Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ ngỡ câu trả lời của mình đã khiến đối phương đủ shock, Hoàng Tử Thao cười cười, khoe chiếc răng khểnh khiêu khích:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hy vọng anh không hối hận. Giờ anh thuộc quyền sở hữu của tôi rồi đấy nhé!

Ngô Diệc Phàm bất giác nhoẻn miệng, tươi tỉnh nói:

- Hay để chứng minh thực lực lời nói này, cậu chuyển tới nhà tôi ở đi! Nghe bác La bảo tiền thuê phòng trọ hàng tháng của cậu đắt đỏ lắm. Giờ tôi thuộc về cậu rồi, không thể để cậu cực khổ kiếm tiền được!

Ngoài miệng, Hoàng Tử Thao chối đây đẩy:

- Ấy, ai lại thế? Tôi đâu có muốn lợi dụng lòng tốt của người ta kia chứ!

Nhưng trong thâm tâm, cậu mừng rỡ như điên. Tuy là chia tiền phòng với bạn ở ghép. Nhưng dù gì cũng mất 500 đồng một tháng, 500 đồng đó! Cơ hội ngàn vàng trước mắt, có ai ngu mà lại từ chối đâu! Chỉ là mẹ cậu từng dặn:

- Mày được người ta tặng cái gì, trước hết là phải từ chối. Sau khi đẩy qua đẩy lại ba lần mới được phép bẽn lẽn nhận, thế thì người ta mới nhìn mình như con người văn minh, không tham lam, hiểu chưa?

Thế mà, cậu từ chối chưa đến hai lần, Ngô Diệc Phàm đã tiếc nuối thở dài:

- Hầy, tôi đâu có nghĩ cậu là người như thế. Chỉ là tôi nợ cậu, muốn báo đáp thôi. Nhưng...làm cậu khó xử rồi. Nếu cậu đã nói vậy, thì cũng đành...

Anh rầu rĩ quay mặt, hướng cửa mà bước đi.

Hoàng Tử Thao hoảng hốt, vội ôm tay anh lại:

- Đợi đã, tôi nghĩ lại rồi! Anh ở một mình, tôi không quản được. Anh là của tôi, tôi phải trông coi cẩn thận. Để tôi qua, để tôi qua!

Người nào đó tỉnh bơ:

- Vậy hẹn cậu hai giờ chiều nay nhé!

Lại tự nhủ thầm:

- Cậu chỉ việc tự quản, còn phản kháng cứ để tôi. ( ý chỉ Tử Thao tự bảo vệ bản thân, còn Diệc Phàm sẽ "sàm sỡ", "quấy rối" chống lại sự tự vệ của Tử Thao =))

Vậy là, chiều hôm đó, Hoàng Tử Thao đứng ngốc lăng trước căn biệt thự của Ngô Diệc Phàm. Dưới ánh hoàng hôn, hàng hoa giấy tím len lỏi ở lan can ban công lầu hai trông càng nổi bật rực rỡ, nhưng lại đem đến cho Hoàng Tử Thao cảm giác bất an. Cậu nhảy mũi vài cái, rồi hít một hơi thật sâu vươn tay nhấn chuông lia lịa.

Phải đến hồi chuông thứ năm, Diệc Phàm mới thong thả ra mở cửa. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu mận chín, bên dưới tạp dề hồng in chi chít những hoa cúc là hoa cúc, trên mặt còn vương chút gì đó trăng trắng (hoa cúc, đừng nghĩ linh tinh, đừng nghĩ linh tinh, đừng nghĩ linh tinh...)

Hoàng Tử Thao rất ngây thơ, đưa tay lên xoa xoa má anh:

- Ô, ra là vì bán thuốc phiện nên mới giàu có như vậy ha?

Ngô Diệc Phàm cũng rất tự nhiên lấy ngón trỏ quệt một chút trắng, cười hùa với cậu:

- Không phải thuốc phiện đâu, heroin đấy, có muốn thử không?

Hoàng Tử Thao mở miệng, chưa kịp hỏi anh sự khác nhau giữa thuốc phiện và heroin là gì thì ngón tay của Diệc Phàm đã ma sát môi dưới của cậu. Theo bản năng, Hoàng Tử Thao vươn lưỡi ra liếm thử. Và, một giây sau đó, có hai cái đại não đánh "Oành!".

Một cái thì rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn, tự hỏi thứ gì vừa chạm vào tay mình mà non mềm, ẩm ướt, lại quyến rũ muốn chết như vậy. Một cái thì rơi vào trạng thái hoảng hốt cực độ, dường như vô cùng sợ hãi và phẫn uất.

Hoàng Tử Thao chính là chủ nhân của đại não thứ hai. Cậu trừng Ngô Diệc Phàm, khóe mắt bỗng hồng hồng, trông vô cùng đáng thương.

Diệc Phàm nhất thời luống cuống tay chân, không nhẽ cậu ghét anh rồi? Anh chỉ muốn trêu đùa, không ngờ cậu lại ngượng tới phát khóc như? Thôi, ấn tượng đầu thế là xong, giờ cậu sẽ coi anh là gã công tử bột (heroin) vô lại, cậu sẽ không xách va li quay về nhà trọ đấy chứ?

Chỉ thấy Hoàng Tử Thao hít hít mũi, tay run run chỉ vào anh, gào thét:

- Đồ đầu bò!!! Tất cả là tại anh!! Vì anh mà giờ tôi nghiện heroin rồi!!! Đồ đầu bò đáng ghét!!

