Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
còn về phía jiyeon là thế này :Năm jiyeon 6 tuổi thì hình như Yoseob cũng 10 tuổi rồi nhỉ, nó nói là khi jiyeon đủ 19 tuổi hãy gả con bé cho nó làm vợ.Thế đó? Với lại nó cũng bảo "Không nhanh thì để kẻ khác cướp mất , lúc đó hối hận không kịp" với lại nó nói "sức hút của con với các cô gái lớn lắm, bác không gả là jiyeon thiệt thòi ".Omma cũng nghĩ đó là cách tốt nhất bảo vệ jiyeon.Thôi, omma có công chuyện đi đây.


-Thằng quỷ!-Junhyung lầm bầm 


Park phu nhân bước lên chiếc xe màu đen láng bóng  rồi đi mất.Lát sau, Doojoon đột nhiên vỗ tay hào hứng:


-Tớ có ý này....Hình như Jiyeon với Yóoseob chưa có đêm tân hôn phải không?


-Cái gì? Chưa có hả?-Junhyung hỏi ngược lại


Hyomin lắc đầu ngao ngán nhìn anh.


-Junhyung ơi là Junhyung....anh quên là tại ai hả? Cái đêm lẽ ra là đêm tân hôn của người ta thì anh ngớ ngẩn thế nào lại lái xe tông thẳng vào cột điện.Báo hại yoseob và jiyeon lật đật chạy đến .Thì có đâu....hôm sau thì họ bắt đầu chiến tranh lạnh...


Thấy mình nói hớ. Hyomin im bặt, gãi đầu cười trừ. Đồng loạt 6 con mắt nhìn cô.


-Em biết nguyên nhân hả?-kikwang hỏi.


-À...vâng...à ..không..không...em đâu có biết.Mà Doojoonđang nói gì nhỉ?- min đánh trống lảng.


-Cho nên tớ mới nói thể nào hôm nay cũng...nói sao ta-Doojoon giả vẻ ngây thơ- Đại loại là hôm nay thể nào cũng" gạo nấu thành cơm" .Vì thế tớ có ý kiến: mình phá họ đi.


Hyomin,Kikwang,Junhyung tròn xoe mắt nhìn Doojoon rồi cả 4 người cũng cười nham hiểm, gật đầu cái rụp.


oOo


Jiyeon ra khỏi phòng tắm với cái khăn lông quấn ngang người.Cô tung tăng đi tới chỗ hành lí chưa được  mở ra của Yoseob, lục lọi một hồi cô mới hỏi.


-Anh yêu à, anh tệ thật đấy?Về đây không mau quà cho em hả?


-Có mà, anh để trong cái túi màu xanh ấy!-Từ bên trong phòng tắm Yoseob vừa chải đầu vừa nói.


-À há!


jiyeon hí hửng lôi ngay cái túi ra.Cô cười tươi rói khi thấy cái túi khá to.Cô ngồi xuống giường , lôi mọi thứ trong túi ra , cô cười thích thú nhưng khi cầm nó lên jiyeon tắt ngúm nụ cười, mặt trở nên méo xẹo...


Cô bỏ cái đó xuống, lần lượt cầm cái khác lên...Jiyeon nhăn mặt một cách khó coi.Cô hét lên:


-Yang Yoseob.Anh mua cái gì thế này???????????


-Đồ ngủ cho em?


Từ trong phòng tắm Yosseob bước ra .Anh cười không thể gian hơn được nữa.Jiyeon chỉ vào đống quần áo nằm trên giường với nét mặt không thể khó coi hơn được nữa.Anh cầm lấy một cái áo ngủ mỏng lét giơ lên trước mặt cô.


-Em không thích hả?


-Anh...anh...cái này mà gọi là áo ngủ hả?


Mặt jiyeon đỏ bừng cả lên.Cô nhìn trân trối vào 7 cái đầm ngủ đủ 7 sắc cầu vồng.Cái màu đỏ thì quá "nóng bỏng", cái màu lục thì mỏng tanh, cái màu lam không thể ngắn hơn được nữa, cái màu cam gần như trong suốt, cái màu tím thì cổ sâu tới ngực,cái màu vàng thỉ hở nguyên lưng.Cái màu chàm có vẻ kín nhất cũng ngắn cũn cởn.Tất cả đều là áo hai dây mỏng te.


7 cái mặc 7 ngày.Cho em thay đổi. Đẹp đấy! lại "mát mẻ dễ ngủ "nữa!-yoseob trả lời tỉnh bơ.Anh chú ý quan sát thái độ của jiyeon và đúng như anh dự đoán cô không-chịu-mặc.


-Anh mua thì tự đi mà mặc , cái này mà gọi là áo ngủ hả?Có là đồ sexy thì có. Đồ háo sắc!


jiyeon gom tất cả tống vào ngươi Yoseob , nhưng anh chỉ nhún vai một cách thản nhiên.


-Anh chỉ háo sắc với mình em thôi!


jiyeon cứng nghẹn họng.Chưa bao giờ cô cãi lại được anh.jiyeon hậm hực bỏ đi thay đồ thì ngay lập tức Yoseob kéo giật ngược cô lại và đẩy cô nằm xuống giường .


jiyeon hoàn toàn bất động, cô biết mình mà vào tay anh thì muốn thoát cũng không được.cô nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ.


-Anh muốn làm gì em? Để em thay đồ đã rồi nói gì thì nói.


jiyeon cười toe,cô đẩy anh ra ,tay giữ chặt cái khăn lông, nhanh chóng bật dây..


