Bước Một: Tiếp Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Nam Joon khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn vào người đang cầm bản thành tích học tập cá nhân đứng trước mặt mình.

Mới sáng vừa bước vào phòng Hội trưởng, được thông tin học phần chuyên ngành của anh nghỉ 3 tiết đầu, chưa kịp đưa cà phê lên uống cho có tinh thần để viết kế hoạch đoàn thay vì học thì có một con người xuất hiện tự nhiên hết mức không thèm gõ cửa mà bước thẳng vào, hùng hồn đưa bản điểm cộng với bằng khen ra và cất giọng mà theo Nam Joon thấy nó chẳng khác nào đứa con nít đang ra lệnh:
-Hyung, em muốn vào làm trong Hội học sinh!

"Trời hôm nay sẽ bão à???"
Hội trưởng Kim từ trước đến nay nổi tiếng thông minh, xử lí tình huống nhanh nhạy thì nay lại đứng đó với khuôn mặt nghệch ra: tai mình không có vấn đề chứ? Nhóc đó muốn gia nhập Hội học sinh?

-Chú mày nói lại lần nữa đi! Hyung nghe chưa rõ?- Nam Joon muốn khẳng định tay mình thực sự không có vấn đề.

-Em nói em muốn vào làm trong Hội học sinh!!!

-Jimin à, nói hyung nghe, hôm qua mày mới té hả? Hay uống nhầm thuốc? Hay là cảm rồi???- Nam Joon bỗng chốc biến thành một người huynh trưởng lo cho em út, hết xoay người Jimin qua bên này, bên kia rồi còn tận tình đưa tay lên trán xem có sốt không! Quái lạ, không cảm, không có dấu hiệu của tai nạn ảnh hưởng đến não, vậy thằng nhóc này hôm nay bị gì sao lại muốn vào cái hội mà theo nó là "lãnh cung phiên bản trường học, giam giữ học sinh ưu tú"? Chắc chắn có âm mưu gì đó. Chứ bình thường thì không như này đâu.

Jimin nhăn mặt gỡ tay người kia ra khỏi mình. Bộ anh muốn vào Hội học sinh là chuyện gì to tác lắm à? Chẳng qua là vì người ngồi chiếc ghế tổng phụ trách kia là Jung Kook thôi, là Jung Kook- crush to lớn của anh đó!!!

Hôm qua, sau khi lên kế hoạch để rút ngắn khoảng cách với "người thương", Jimin suy đi, nghĩ lại là nên bắt đầu từ hội học sinh trước. Mặc dù không có tự tin về ngoài hình hơi lùn "một chút" của mình nhưng Minie nhà ta chính xác là cực tự hào về thành tích học tập nha! Bằng chứng à? Hạng 2 trong khối đó nha, chỉ thua HoSeok- người yêu thằng bạn thân TaeTae thôi, chưa kể cả sấp bằng khen từ các cuộc thi hùng biện, đọc- viết... Vì thành tích vậy nên đàn anh khối trên cũng là Hội trưởng hội học sinh Nam Joon muốn anh vào hội để giải quyết giúp một phần công việc vì hội học sinh rất bận mà còn làm Hội trưởng nữa! Tham gia vừa có điểm rèn luyện sinh viên tốt, còn tạo ấn tượng với thầy cô. Quá tốt. Đặc biệt tốt.
Nhưng con Mèo kia đâu có chịu hiểu:
-Em còn muốn có thời gian ăn bim bim, bánh gạo, thịt bò,... vào cái hội đó y như vào lãnh cung vậy, mất hết thời gian rãnh rỗi! Thanh xuân như một tách trà, tham gia hội đó hết cả cái thanh xuân~~~

Đó, thế đấy! Từ năm Jimin là sinh viên năm nhất đến năm ba, mỗi lần Nam Joon hỏi là cứ câu: muốn ăn, chơi, rồi tự do và nhất định không gia nhập mặc cho Hội trưởng năn nỉ ỉ oi để mức nào.

