sẽ không bao giờ có thể dùng những hành động này mà chuộc lỗi, sau đó từ chối tiếp xúc với Oshima, không chấp nhận cô ta bằng bất cứ giá nào.

Có lẽ tất cả là nhờ có Maeda là cầu nối trung gian của bọn họ. Maeda, nghe thật xa lạ. Trước kia tôi gọi cậu ấy là Acchan. Đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.

Một buổi tối trời mưa, Maeda ghé qua nhà tôi. Khi tôi mở cửa, Maeda ở đó, ướt sũng nước, mặt cúi gằm. Cậu ấy nói, trời mưa. Tôi biết trời mưa.

"Tớ không về được. Tớ vào được không?"

Và tôi để cậu ấy vào trong, thậm chí còn để cậu ấy dùng phòng tắm. Trước mặt tất cả mọi người, chúng tôi ăn ý với nhau không để ai khác phát hiện ra chúng tôi từng quen biết.

Maeda ngồi xuống bên cạnh tôi. Cậu ấy mặc độc chiếc áo thun rộng thùng thình của tôi, hẳn là lục được trong tủ. Tôi nhớ chiếc áo này, tôi cũng nhớ nó bị cất sâu bên dưới.

Acchan chắc chắn cũng vậy. Bởi vì chiếc áo này cậu ấy cũng có một cái, từ hơn mười năm trước, tôi chỉ mặc một lần cùng Acchan, sau đó cất kỹ. Trông nó vẫn mới đến tận bây giờ. Ký ức đang phủ bụi dần bị mở tung ra, những chuyện tôi ngỡ mình đã quên, thì ra tôi vẫn nhớ.

Tôi lấy máy sấy, sấy tóc cho Acchan. Khuôn mặt Acchan trầm lặng. Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Tôi không có bố mẹ, người thân duy nhất của tôi là bà ngoại. Cạnh nhà tôi là gia đình Maeda, cũng chỉ có hai người, là Acchan và bố của cậu ấy. Chú là cảnh sát, thường giúp bà ngoại tôi này nọ, những lúc có việc chú thường gửi Acchan cho bà ngoại tôi trông giúp. Và chúng tôi quen biết nhau từ những ngày ấy. Tôi nhớ có một lần, lúc đó chúng tôi học tiểu học, đám con trai trong lớp thường bày ra trò bắt nạt con gái. Tôi khá im lặng, nên trở thành nạn nhân của chúng. Sau đó Acchan túm cổ áo thằng nhóc cầm đầu, nói với nó nếu còn bắt nạt tôi, cậu ấy sẽ cho nó ăn đòn. Chuyện đó đích thực rất buồn cười, Acchan lúc đó còn lùn hơn cả tôi, yếu nhớt, hiển nhiên mấy thằng nhóc kia cũng nghĩ vậy. Kết quả là chúng tôi đánh nhau, hai chúng tôi với ba thằng nhóc bắt nạt, rồi cả năm cùng te tua về nhà. Lúc đấy tôi và Acchan đã bám lấy chú Maeda, đòi chú dạy cách đánh lại bọn bắt nạt.

Bà ngoại mắng chúng tôi một trận, nhưng ngoài dự kiến, chú Maeda thực sự dạy chúng tôi cách đánh bại kẻ thù. Chiến công đầu của hai chúng tôi là đánh ba thằng nhóc hôm nọ khiến bọn chúng không còn dám bắt nạt tôi nữa.

Tóc Acchan đã khô. Tôi đặt máy sấy lên bàn, chúng tôi ngồi im lặng, không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ TV. Và bỗng nhiên Acchan nhích lại gần, ngả người tựa lên vai tôi.

"Tớ nên làm gì bây giờ, Tomochin? Tớ phải làm gì mới đúng?"

