🔐Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vui vẻ chạy xe về nhà như mọi khi. Nhưng khác một cái là tâm trạng hôm nay đặc biệt vui hơn hẳn. Tôi chạy ngang qua tiệm tạp hoá mà quên mất phải mua đồ nấu bữa tối, thì đột nhiên bà chủ tiệm đã nhắc tôi.

- Cháu không mua gì cho bữa tối sao?

Tôi chợt nhận ra rồi dừng lại. Vì tôi hôm nào cũng đến đây mua nên riết rồi bà chủ nhớ mặt.

- À đúng rồi! Suýt thì cháu quên mất!

- Đây, dì chuẩn bị hết cho cháu rồi này.

Bà chủ đưa cho tôi gói đồ, tôi nhận lấy và định lấy tiền ra trả nhưng.... Tôi đã quên đem tiền theo mất! Tôi tính nói với bà chủ mà hình như đã bị nhận ra.

- Thôi, để dì lấy tiền của ba cháu.

- Dạ. Cháu cảm ơn dì.

Tôi tạm biệt dì rồi chạy thẳng về nhà. Hình như tâm trạng tôi vui đến nỗi mà ai cũng nhận ra.

- Hình như hôm nay cháu có gì vui thì phải?

- Dạ, tạm biệt dì.

- Đi cẩn thận nhé!

Tôi về nhà, chuẩn bị bữa tối để cùng ăn với ba tôi. Ông ấy hiện đang làm giám thị cho ngôi trường mà tôi đang học. Nhưng những năm trước, ông đã từng là một giáo viên đàn piano. Vì thế nên ông mới cho tôi học tại đây.

- Ba về rồi à. Đồ ăn sắp xong rồi đây!

Buổi tối hôm đó, tôi cùng ba làm rất nhiều thứ....

Sáng hôm sau lại đến, có lẽ vào mỗi buổi sáng trường đều tập thể dục. Tất cả học sinh phải đứng thành từng hàng theo từng lớp. Như thế thì việc kiểm soát sẽ rất dễ.

- 1,2,3,4,5,6,7,8, đổi

- 2,2,3,4,5,6,7,8,...

Những động tác cứ thay phiên nhau mà tập, đưa tay lên, hạ tay xuống, xoay trái, xoay phải,.... Tôi chợt nhận ra rằng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy Chấn Vũ! Chẳng lẽ cậu ấy đến muộn? Tôi liên tục quay người xuống khiến cô bạn Tịnh Y - người đã dẫn tôi đi tham quan thấy kỳ lạ.

- Tống Mẫn Hạo, cậu nhìn cái gì thế?

- Không có gì.

- Cậu muốn tìm ai hả?

- Chào.

- Chào?

Cô ấy lúc nào cũng như vậy cả. Buổi sáng trôi qua cũng khá nhanh, bây giờ tôi đang ngồi trong lớp với bộ môn tiếp theo. Thầy giáo cứ liên tục hỏi những câu hỏi có trong sách giáo khoa khiến ai cũng phát chán. Tâm trí tôi cứ nghĩ đi đâu ấy, chẳng tài nào tập trung nổi. Chiếc bàn cuối lớp của cậu cũng không có người ngồi. Buồn thật.

Hết tiết, tôi nhanh chóng lên phòng tập ở toà nhà cuối trung tâm kia, hay còn gọi là toà nhà cuối. Quả thật ở đây yên lặng và thoái mái, rất phù hợp cho việc luyện tập. Nhưng được một lúc thì có hai học sinh lạ mặt chạy vào. Nhìn họ như kiểu học sinh cá biệt vậy. Quần áo xốc xếch, tóc thì để dài lượt thượt, tôi nhìn mà ngạc nhiên.

- Em có thấy hai học sinh chạy vào đây không?

Thầy thể dục bước nhanh vào hỏi tôi. Tôi sững sờ một lúc như thể không biết gì cũng khiến thầy ấy chán nản mà đi ra khỏi. Tôi cũng không hiểu chuyên gì đang xảy ra?

- Ông ấy đi rồi!

- Này, cậu rất được đấy!

- Học sinh mới à?

Hai cậu học sinh ban nãy từ trong tủ bước ra! Họ nói chuyện với nhau rồi nói qua tôi!

- Ừ! Mình ở lớp nhạc, tên Mẫn Hạo.