Ngô Diệc Phàm nghệt ra, rồi bỗng tựa vào cửa, mặt cúi gằm, cả người run lên dữ dội. Hoàng Tử Thao đang mạnh mồm quát tháo, thấy vậy hốt hoảng đỡ anh, lo lắng hỏi:

- Vậy ra đây là con nghiện lúc lên cơn thiếu thuốc? A...thật đáng!! Diệc Phàm, anh gắng lên, tôi hứa không giận anh. Tôi đi gọi xe cứu thương. Cả hai chúng ta cùng đi cai nghiện nhé! Anh đừng đụng vào thứ kinh tởm ấy nữa.

- Thật sự không giận? -Nghi ngờ hỏi

- Sẽ không! - Qủa quyết trả lời

Bỗng dưng, Diệc Phàm ngửa đầu cười to, trước mặt thộn của Tử Thao, anh nói không ra hơi:

- Tôi...tôi chỉ đùa cậu...tôi không...không có bán thứ đó...còn chưa từng nhìn qua... Kia...kia là bột mì thôi...đang...làm bánh...!!!

Hoàng Tử Thao nghe xong, túm cổ áo anh, giận dữ:

- Anh nghĩ đùa thế vui lắm sao?

Diệc Phàm vừa dừng cười để thở hổn hển, nghe vậy lại không kìm được, tiếp tục khoe răng. Đúng lúc Tử Thao hậm hực quay lưng định bỏ đi, anh rốt cuộc vất vả nhịn cười, đỡ cái vali nặng trĩu trên tay cậu, dịu dàng nói:

- Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Chỉ muốn khuấy động không khí thôi. Cậu đã nói sẽ không giận rồi mà. Mau vào nhà đi, tôi đang nướng bánh chanh đấy. Cậu nhanh nhẹn thì sẽ được một phần.

Hoàng Tử Thao hì hục nhìn anh một cái, rồi quay 180 độ, vênh mặt đi thẳng vào nhà. Coi như là tha lỗi cho anh ta. Dù sao, cậu cũng không phải kẻ nhỏ nhen.

Biệt thự của Ngô Diệc Phàm thật sự rất rộng, có tới bốn tầng liền. Trang thiết bị tiện nghi hiện đại quá mức. Thậm chí, Tử Thao còn phải ngồi nghe Diệc Phàm giảng giải một lúc mới biết cách dùng bồn cầu xịt tự động.

Ngô Diệc Phàm dắt cậu đi xem lòng vòng quanh nhà. Phòng cậu ở tầng hai, liền ngay phòng ngủ của anh. Cách bày biện trang trí khá đơn giản. Giấy gián tường, thảm, giường ngủ, giá sách,...tất cả đều một màu kem, nhẹ nhàng mà yên ả. Cậu cảm thấy ưng ý kinh khủng.

Hoàng Tử Thao tò mò ngó qua phòng Diệc Phàm. Toàn là màu đen sang trọng bí ẩn. Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, chợt thấy cả biệt thự nhà anh đều theo tông màu đen - xám, nhưng riêng phòng cậu lại có màu kem sáng sủa. Lúc cậu ngồi trong phòng ăn, có hỏi qua việc này. Anh chỉ cười trừ, cắt cho cậu một khoanh bánh chanh có lớp kem vàng ươm:

- À, tôi nghĩ màu đen nhiều quá thì nhàm chán lắm, mà có lẽ cậu không thích vì nó u ám. Cho nên tôi sửa sang qua ấy mà. Dù sao thì, chào mừng cậu đến nhà tôi. Giờ cậu cũng là thành viên trong gia đình rồi đấy nhé!

Làm sao mà người đầu óc vô tư và giản đơn như Tử Thao nhận thấy điểm mấu chốt là, cậu chỉ mới nhận lời mời qua nhà anh ở sáu tiếng trở lại đây, tức là Diệc Phàm đã phải làm biết bao nhiêu việc để sửa lại căn phòng trước khi cậu tới. Cho nên cậu hết sức vui vẻ, sung sướng tự nhủ, từ nay mình vừa tiết kiệm được ối tiền, lại vừa được sống trong cuộc sống giàu sang vương giả, tất thảy đều miễn phí, chẳng mất tí gì. Bản hợp đồng bán thân của anh mang lại cho cậu quá ư là nhiều lợi nhuận đi. Đúng là ở hiền gặp lành.

Hả hê ăn ngấu nghiến bánh kem, Hoàng Tử Thao liếm liếm môi, híp mắt thỏa mãn. Lạ là, cậu cảm nhận được vị chanh thanh mát ngọt ngào ngấm từ từ vào dạ dày, mà lại chẳng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, nhìn như muốn nung cháy cậu từ chiều tới giờ.

Mãi sau này, Hoàng Tử Thao mới biết mình sai rồi, cậu là người mất nhiều nhất. Chính Ngô Diệc Phàm đã giải thích cho cậu điều đó. Cơ mà, đó là chuyện của sau này, phải không ha!
____________________________________

Sinh nhật vui vẻ nha con gấu trúc to bự của lòng tui HUANG ZITAO!!!!!
Thật sự không làm sinh nhật cho anh được cảm thấy có lỗi lắm (-- . --!)
--Gấu Dâm--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net