cũ mới đều ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc dịch giả của Jungkook ngày một bận hơn, cậu nhận thêm rất nhiều sách rồi bù đầu từ sáng tới tối. Cậu đã bỏ Instagram được vài hôm, xóa hẳn ứng dụng đi vì những suy nghĩ lộn xộn không thành hình trong đầu. Hôm sau khi gặp Namjoon, cậu dịch xong một cuốn sách, rõ ràng trong câu chuyện, cả hai đều yêu nhau tha thiết nhưng kết cục lại vì một chuyện cỏn con mà bỏ lỡ nhau cả một đời. Jungkook thường đắm chìm quá sâu vào những câu chuyện mình dịch, độc giả luôn gửi những lời khen không ngớt cho những bản dịch của cậu. Họ bảo rằng có thể cảm nhận được Jungkook trau chuốt cho từng con chữ, và họ cũng có thể cảm nhận rõ nội tâm của nhân vật rất rõ nét. Vậy nên dù những cuốn sách tốn nhiều tiền bản quyền hay thậm chí là truyện thiếu nhi, biên tập đầu ưu tiên hỏi cậu.

Hôm nay cậu có việc đến nhà xuất bản, trời đã không còn mưa nữa. So với những hôm kia thì thời tiết có ấm lên, tuy vậy Jungkook vẫn phải ủ mình trong chiếc áo phao dày. Haeun không nhìn thấy cậu, cô đang cắm cúi đọc cái gì đó, thậm chí khi cậu đã đứng sát cạnh bàn lễ tân, cô vẫn đang nhập tâm vào cuốn sách.

Jungkook gõ nhẹ trên mặt bàn, Haeun giật mình ngẩng đầu rồi thở phào khi biết đó là ai.

- Đừng có xuất hiện như ma thế.

- Em đến được một lúc rồi mà chị vẫn không nhận ra, lại còn như đang làm chuyện xấu bị bắt được vậy.

- Sao cũng được. Nhưng hôm nay đến không đúng lúc rồi.

- Sao thế?

Haeun hất mặt vào trong rồi ghé mặt lại gần cậu thì thầm.

- Con gái biên tập đang ở trong kia.

- Em đến đưa sách rồi về thôi. Không có định gặp biên tập.

Jungkook đặt túi giấy đựng mấy cuốn sách lên bàn rồi toan rời đi, Haeun nhanh nhẹn kéo tay cậu lại.

- Nè, đừng đi vội. Con bé cũng có ăn thịt em đâu.

- Ờ, nhưng em có việc.

- Em thì lúc nào chả có việc, lâu ngày không gặp đứng đây nói chuyện với chị tí đi. Chị bảo này, con gái biên tập rất tốt mà, em cũng không còn nhỏ nữa Jungkook. Em đã hai mươi sáu rồi, nên tìm ai đó hẹn hò đi.

Haeun ngừng một lát.

- Em cứ cố chấp giữ mãi một bóng hình cũng không được đâu. Hơn một năm rồi, có lẽ cậu ấy cũng quê..

Jungkook gắt lên.

- Đó là chuyện của em!

Haeun im lặng nhìn cậu, Jungkook nghiêng mặt né tránh đi ánh nhìn đó.

- Jungkook, em nhớ cuốn sách năm ngoái em dịch lúc hè không? Trong đó có một câu chị rất thích.

- Câu gì vậy?

- "Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp đi. Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già."

Haeun giơ tay cuộn thành đấm rồi đấm vào vai Jungkook.

- Nếu như em vẫn còn yêu cậu ấy, cũng cho rằng cậu ấy chưa quên em thì em còn định hèn nhát đến bao giờ. Em từng dịch nhiều sách như thế, không hiểu đôi khi một câu nói cũng có thể cứu vãn tất cả sao? Học giỏi lí thuyết như thế mà chẳng biết thực hành, em nên quay về trường mẫu giáo xem lại mình đi.

---

Jungkook lần đầu tiên đẩy cánh cửa của căn hộ cũ ra, dù cậu ở sát vách nhưng không bao giờ đặt chân sang đó từ ngày bỏ tất cả tiền tiết kiệm ra mua lại. Phòng đã lâu không ai ở, tất cả đồ đạc đều được trải một tấm vải trắng lên. Jungkook xắn tay áo dọn dẹp hết cả một ngày, lau chùi từng ngõ ngách đến sạch bong. Yoongi đến mang theo một chiếc khung ảnh mới mua ở tiệm, Jungkook trả tiền nhưng anh không nhận, chỉ vỗ vai cậu bảo nghĩ thông rồi thì tốt, cậu chỉ cười đáp lại mà không nói gì thêm.

Jungkook lật tấm ảnh bị úp trên mặt bàn, thay chiếc khung đã vỡ bằng cái mới vừa mua rồi đặt ngay ngắn trên kệ tủ. Ngả mình trên chiếc giường, cậu lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần lặng lẽ tải lại Instagram. Điều đập vào mặt cậu đầu tiên sau khi đăng nhập lại chính là một cái thông báo :

taeger30 đã yêu cầu theo dõi bạn.