Vậy mà hiện tại lại một hai đòi vào cho bằng được! Bởi vậy mới nói, sức mạnh tình yêu thật kinh khủng mà!
- Cuối cùng hyung mau cho em một công việc trong hội đi.... Em sẽ làm việc ngay trong hôm nay!
Jimin dùng giọng mà theo anh nó rất oai phong, rất ra dáng boss mặc dù đối với người đối diện thì giọng ấy chính là kiểu con nít đang cố học làm người lớn.

-Vậy cái lí do gì mà làm con mèo lười nhất quả đất lại muốn gia nhập vào cái "lãnh cung" này đây?- Nam Joon cố tình nhấn mạnh từ "lãnh cung" mà suốt 2 năm nay nghe hoài mỗi khi gặp thằng nhóc.

Ngay lập tức, như đã được học thuộc lòng từ trước, con mèo nào đó bày ra vẻ nghiêm nghị mà dõng dạc:
- Em thấy em chỉ còn học 2 năm nữa thôi là ra trường rồi vì vậy em muốn cống hiến một phần năng lực của mình cho trường và vì em thấy năm nay hội học sinh rất bận mà hội trưởng thì càng mệt hơn nên em muốn vào để giúp anh bớt một phần công việc, nhìn anh như vậy em rất tội nghiệp!
"Sao mày không tội anh từ 2 năm trước đi?==!"- Nam Joon nhìn thằng em bằng khuôn mặt không cảm xúc! Biết rõ là nhóc đang viện cớ vào làm nhưng cái lí do thứ 2 cũng êm tai, làm hội trưởng thực rất mệt a! Mà cũng vì Jimin là cậu em mà NamJoon rất thương yêu nên chiều theo nhóc này vậy!

- Ok! Học xong thì nhóc đi ăn trưa sau đó buổi chiều thì vào để làm việc! Để xem...thành tích như vầy... làm thư kí tổ thông tin mà HoSeok quản lí đi.. dù sao có HoSeok là bạn nên có thể dễ dàng giúp đỡ hơn! Mà mỗi ngày sắp lịch học không ảnh hưởng đến thời gian làm việc đấy nhá! Không được vắng không lí do! Biết chưa nhóc?

-Nae, cảm ơn hyung nhiều nhá! Mà nè, em không phải nhóc! Em lớn rồi!!- Jimin biểu môi quay ra cửa để về phòng học! Còn 15p nữa là bắt đầu rồi!

Nam Joon nhìn cái khuôn mặt tỏ ra "đừng gọi em là nhóc" mà bật cười! Đây là lí do mà hội trưởng Kim yêu quý đứa em trai này! Đáng yêu quá mức cho phép!
Mà chợt nhớ ra gì đó, Nam Joon gọi lại khi Jimin ra tới cửa phòng:
-À mà phòng làm việc của nhóc ở ngay tầng dưới phía cuối dãy í! Kế bên cầu thang, phòng có màu xanh cạnh phòng tổng phụ trách đó! Không nói biết đâu nhóc không tìm ra.

Vừa định quay lại để nói lại là "không phải nhóc" thì Jimin khựng lại đôi chút!
Khoan!

Kế bên phòng tổng phụ trách!

KẾ BÊN PHÒNG TỔNG PHỤ TRÁCH!

KẾ BÊN!!

Chẳng phải là sẽ làm việc cách nhau chỉ 1 bức tường thôi sao?
Có thể sẽ sau này có thể ngẫu nhiên đi nhầm phòng, có thể tiện ghé sang thăm hỏi....

Jung Kook à, đây chắc chắn là định cmn mệnh rồi đi~

-Nam Joon à, hyung là tốt nhất, huyng là tuyệt nhất. CẢM ƠN HYUNG!

Hiện tại Jimin vừa hiểu được câu nói kia thì chính là bay vào đu cả người lên Nam Joon!!
Còn người bị con Mèo nào đó tăng động đu lên làm não bỗng chốc ngừng hoạt động: Quái, hôm nay cuối cùng nó bị gì vậy nè!?? Phòng thông tin chẳng lẽ có kho báu hay sao mà nó vui đến vậy chứ?

