Màn II - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

Trang trại nhỏ dưới bàn tay làm việc của Toàn Viên Hữu và Kim Mẫn Khuê dần được mở rộng. Nông sản cũng phong phú hơn, kinh tế từ đó cũng trở nên thư thả. Toàn Viên Hữu thậm chí còn có đủ tiền thuê thêm một bác làm vườn, hằng ngày cùng hắn làm việc. Kim Mẫn Khuê như cũ vẫn là người mang nông sảnh đi bán, mua thức ăn và vật dụng và lo chuyện bếp núc. Từ khi có thêm người phụ giúp, Toàn Viên Hữu có nhiều thời gian hơn. Hắn thường đi dạo quanh trang trại để ngắm cảnh. Hắn có trồng một vườn cây cảnh nhỏ ở một góc khuất sau nhà, nơi chỉ có một mình hắn biết. Hắn lấy miếng ngọc màu tím ra, hắn luôn mang nó theo bên người, lúc tắm hay lúc ngủ cũng không hề bỏ ra. Hắn vuốt ve miếng ngọc, như đang vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của y. Hắn nắm chặt miếng ngọc trong tay, một nụ cười thê lương nở trên môi hắn.

-      Lại nhớ người đó sao?

Một giọng nói vang lên làm hắn giật mình. Hắn quay người lại, nhìn thấy Kim Mẫn Khuê đang đứng phía sau, ánh mắt đượm buồn, có lẽ là do hắn nhìn lầm. 

-      Cậu sao tìm được chỗ này? – Hắn lái sang chuyện khác.

-      Vô tình thôi...

Hắn không nói gì, lẳng lặng cất miếng ngọc rồi bước về nhà. Kim Mẫn Khuê bỗng giữ hắn lại. Hắn nhíu mày.

-      Có chuyện gì?

-      Đi tìm người đó đi! – Kim Mẫn Khuê trầm giọng.

-      Tìm ai? – Hắn hỏi lại.

-      Người mà cậu vẫn luôn nhớ nhung ấy. Nếu đã coi trọng như vậy, sao phải một mình gặm nhấm nỗi đau. Đi tìm người đó đi!

-      Không thể! – Hắn trầm mặc. Làm sao tìm được đây?

-      Vì sao? Không cần lo việc trang trại đâu, tự tôi có thể thu xếp.

-      Chết rồi! – Toàn Viên Hữu lạnh nhạt nói.

-      Hả?

-      Người đó chết rồi. Vì cứu tôi nên chết. Cậu bảo tôi làm gì để tìm người đó đây? Cậu nghĩ tôi không muốn tìm sao?

Kim Mẫn Khuê cúi mặt. Cậu mím chặt môi.

-      Xin lỗi, tôi không biết...

-      Không cần xin lỗi. Cậu có lỗi gì chứ. – Toàn Viên Hữu thở dài, sao đến cả tính ngốc cũng giống nhau vậy?

-      Thật là, cứ tưởng có thể gây dấu ấn của tình yêu cao thượng rồi. – Kim Mẫn Khuê gãi đầu.

-      Gì cơ?  - Hắn trợn mắt.

-      Không có gì, không có gì. Vào ăn tối đi! – Kim Mẫn Khuê thè lưỡi tinh nghịch.

Toàn Viên Hữu lắc đầu, lúc nãy phân tâm không nghe rõ cậu nói cái gì, hình như có nhắc tới tình yêu cao thượng gì gì đó? Hắn thở dài, không biết sắp tới lại xảy ra chuyện gì đây.

Tối hôm đó, Toàn Viên Hữu không nhìn thấy Kim Mẫn Khuê ở đâu. Bóm đêm đã bao trùm khắp nơi, cậu có thể đi đâu được chứ? Không hiểu sao hắn lại thấy lo lắng vô cùng, trong lòng như có sóng thần cuồn cuộn. Hắn xách đèn pin đi ra ngoài. Hắn tìm khắp nơi trong trang trại, từ chỗ mấy rặng cây ăn trái, nhà kho, rồi khu rau củ, vẫn không thấy đâu. Hắn bồn chồn đi sang khu chuồng chăn nuôi, đúng lúc một tiếng động lớn vang lên từ phía sau nhà. Là vườn cây cảnh của hắn. Có chuyện gì ở đó? Nơi đó ngoài hắn và Kim Mẫn Khuê còn có ai biết nữa chứ? Không lẽ Kim Mẫn Khuê... Hắn vội vã chạy về phía khu vườn nhỏ. Trước mặt hắn là bóng lưng một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một chiếc rìu đốn cây. Kim Mẫn Khuê ngã trên mặt đất, bên cạnh là một chậu nguyệt quế vỡ nát. Người đàn ông tiến đến gần Kim Mẫn Khuê, chiếc rìu giơ cao chuẩn bị chém xuống.

-      Dừng lại! – Toàn Viên Hữu hét lên.

Người đàn ông quay người lại, là bác làm vườn?

-      Bác trai? Bác đang làm gì vậy? – Hắn kinh ngạc.

Kim Mẫn Khuê hét lớn.

-      Toàn Viên Hữu, mau chạy đi!

-      Chạy? Haha, có thể chạy thoát khỏi ta sao? – Người đàn ông cười lớn.