Jungkook lưỡng lự một lát, vào trang cá nhân để chắc chắn anh không nhận ra đó là mình mới nhấn chấp nhận. Taehyung đăng thêm hai bài viết mới, cậu ấn thích hết cả hai rồi úp mặt xuống gối ngủ một giấc. Sức lực hôm nay của cậu đã bị bòn rút hết cho việc dọn nhà rồi.

Jungkook mở mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng, cậu xoa mái tóc lù xù vào phòng tắm đánh răng rồi pha một cốc cà phê, nướng bánh mì với trứng ốp la. Sau khi xong bữa sáng, cậu nhanh nhẹn xếp mấy bộ độ trong tủ vào vali. Hôm qua cậu đã đặt vé máy bay đến Daegu rồi, buổi chiều sẽ xuất phát và giờ chỉ còn bốn tiếng trước giờ bay. Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và vai nói chuyện với biên tập khi đang gấp một chiếc áo, ngỏ ý xin nghỉ phép dài hạn. Biên tập đương nhiên đồng ý nhưng vẫn không quên đả động đến việc sắp xếp buổi xem mắt, Jungkook cạn lời nói rằng lần này đi đón người yêu, biên tập không nói gì thêm nữa mà cúp máy ngay lập tức.

Jungkook hơi lo lắng vì sợ sẽ có mưa bất chợt làm hoãn lịch trình nhưng thật may, hôm nay không hề rơi một giọt mưa nào cả.

Sau khi xuống khỏi máy bay, Jungkook phải nhanh chóng tìm một chỗ để nghỉ chân. Nhưng đã đi hai tiếng trời, không có khách sạn nào còn trống chỗ. Jungkook quyết định ăn gì đó trước khi tiếp tục việc tìm kiếm phòng để qua đêm. Ở trên dãy phố sáng đèn hoa lệ, cậu để ý đến một tiệm bánh ngọt kiêm cà phê khá thu mình ở cuối đường. Tuy không to và rực rỡ như những cửa tiệm bên cạnh nhưng nó vẫn thu hút một cách rất riêng, cho nên Jungkook chọn nó.

Trước cửa tiệm bày mấy cái cây thông nhỏ treo lấp lánh ánh đèn, xếp cạnh nhau rất ngăn nắp. Cậu khom người giơ tay nghịch một chút rồi mới đẩy cửa bước vào trong.

'' Chào mừng quý khách. ''

Giọng nói lanh lảnh vang lên khiến Jungkook sững sờ, mà người vừa mỉm cười chạy ra cũng đơ người, nụ cười trên miệng cứng ngắc như đá.

Kim Taehyung đang đứng trước mặt cậu, ngay lúc này, chỉ cần bước lên hai bước là có thể chạm đến anh.

Nhưng cậu không thể.


- Taehyung, em làm gì thế? Khách hối kìa.

Tiếng vọng từ bếp lên khiến Taehyung giật mình, bối rối quay đầu nhìn vào trong rồi lại nhìn qua cậu. Jungkook chỉ ra chiếc bàn trống gần cửa kính.

- Em ngồi ở đây, anh mau đi làm việc đi.

Taehyung đi một mạch vào trong, Jungkook ngồi yên vị xuống chiếc ghế gỗ liền lập tức dán mắt vào anh. Namjoon nói không sai tí nào, Taehyung gầy đi nhiều so với lúc còn ở cùng cậu. Gương mặt nhìn nghiêng thấy rõ xương hàm góc cạnh, hai cái nhìn vào không còn cảm giác mềm mại nữa.

Taehyung không tiến về phía cậu, Jungkook cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là từ lúc vào tiệm đế giờ, ngoại trừ lúc chạm nhau bất ngờ ban nãy, một ánh mắt anh cũng không ném cho cậu. Jungkook có chút buồn nhưng cậu không biết nên làm gì tiếp theo.

- Xin chào, cậu vẫn chưa gọi món phải không ? Cho hỏi cậu muốn dùng gì ?

Jungkook nhìn qua loa thực đơn rồi đáp.

- Cho tôi một macaron với một ly cà phê đen nóng. Cảm ơn.

Anh ta cúi người rồi bước vào trong, Taehyung đã ở lì trong bếp không chịu ra. Có lẽ người đàn ông vừa rồi là do anh nhờ vả để gặp cậu, anh ta hình như là đầu bếp, lúc đứng trước mặt cậu trên người vẫn mang chiếc tạp dề màu trắng.

Khi quán gần đóng cửa, Taehyung vẫn không bước ra thêm lần nào nữa. Jungkook đứng dậy thanh toán tiền rồi bước ra cửa, rùng mình một cái vì cơn gió vừa thổi qua. Cậu cho hai tay vào túi áo, lặng lẽ đứng chờ. Đến khi mấy cái đèn led trên bảng tiệm tắt hẳn, Jungkook mới loáng thoáng nghe thấy giọng Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net