Sau đó không lâu, một con mèo nào đó bị đá ra khỏi phòng hội trưởng kèm theo lời cảnh báo:
- Còn 7p nữa đến giờ học, không mau về lớp để đi trễ anh cắt tên chú mày ra khỏi hội!
Jimin đứng lên, phủi phủi mông lè lưỡi nhìn vào cánh cửa phòng: Em sẽ trả thù hyung rồi nhảy chân sáo về lớp!

10s
9s
8s
.
.
.
Reenggg——

OK! Tên Park JiMin vẫn còn nằm trong danh sách!

-Mày đi đâu sáng giờ đấy?

Taehyung bỏ quyển sách xuống hỏi khi thấy thằng bạn vừa vào lớp là đã nằm ra mà thở! Tội mà thôi kệ!

-Tao đi xin gia nhập vào Hội học sinh!
-Mố? Mày đừng bảo là vì để tiếp cận với nhóc năm nhất mà đi vào đó nha?

Đúng là bạn thân, chưa gì là đã hiểu mọi vấn đề. Jimin ngước lên gật đầu làm TaeHyung mém té ghế.

Thằng bạn nó lười đúng nghĩa (mà méo hiểu sao học giỏi kinh khủng) nay lại vì trai mà đâm đầu vào nơi toàn những người siêng năng làm việc.

Taehyung đang suy nghĩ có cần nhờ Hoseok mua thuốc giúp ổn định tâm lí hay không thì Jimin lên tiếng:
-Tao làm việc ở bộ phận Hobi hyung quản lí đó!

JiMin nhìn đứa bạn, nở một nụ cười thiện lành:
-Bốn tọa sẽ đem mọi tật xấu hằng ngày của mày kể hết cho hyung ấy nghe để nhận ra bộ mặt thật của nhà ngươi.

- Giả bộ làm thử tao coi chơi.

Taehyung thờ ơ liếc con người đang nghênh ngang kia. Con người này tham gia vào cái hội kia? Với độ lười chảy nước của nó chỉ sợ hiệu suất của người ta đi xuống theo nó thôi.

Jimin tính nói lại nhưng giáo viên vào làm cắt cuộc nói chuyện của cả hai. Anh nhìn xuống bàn, mở quyển sổ nhỏ ra.
Quyển sổ nghuệch ngoạc vài chữ:
Tiếp cận Crush
—Hội học sinh
—CLB Văn nghệ
—CLB Thể thao

Đánh dấu tick vào dòng "Hội học sinh", mèo con cười tươi đóng sổ lại rồi bắt đầu nghe giảng. Trong đầu lại ủ mưu suy nghĩ biện pháp của crush trong mơ.

Xem ra lát nữa giải lao phải tốn một ít lương thực đem đi mua chuộc rồi.

Giờ ra chơi———

Ji Min mang 2 ly trà sữa lại chỗ TaeHyung và Hoseok đang ngồi trước ánh mắt ngạc nhiên của 2 con người kia.

- Nè, trà sữa của hai người đó, topping và mùi vị theo sở thích của cả hai luôn! Cứ tự nhiên, tớ mời!

Vừa nói vừa cười đến híp mắt.

Chắn chắn có âm mưu!!!!

Taehyung và Hoseok nâng ánh mắt thăm dò nhìn Jimin.

-Có gì cứ nói thẳng. Mày làm chuyện gì có lỗi với Hopi và tao rồi phải không?  Hay muốn nhờ vả gì?

Cmn, đây đúng là bạn mình. Đây là đúng là chí cốt này.
JiMin thầm hướng về Taehyung bật ngón cái trong lòng mình. Bạn thân quá hiểu ý nhau.

Thế thì nói thẳng...
- Hai người giúp mình có suất trong đội văn nghệ được chứ?
.
.
.
.
Quạc quạc quạc....
.
.
.
.
.
-.. Ước... ấy ước o anh... ẹn òi... ( Nước. Lấy nước cho anh... Nghẹn ròi...)

Tae Hyung luống cuống rót nước đưa HoSeok rồi vỗ vỗ lưng anh mấy cái. Vừa nghe câu trả lời của Jimin, Hoseok đang ăn bỗng dưng nuốt không trôi!