Hồi đó, tối nào tôi cũng chạy qua nhà Maeda, cho đến tận năm tôi mười sáu tuổi. Ngót nghét mười năm. Chú Maeda tựa hồ hài lòng với tôi lắm. Chú từng hỏi tôi, tôi có muốn làm cảnh sát hay không. Lúc đó tôi chưa trả lời, bởi vì tôi không nghĩ bản thân chính là kiểu người thuộc về chính nghĩa ấy. Chính tôi cũng không ngờ sau từng ấy năm, bản thân mình lại thực sự trở thành cảnh sát chỉ bởi một câu nói. Năm tôi mười sáu tuổi, bà ngoại mất. Tôi vẫn còn trong tuổi vị thành niên, bị buộc phải chuyển đến sống cùng người họ hàng ở Chiba. Tôi mất liên lạc với Acchan từ ngày đó. Lúc ấy chúng tôi chưa có điện thoại di động. Ngày cuối cùng ở Tokyo, chúng tôi đã cùng nhau mua hai chiếc áo này. Lúc ấy cửa hàng chúng tôi ghé qua giảm giá và tặng kèm một con thú nhồi bông khi mua hai chiếc áo một nam một nữ. Acchan bảo tôi sẽ mặc áo nam, tôi cự lại, vì sao không phải cậu mặc? Chúng tôi tranh cãi một lúc, cuối cùng mua hai chiếc áo nam, không được giảm giá cũng không được tặng gì, mãi đến khi về đến nhà mới nhớ ra rồi bật cười với nhau. Chiếc áo tôi chỉ mặc đúng một lần, chính là vào hôm chia tay, sau đó không bao giờ mặc lại nữa. Chú Maeda lái xe đưa tôi đến ga tàu, tôi nhớ, khi mà tôi quay lưng rời đi, chú đã thở dài.

Cách mà Oshima ra tay, tôi nhận ra nó. Tôi biết người đó là Acchan, tôi biết. Nhưng tôi giả vờ như mình không. Không có ai mảy may nghi ngờ cậu ấy, kể cả Tomomi và chú Kasai.

"Chú thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Bố mất rồi. Tầm năm năm trước."

Tôi im lặng.

Acchan vươn tay ôm lấy eo tôi. Vài sợi tóc cậu ấy cọ lên cổ tôi, ngứa ngáy. "Lâu lắm rồi nhỉ. Tớ gần như đã quên mất ôm cậu có cảm giác thế nào."

Đúng là đã lâu lắm rồi. Tôi cũng gần như đã quên.

Acchan ngủ thiếp đi. Người cậu ấy bắt đầu nóng rực lên. Tôi vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên mặt Acchan, dùng chân với tấm chăn mỏng vắt ở phía còn lại của ghế, đắp lên cho Acchan. Tôi ngồi ở đó cả đêm, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn của Tomomi nói cần gặp tôi.

Nhẹ nhàng đặt Acchan nằm xuống ghế, kéo chăn đắp kín người, tôi thay quần áo rồi rời khỏi nhà. Ngay khi vừa đi đến thang máy, tôi gặp Takahashi bước từ bên trong ra, trên tay còn cầm điện thoại, chắc là địa chỉ nhà tôi. Nhìn thấy tôi khiến Takahashi bối rối. Tôi đi lướt qua, nhét chìa khoá vào tay Takahashi, "Nhà 503, khoá cửa rồi để chìa khoá vào hòm thư của tôi."

Takahashi quay đầu nhìn tôi, dõi theo bước chân của tôi bằng vẻ mặt tôi đoán là ngạc nhiên lắm. Mãi tới khi thang máy đóng lại, qua khe hở nhỏ dần, tôi thấy Takahashi mới chạy đi. Tìm Maeda.

Còn tôi, tôi đi tìm Tomomi.

Chúng tôi không còn là chúng tôi của năm đó nữa. Tôi biết, Acchan biết.