Tôi cười nói một cách tự nhiên.

- Tôi là Thắng Duẫn, còn cậu ấy là Thắng Huân. Bọn tôi ở trong đội bóng bầu dục ở lớp thể dục. Thắng Huân là đội trưởng vì cậu ấy lớn tuổi!

- Này cậu nói gì thế!

Thắng Huân nói rồi đẩy cậu bạn thấp hơn kia một khoảng thật xa. Họ giới thiệu bản thân cho tôi nhanh gọn lẹ rồi cả ba tiếp tục nói chuyện.

- Tôi cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho bóng bầu dục. Tôi đã lựa chọn con đường dài và gian khổ này là vì trường này cần tôi!

Thắng Huân nói như kiểu tức giận, rồi đột nhiên hắn quay sang Thắng Duẫn nói lớn:

- Cậu phải lắng nghe khi đàn anh nói chuyện chứ!

Lý do khiến hắn nổi cáu là bởi vì trong lúc hắn đang nói thì y - Thắng Duẫn lại đi lung tung quanh phòng, những ngón tay thì không ngừng bấm lên những phím đàn và khiến chúng tạo ra những âm thanh vô cùng chói tai!

- Đi thôi! Tưởng đang học lớp nhạc sao! Tuần tới nhớ đến xem bọn tôi thi đấu!

Tôi gật đầu. Hai người kia cứ thế mà bước ra khỏi phòng tập, nhưng vẫn không quên nói mấy lời:

- Chào. Bọn tôi đi đây!

- Chào.

- Huấn luyện viên đúng là dở tệ! Có thế cũng tìm không ra!

Thắng Duẫn vừa đi vừa đưa tay ra sau gãi mông khiến tôi có chút cảm thấy hài hước, nhưng tôi lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình.

Tầm nửa tiếng sau thì tôi xuống sân sinh hoạt cùng mọi người. Tôi đang rảo bước một cách bình yên trên hành lang thì đột nhiên....

- Mình làm cậu sợ phải không?

Tôi chạy tới chọt lấy má anh ấy khiến anh có chút giật mình.Đáng yêu thật. Sau tôi mới hỏi thăm như thế.

- Ừ. Sợ thật!

Tôi vừa đi vừa lắc qua lắc lại để cho cuộc nói chuyện thêm sinh động. Còn cậu lúc nào cũng cười một cái rõ tươi. Chúng tôi đi chung với nhau, vừa đi tôi cừa hỏi cậu ấy nhiều thứ.

- Sao cậu không đến lớp?

- Mình phải tập đàn.

Tôi gật đầu cho qua chuyện, nhưng rồi cậu ấy lại nói:

- Sao? Nhớ mình à?

- Nhớ!.......... Nhớ bài nhạc của cậu!

- Nhưng mình lại nhớ cậu....... Nhớ nhạc của cậu!

Chúng tôi cứ thế mà vui vẻ đùa giỡn với nhau. Tôi đứng dựa vào bức tường rồi lại tiếp tục nói mấy thứ dường như chẳng hoà nhập với câu chuyện là mấy!

- Thời tiết hôm nay đẹp thật!

- Hihihihi. Thời tiết hôm nay thật đẹp!

Chấn Vũ vừa cười vừa bắt chước lại điệu bộ của tôi. Thật không thể nào không thích cậu ấy mà. Chúng tôi dang có khoảng không gian vui vẻ thì bất chợt, tôi nghe thấy tiếng của ba mình!

- Này! Qua đây!

Đi theo sau ông ấy là hai người bạn tôi mới quen ở phòng tập, Thắng Huân - Thắng Duẫn!

- Thấp xuống! Thấp xuống!

Ông vừa nói vừa lấy cây gậy của giám thị vỗ nhẹ vào đầu gối của họ. Tôi quả thật rất muốn xem tiếp!

Họ vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào và kết quả bị đứng phạt giữa sân trường như thế!

- Đi thôi.

Tôi nói cậu ấy và cả hai chạy đi mất.

- Nhà cậu có mấy người?

Tôi vừa hỏi vừa dắt chiếc xe đạp.

- Nhà mình à? Chỉ có mẹ và mình thôi. Thế còn cậu?

- Chỉ mình và ba.....

- Chỉ mình và ba. Đừng bắt chước mình chứ!