JiMin mà HoSeok biết chính là học xong sẽ mua bim bim, snack, bánh qui và ti tỉ loại ăn vặt khác mà vào KTX đóng cửa chơi game, ăn bánh, lâu lâu mới ra ngoài chơi. Một trạch nam không muốn tiếp xúc thế giới tươi đẹp.
Lúc sáng NamJoon vô tình gặp có bảo với anh việc JiMin sẽ tham gia Hội học sinh bộ phận anh quản lí. Đó vốn là chuyện lạ kì thú rồi. Chỉ không ngờ bây giờ trở thành chuyện lạ thế kỉ luôn.

Nếu không phải quen biết JiMin hơn 2 năm có lẻ, anh đã nghĩ đang ngồi đối diện mình là một ai đó chứ chả phải đứa em mà anh biết.

TaeHyung chỉ bị đơ mấy giây với lời đề nghị của JiMin, nó hiểu rõ thằng bạn quá mà.... Hội học sinh rồi đến văn nghệ...

Hứ! Ta không hiểu ngươi thì ai hiểu đây JiMin ơi là JiMin~~~

Chính xác là con mèo này muốn tấn công ở mọi nơi tên nhóc cấp dưới có mặt đây mà.
Chậc... cũng có cố gắng.

Đã vậy Tae Tae sẽ giúp bạn bè một tay vậy, nhưng....
- Mày sẽ rửa bát và dọn phòng KTX của chúng ta 2 tuần?

Đây gọi là tận dụng thời cơ hành hạ người khác sao?

Không! TaeHyung chỉ muốn bạn thân nó khắc phục sự lười biếng thôi.

JiMin mặt đen dần lại...

Vì cả sự nghiệp phía trước, vì cả kế hoạch tương lai.

- Được! Dăm ba cái việc nhỏ xíu đó làm gì làm khó được tao.

Thế là mưu đồ tham gia vào CLB Văn nghệ của JiMin thành công tốt đẹp với 2 ly trà sữa và 2 tuần dọn dẹp phòng.

Thực ra Jimin nhờ TaeHyung vào HoSeok cũng không có gì lạ. Vì TaeHyung là một trong những thành viên chủ chốt của đội thanh nhạc, Hoseok ngoài phụ trách tổ thông tin Hội học sinh còn là nhóm trưởng của  đội nhảy có mặt Jung Kook.

Haha!
Nước đi quá đúng đắn.

HoSeok nhìn bóng lưng Jimin rời đi, bản thân thấy thực sự... có gì đó sai sai:
-Tae à.... Jiminie bị gì vậy?

TaeHyung chỉ cười, nhún vai rồi đưa viên kẹo mới bốc vỏ xong vào miệng HoSeok:
- Từ rồi anh sẽ biết.

Xem ra còn có nhân vật xui rủi nào đó của bên CLB thể thao sẽ gặp được Park JiMin đây.

Sân vận động———

- Ya... Park Ji Min! Bỏ anh ra! Mày muốn chết à! Bỏ ra...

- Òa... Hyung à... em muốn tham gia mà..

Đấy.... TaeHyung nói đâu sai, Jimin hiện tại là bám vào nhân vật xui rủi  Min Yoon Gi- sinh viên năm cuối và là đội trưởng đội bóng rổ của CLB thể thao. Tuy vậy anh vẫn có quyền quản lí việc thêm thành viên mới vào CLB của các bộ môn khác.

YoonGi và Nam Joon là bạn, Nam Joon biết đến Jimin thì YoonGi cũng biết là đương nhiên, và cũng biết tính lười cũng thằng bé.

Trước giờ không thấy thể hiện cái gì mà tự nhiên hôm nay đến sân vận động, năn nỉ ỉ ôi và bảo muốn gia nhập CLB để học bắn cung.
"Nó chập não à?"- suy nghĩ trong YoonGi thiên tài.

JiMin lúc suy nghĩ cách tiếp cận JungKook đau não nhất chính là cái câu lạc bộ này.