Và chúng tôi phải rời bỏ nhau, âm thầm, lặng lẽ.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về năm đó trên đường đi. Giả sử nếu tôi không phải chuyển đi, như vậy Oshima Yuko sẽ không tồn tại, mà thay vào đó sẽ có Itano Tomomi chăng? Tôi không dám nghĩ đến nếu điều đó xảy ra. Hoặc tôi sẽ trở thành cảnh sát như chú Maeda, một cảnh sát mang nhiều bí ẩn đến độ những người sau có điều tra thế nào cũng không ra, đến cùng là chú đã giải quyết ra sao tất thảy nhưng rắc rối trước kia, những ung nhọt mà ngay cả những người giống như tôi, giống như chánh thanh tra cũng không sao giải quyết được. Rồi tất cả cùng chồng chập lấy nhau, tôi nhìn được, tôi hiểu được.

Chân tướng thực sự ở sau bức màn luôn khác với giấc mộng phù hoa ta thấy ở những con người đeo mặt nạ trên sân khấu. Con đường nào cũng được trải bằng máu tanh.

Tôi là một kẻ nhát gan. Tôi thừa nhận điều đó. Nhát gan đến độ tôi trốn tránh cả Acchan, trốn tránh Tomomi, trốn tránh sự thật trước mắt. Bất kể những vụ án kia được tôi tra đến cùng thế nào, đối với "vụ án" của chính mình, tôi trở thành một kẻ vô năng bất lực, quỳ gục xuống trước cổng âm ty, không dám đưa tay đẩy ra, không dám đưa chính mình vào trong thế giới của họ.

Tôi đã giết người. Tôi giết người xấu, vậy nên tôi là người tốt. Oshima Yuko cũng giết người. Cô ta giết người xấu, thế nhưng cô ta cũng là người xấu. Cuối cùng Acchan là gì, chú Maeda là gì đây? Tôi không dám thấu hiểu hơn cái tư tưởng của họ, của Oshima hay của chú Maeda, bởi điều đó dường như đi quá xa so với những điều tốt đẹp Tomomi mang đến thế giới của tôi, dạy cho tôi đi những bước đầu tiên này.

Trong không khí chỉ có độc mùi hương của tôi. Acchan đã tự xoá đi mùi hương của chính mình trước khi lại gần tôi thêm một lần nữa, để rồi khiến tôi hoài nghi rằng, liệu cả đêm qua chỉ là một giấc mộng dài, đến giờ tôi vẫn chưa hề tỉnh lại.

———

Hôm đó viết xong mình nghĩ để đến cuối tuần rồi đăng, kết quả là qua mấy chục cái cuối tuần rồi có bạn cmt mới nhớ ra :(
Nếu bạn vẫn còn đọc đến đây thì mình rất cảm ơn bạn vì đã đi theo mình đến tận bây giờ, và xin lỗi vì để các bạn phải đợi quá lâu cho một chương ngắn thế này

Thực ra ở đây mình muốn nói thêm về tư tưởng của Tomochin, đó là tư tưởng của một người bình thường. Còn nhà Maeda và Yuko thì lại theo tư tưởng giết hết người xấu thì xã hội sẽ chỉ còn người tốt. Hiểu xa hơn một chút thì chính là chủ nghĩa diệt chủng, hoặc là học thuyết xã hội Darwin đó.

Nói thực là ban đầu mình nghĩ ra sườn truyện có một chi tiết, coi như là thắt nút và mở nút đi, có liên quan đến tư tưởng này của họ, nhưng mà mình quên mất rồi =)) đúng ra thì chi tiết đó ở quanh quanh phần II, cơ mà sửa lại từ đầu xong thì mình không nhớ nổi dự định viết cái gì và viết như thế nào nữa, nên đành bỏ qua. Cuối cùng thì mình để Tomochin nhận vai người bình thường này. Nhưng viết ra rồi mới thấy hơi khó, bởi vì nếu nói quá nhiều thì sẽ hỏng mất hình tượng của nhân vật xây dựng từ đầu, thế là mình dừng ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kojiyuu