Ông ta thay đổi mục tiêu, nhắm vào Viên Hữu.

-      Bác trai, có gì từ từ nói. – Toàn Viên Hữu như muốn xoa dịu ông ta.

-      Từ từ nói? Haha, ngày xưa, lúc lão ta cho nổ mìn đào ao, có từ từ nói không?

-      Lão ta?

-      Là cha của Tiểu Ly. Mười năm trước, ông ấy cho nổ mìn đào ao để lập trại nuôi trồng thủy sản. Không ngờ ở nơi nổ mìn còn có người, là vợ con của bác ấy. Lúc đó gấp quá, không kịp dừng lại, kết quả là vợ con bác ấy đề mất mạng. – Kim Mẫn Khuê khập khiễn đứng dậy. Cẳng tay bầm tím rướm máu, dường như trước đó đã có một vụ xô xát.

-      Sao cậu biết chuyện này? – Toàn Viên Hữu nhíu mày.

Kim Mẫn Khuê phủi phủi áo.

-      Ông ấy vừa mới kể. Nhưng mà bác à, chuyện đó có liên quan gì tới bọn tôi?

-      Không liên quan đến các người. Nhưng các người là cùng một giuộc với lão ta, hôm nay ta phải giết chết các người, sau đó sẽ đến lượt của lão.

Nói rồi ông ta vung rìu, Toàn Viên Hữu phóng ra phía sau né nhát rìu. Ông ta lại điên cuồng vung rìu loạn xạ không kiểm soát. Toàn Viên Hữu và Kim Mẫn Khuê liên tục né tránh. Toàn Viên Hữu phóng lên, vô tình nhìn thấy miếng ngọc màu tím nằm ở dưới đất. Nó rơi ra từ khi nào? Không kịp suy nghĩ, hắn lao xuống nhặt miếng ngọc. Người đàn ông lợi dụng cơ hội, nhắm thẳng vào hắn mà tấn công.

-      Viên Hữu, cẩn thận! – Kim Mẫn Khuê hét lên.

Toàn Viên Hữu ngước lên, cái rìu đang hướng thẳng vào hắn. Trước mắt hắn tối đen, một vòng tay ôm lấy hắn. Hắn không kịp phản ứng gì. Kim Mẫn Khuê "lại" cứu hắn? Cậu gục lên người hắn. Hơi thở cậu trở nên nặng nhọc. Hắn đỡ lấy cậu, cái rìu cắm sâu vào tấm lưng cậu. Máu đỏ thấm ướt chiếc áo của cậu. Kim Mẫn Khuê mỉm cười.

-      Hình như trong mơ, tôi cũng từng thấy cảnh này.

-      Kim Mẫn Khuê, đừng nói. Vết thương sẽ nặng hơn đấy.

-      Thật ra, chúng ta từng gặp nhau rồi, đúng chứ? Tôi có cảm giác từng trải qua chuyện này. – Cậu vẫn tiếp tục nói.

-      Kim Mẫn Khuê!

-      Tôi nhớ, tôi từng nói, nếu kiếp sau có gặp lại, tôi sẽ trả ơn cho cậu. Cuối cùng cũng trả được rồi. Thật bất công, sao chỉ cậu được nhớ những chuyện của kiếp trước? Khi nhìn cậu nhầm tôi với Kim Mẫn Khuê của kiếp trước, tôi đã ước cậu xem tôi như thế thân. Ai mà ngờ, cuối cùng tôi lại chính là người đó. Nhưng mà, khi nhận ra thì đã muộn. Ít nhất chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Sau này, không được vì những chuyện này mà thấy áy náy. Toàn Viên Hữu, miếng ngọc đó, nhìn thấy cậu quý nó như vậy, tôi rất vui. Cám ơn cậu!

Kim Mẫn Khuê mỉm cười. Nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt Toàn Viên Hữu. Tại sao chuyện này lại xảy ra với hắn? Tại sao lúc nào cũng là hắn được sống? Rốt cuộc đây là trò đùa gì của cuộc đời hắn vậy? Hắn không thể làm gì khác ngoài nhìn Kim Mẫn Khuê của hắn ra đi. Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Hắn cắn chặt môi, cố không phát ra tiếng hét chói tai đang cuộn trào trong lòng.

-      Cảm giác thế nào? Rất đau đúng không? Lúc ta nhìn vợ con ta bỏ mạng cũng như vậy. Nhưng ngươi vẫn còn may mắn lắm, vì ngươi sẽ sớm được đi theo nó thôi.

Người đàn ông nhặt một cái ống sắt từ giá đỡ chậu cây cảnh. Ông ta tiến đến gần Toàn Viên Hữu. Toàn Viên Hữu không còn quan tâm gì nữa. Hắn gần như ngơ ngác nhìn Kim Mẫn Khuê. Miếng ngọc trong tay hắn nhuốm đỏ màu máu. Một thứ ánh sáng màu tím lóe lên bao lấy cả người Toàn Viên Hữu. Cũng giống như lần đó, thoáng chốc mang hắn biến mất. Ánh sáng màu tím nhẹ đưa hắn vào một khoảng không nhiều màu sắc, những sắc màu nhẹ nhàng và êm ả rồi vụt tắt, trở về với một màu đen của bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net