Tại sao lại là bóng rổ? Em nói đi? Em có thể bớt đi gia nhập vài thứ không hả?

JiMin thầm oán than bản thân tại sao crush một người siêng năng và năng nổ như vậy.
Phóng lao thì theo lao. Anh định từ bỏ việc tham gia vào thể thao. Chỉ cần kéo gần khoảng cách ở hội học sinh và văn nghệ là ok rồi.
Nhưng suy đi nghĩ lại. Càng nhiều càng tốt. Mưa dầm thấm lâu. Cưa trai phải mặt dày mài dạn.

Thế là JiMin mò mẫm một lúc vẫn quyết tâm tham gia thể thao.

Khổ nỗi JungKook tập bóng rổ. Anh thì lại....

A. Cạnh sân tập bóng rổ có khu vực luyện tập bắn cung.
Không cần chung bộ môn. Chỉ cần khoảng cách gần, có thể ngẫu nhiên đi chạm mặt....
Đúng! Chính là như vậy.

- Rồi... anh cho mày tham gia... Giờ bỏ anh ra...
JiMin cười típ mắt mà cảm ơn YoonGi rồi chạy về lớp.

- Tham gia thì phải nghiêm túc. Mày mà nhởn nhơ anh đá mông mày ra khỏi hội.

YoonGi nói lớn cho con Mèo đang chạy hí hửng đằng trước nghe! Đứa nhóc này khi nào mới lớn đây...

————

JiMin vừa cười vừa bước nhanh trên con đường nhỏ của vườn sinh thái, ghé vào một gốc cây cổ thụ mà nằm dài lên ghế ngồi ở đó.

Tâm trạng thật tốt mà.
Tự dưng càng nhìn càng thấy trời hôm nay đẹp này, mây đẹp này, lá cây đẹp này, cỏ cũng đẹp nốt. Mọi thứ đều đẹp muốn chết luôn.

Trong một buổi sáng gia nhập được cả 3 nơi đã dự định, thật sự là muốn tự thưởng cho mình một món quà mà!

JiMin cực kì cao hứng mà nhắm mắt vu vơ hát một giai điệu ngẫu hứng.

Mặc dù việc tham gia vậy làm mất đi kha khá thời gian nhưng anh vẫn rất vui nga...
Được ngắm người mình trộm nhớ nhiều hơn, có thể tiếp xúc nhiều hơn...
Xem ra phải tập để khi đứng trước mặt nam thần mà không bị run hay đỏ mặt rồi...

Đứng lên, dự định đi về lớp học, mới bước 3 bước thì va vào ai đó.
Mà người kia đang cầm một quyển sách khi va vào thì vô tình quyển sách rơi xuống.
JiMin vội cuối xuống nhặt lên và cuống quít:
-A... xin lỗi... xin lỗi... cậu không sao.... c..h... ứ??!!!!!!
Do từ lúc va vào đến lúc nhặt sách không chú ý, đến lúc ngước mặt lên thì...

Khuôn mặt quen nhỉ?

Ra là JungKook!

A!

JungKook?

Haha....

Hiện tại Minie chỉ đứng đó, nhìn... nhìn....

Thịch thịnh thịch... mặt nóng dần lên...
Đúng là hot boy có khác, ánh sáng từ nam thần tỏa ra làm chói mắt thật mà... đẹp trai quá đi...

Jung Kook đưa tay nhận lấy quyển sách từ tay JiMin.
Nâng mắt muốn nhìn rõ khuôn mặt người đối diện. Nhớ lại câu hỏi vừa nãy của người kia, cậu vừa định trả lời:
- Tôi không.... Nè cậu gì ơi???!!!

Chưa đợi Jung Kook nói xong, JiMin đã.... chạy.
Đứng đó lát nữa chắc anh ngất mất... Anh chưa luyện tập gì mà, sao xuất hiện sớm vậy???!!!!

Jung Kook nhìn theo con người vừa chạy trối chết phía trước, mãi một lúc sau... môi khẽ cong lên:
- Đáng yêu chết mất!
------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net