-Á...á....á......!!!!!!!


Cô lại bị anh kéo giật ngược lại, té ngay xuống giường.Cái khăn lông trên người cô như muốn rớt ra  nếu jiyeon không kịp túm nó lại.Yoseob nhìn cô rất lâu, anh nhìn vào đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ hồng quyến rũ, làn da trắng hồng hào .Tim jiyeon đập liên hồi, hai má cô btắ đầu nóng ran.


-Em không trốn anh được đâu, vợ à!-yoseob thì thầm vào tai cô.


-Em phải thay đồ!-jiyeon nói.


-Không cần.Lát anh thay cho....


-Em phải học bài!-jiyeon lấp liếm.


-Ngày mai anh sẽ dạy cho.-yoseob nheo mắt.


GaEul ngó quanh, cô cố tìm một cái gì đó để nói.


-Em...em ...phải xếp hành lí cho anh.


-Cái này không thuyết phục lắm.


yoseob cười lớn.Anh thích nhất là ngắm gương mặt đỏ ửng của cô .Rất đáng yêu.Anh  tháo tay cô ra khỏi cái khăn một cách nhẹ nhàng, anh lướt nhẹ đôi tay mình trên làn da trần của cô.Anh hôn lên môi rồi xuống cổ.yoseob nghe cả nhịp tim đập của jiyeon.Anh cười , hơi thở nóng bỏng của jiyeon trở nên gấp gáp hơn.Một cách chuyên nghiệp, anh di chuyển xuống ngực cô....


<Ting...toong...ting...tong>


yoseob khựng cả người lại.Anh điên tiết lên, thầm nguyển rủa kẻ nào dám phá đám anh.Chờ có thế jiyeon cười hớn hở:


-Điện thoại của anh kìa!


yoseob lầm bầm rồi cáu kỉnh với lấy cái điện thoại , tay vẫn giữ chặt lấy jiyeon.


-Alô!-yoseob cáu tiết.


"Hey man....đang làm gì thế?"


-Yoon –Doo-joon...tớ sẽ giết cậu"-Yoseob rít qua kẽ răng.


"Gì ghê thế.Tớ thấy cần phải gọi điện để than với cậu rằng:Tớ chán quá!"


yoseob có thể nghe tiếng cười không chỉ có của doojoon, nhất định bên cạnh có kikwang và Junhyung.


-Tớ đang bận.Cậu là thằng phá đám.


yoseob gắt lên rồi cúp máy.Anh tắt luôn nguồn rồi quẳng cái điện thoại sang một bên.


-Thế nào nó cũng phá mình tiếp.


yoseob nói rồi tiện tay rút luôn dây điện thoại bàn.Rồi anh quay sang nói với jiyeon.


-Dù cho thiên lôi có xuống đây, anh cũng không buông em ra đâu .


jiyeon biết yoseob không nói đùa, cô gật đầu một cách ngoan ngoãn, nhắm mắt lại một cách từ từ .Hơn ai hết, cô đã chờ đợi giây phút này biết bao.Cô có thể cảm nhận đôi môi của yoseob đang di chuyển trên môi, rồi xuống cổ, tiếp tục di chuyển xuống ngực.Rất nhẹ nhàng..cái khăn lông từ từ tuột ra...


<Ting...toong..ting...tooong>


Cả jiyeon và yoseob giật mình nhìn nhau.


-Là điện thoại của em!


jiyeon nói nhanh rồi chop lấy cái điện thoại .Cô không dám quay ra sau nơi yoseob đang cáu lên, tự lấy gối đập vào đầu mình.


-Vâng, omma...con nghe-jiyeon vừa nói vừa ra sức dỗ dành yoseob.


"jiyeon, dù Junhyung ra sức giấu nhưng omma vẫn biết đã có gì xảy ra với con"


-Con không sao, con khỏe lắm ạ!... Á...nhột em yoseob-jiyeon phải đưa cái điện thoại ra xa khi yoseob bất ngờ ôm cô từ phía sau và hôn lên cổ cô.


"Có cần mẹ trị chúng không?"


-Không đâu ạ, con có cách trị họ rồi.Chỉ cần mẹ đồng ý với con một điều kiện.


jiyeon nhìn yoseob ra hiệu, cô thì thầm vào tai anh  cái gì đó mà yoseob cười toe toét.


-Là thế này, omma.....


jiyeon nói một tràng dài, đằng sau cô yoseob vận tiếp tục "trò chơi" của mình.


-Cảm ơn omma.Giờ con phải ngủ nhé.Chúc omma ngủ ngon!


jiyeon vừa cúp máy là yoseob đã nhanh tay tắt nguồn luôn mày của cô.Anh cười lém lỉnh.


-Vậy là em đồng ý với điều kiện của anh?


-Ưhm.


-Anh chỉ cần thế thôi!


yoseob đè cô ra giường , anh cười khanh khách và nói:


-Bây giờ không ai phá được đâu, vợ à.


Ánh đèn mờ dần rồi tắt hẳn.Chỉ còn tiếng cười khúc khích của jiyeon trong một đêm trăng lung linh.


oOo


-Nó tắt máy rồi!-Doojoon nói.


-Điện thoại bàn?


-Không được luôn!


-Còn điện thoại jiyeon.


Tắt luôn.


Junhyng và Doojoon nhìn nhau đầy tiếc nuối nhưng cũng không lmà được gì.


Hyomin đã ngủ say trên ghế sa-lông.


Một đêm trăng thật đẹp..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net