- Là thật đấy!

Tôi cùng cậu tản bộ về nhà, hôm nay chúng tôi đi về với con đường mới sát sông. Cảnh vật đã bắt đầu huyền ảo nhờ vào ánh nắng của hoàng hôn.

- Thế ba cậu làm nghề gì?

- Cậu không biết sao?

- Làm sao mình biết được!

- Thôi bỏ đi!

Cậu ấy ngạc nhiên khi tôi không nói ra, và rồi cậu ấy tiếp tục:

- Sao lại phải dấu diếm chuyện đó chứ!

- Đâu phải chỉ mình cậu mới có bí mật?

- Hứ!!!!!!

Cậu ấy hình như không còn lời nào để nói nữa nên đành im lặng mà cười. Tôi chọt má cậu rồi dắt chiếc xe đạp chạy đi..... Chấn Vũ cũng thế mà đuổi theo tôi.

- Ngon quá! Mình chưa từng ăn bao giờ!

- Thật sao! Vậy thì ăn nhiều vào!

- Cụng kem nào!

- Cái này àm cũng cụng được sao?

- Um...

Buổi chiều hôm đó bình yên vô cùng. Tôi cùng cậu ngồi dưới tán cây sát mép sông, cả hai cùng nhau ăn kem, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của cảnh hoàng hôn gần bờ sông. Quả thật không có gì vui vẻ bằng....

- 105, 106, 107, 108.

Sáng hôm sau, tôi vừa đi vừa nhẩm trong đầu, và tôi mở mắt ra...

- Sau giờ học chúng ta sẽ đi!

Nhưng coi bộ tôi đã không nhìn thấy người mà tôi muốn. Cô bạn học cùng lớp với anh hiện lên ngay sau khi đôi mắt tôi mở. Nhưng tôi vẫn mỉm cười như hiểu ra vấn đề gì đó. Quả thật không phải lúc nào cũng đúng nhỉ?

- MẪN HẠO BẮT ĐẦU THI ĐẤU RỒI KÌA! NHANH LÊN NẾU KHÔNG SẼ BỊ BỎ LỠ!

Một cậu bạn cùng lớp nhanh chóng chạy đến hét lên! Hai cậu bạn hôm qua bị phát hôm qua cũng nghe vậy mà ngạc nhiên!

- Này! Mẫn Hạo bị làm sao?

Hắn nắm lấy cổ áo cậu bạn ấy rồi nói! Sao cùng vẫn là chạy theo lớp anh mà đến phòng trung tâm. Mọi người có vẻ hào hứng khi nghe tin anh thi đấu. Tôi cũng vậy nên cũng chạy theo mọi người.

Phòng trung tâm bây giờ đã chật kín người, ai nấy đều hào hứng quan sát lên phía trước, bởi hai nhân vật chính đang ngồi trên hai cây piano kia.

- Hôm nay, học sinh mới sẽ thách đấu với Thái Hiền! Thật là một hành động dũng cảm! Hãy tặng họ một tràng pháo tay!

Một học sinh đứng ra làm MC nói lớn. Cả căn phòng lúc này đồng loạt hò reo như một buổi biểu diễn thật sự.

- Họ đang làm gì vậy?

Tôi hỏi cô bạn bên cạnh.

- Thi đấu piano. Cậu không biết à?

Cô bạn ấy nói rồi cười với tôi.

- Các cô gái, mọi người có biết tôi là ai không?

Cậu học sinh ban nãy làm MC hỏi.

- Quý ngài băng giá.

- Đúng vậy! Còn đây là Thái Hiền! Các cô có biết biệt danh của cậu ấy không?

- Hoàng tử dương cầm!

Tất cả mọi người đồng thanh hô lên. Có vẻ như anh ấy sắp gặp phải đối thủ lớn rồi.

- Không sai! Bởi vì không có bản nhạc nào cậu ấy không chơi được! Và cũng không có ai bì kịp cậu ấy!

Quý ngài băng giá giới thiệu như muốn khoe khoang cho anh chàng trên kia!

- Hoàng tử dương cầm là cái gì chứ! Đứng tránh ra một bên!

Hắn và y ngồi phía dưới nói nhỏ.

- Không chần chừ nữa! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi đấu piano!

Và cuối cùng cuộc thi đấu cũng bắt đầu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net