Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Krabi , Thailand.

_ Vì sự an toàn của quý khách, vui lòng thắt dây an toàn trong khi ngồi, cho đến khi máy bay dừng hẳn và biển báo dây an toàn đã tắt. Khi mở các thùng ở trên cao, vui lòng cẩn thận với bất kì vật dụng nào có thể rơi vào bạn hoặc hành khách khác. Quý khách có thể lấy hành lý tại vành đai 1...

Minatozaki Sana phì cười nhìn khẩu hình miệng của Hirai Momo lặp lại lời tiếp viên nói. Máy bay ngừng lại an toàn, tất cả nhân viên xếp hàng chuẩn bị tiễn các vị khách xuống sân bay. Sana đánh nhẹ vào vai cậu khẽ cười một lúc trêu chọc Hirai Momo.

_ Cảm ơn... Thank you... chúc quý khách một ngày vui vẻ.

_ Cậu không thể đi cùng tớ à?

_ Tớ còn chuyến bay khác và sẽ nhanh chóng quay lại gặp cậu thôi.

_ Ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm Hirai Momo.

Vùi đầu vào ngực cậu, Sana thầm cảm ơn trong lòng khi Momo dù đang phải làm việc vẫn ưu tiên gặp mình lên hàng đầu. Bất ngờ tiếng nói vọng từ xa khiến Sana lùi lại vài bước nhìn họ.

_ Momo, sao không nói với các chị bạn của em đang bay?

_ Ờ, đây là Sana.

_ Đây là lần đầu em đến Krabi à?

_ À chúng em chỉ là bạn.

_ Gì vậy chị chưa nói gì hết mà?

_ Hey, Sana, đừng có bỏ bữa nhé.

_ Okie.

Mỉm cười xách hành lí xuống dưới, Momo mau chóng tiếp tục công việc của mình ngay sau đó. Chuyến bay liên tục dừng chân các điểm khác nhau phải mất bốn tiếng đồng hồ sau cậu mới trở lại Thailand. Vừa bước xuống máy bay, Momo mau chóng tìm phòng thay trang phục và leo lên con xe tay ga đến địa điểm đã hẹn gặp Sana. Lòng bồn chồn lo lắng cho cô nàng, vừa mới tới nơi Momo say sảm mặt mày đi ra phà vượt qua bãi biển lớn gặp cô nàng. Tại một vùng đảo nhỏ, nơi được xem là thiên đường cho các cặp đôi nghỉ dưỡng, Momo  leo lên các bậc thang vào ngôi nhà thuê gần đó. Cánh cửa mở ra, cậu giật mình nhìn Sana thảm hại nằm dài trên giường với vô số bánh kẹo và đồ ăn vặt để sẵn, nhìn cô nàng bây giờ không khác gì kẻ thất tình mới bị bỏ người ta đá đi vài phát vậy.

_ Momo, mua bia đem đến đây cho mình đi. Mình muốn uống bia corona quá.

_ Đủ rồi.

Tắt thứ âm nhạc rùng rợn đi, Momo bực dọc nhìn bãi chiến trường mà cô nàng tàn phá. Kéo rèm cửa sang một bên, thứ ánh nắng chói chang chiếu sáng khắp căn phòng, lấy túi mỹ phẩm của cô nàng ra Momo lườm Sana đang tiếp tục dùng bữa ăn trên giường với vẻ mặt chán chường biết mấy.

_ Cậu đang ăn gì vậy?

_ Thức ăn tổng hợp.

Một sự kết hợp kì lạ. Momo hết cách đành chăm sóc cô nàng ra trò, lấy khăn giấy lau mặt cho cô, mặc cho Momo đang quan tâm mình Sana vẫn òa lên khóc như đứa trẻ khi suy nghĩ về anh ta. Cái cảm giác đau lòng, cảm giác khó chịu khi không biết rõ đáp án khiến trái tim cô tan nát vô tận. Rửa mặt sạch sẽ cho cô nàng, Momo phì cười trang điểm cho cô nàng.

_ Ra ngoài đi, mình dẫn cậu đi chơi.

_ Không, không thích. Mình muốn được đi ngủ thôi. Ăn rồi ngủ, mình muốn vậy thôi.

_ Ra ngoài để hít thở tí không khí sẽ giúp ích cho cậu đó, tin tớ đi. Tớ luôn chia tay các cô gái.

_ Nhìn tớ đi. Đây là vẻ mặt tất cả các cô gái cậu đã đá họ như thế nào?

_ Tớ là kẻ cố chấp, còn cậu là gánh nặng.

_ Tớ ở đây là để trả thù cho hội người yêu cũ.

_ Thôi xàm đi má, tớ chưa bao giờ lo lắng cho ai nhiều như cậu đâu.

Ngập ngừng câu nói trên, Momo ngừng việc thoa son cho Sana bắt gặp ánh mắt bất ngờ từ cô nàng. Phải, cô biết - thậm chí biết rõ Hirai Momo yêu mình rất nhiều đã ba lần bảy lượt trước đây cậu ta tỏ tình với cô nhưng đa phần cô từ chối vì Sana sợ - sợ rằng khi vượt qua ranh giới giữa bạn bè và tình yêu thì sẽ không thể quay lại được vị trí ban đầu.

Ranh giới giữa hai vị trí đó mỏng manh giống như trái tim cô vậy, yếu đuối vô cùng.

_ Đủ rồi, tớ đẹp đủ rồi, cậu định đưa tớ đi đâu?

Đẩy nhẹ cậu ra, Sana vào phòng thay trang phục rồi đi cùng cậu. Cả hai đi đến một ngôi chùa lớn nổi tiếng ở trên đảo, thắp nhang cầu nguyện cho bản thân, Sana đưa mắt nhìn Momo đang nói thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó bèn hỏi nhỏ cậu. Lắc đầu giữ bí mật, cậu mỉm cười đứng lên cùng cô nàng rời khỏi đó. Tiếp tục hành trình, họ leo lên đỉnh núi cao vượt qua những ngọn núi nhỏ quanh co đến được đỉnh núi.

_ Cậu biết nói tiếng Trung à? Tớ nghe cậu nói có tên tớ đó Momo.

_ Tớ ước bọn mình bên nhau mãi mãi.

_ Thôi đi đồ ngốc, cậu chỉ biết mỗi cái đó, cầu mấy thứ chả được gì hết.

_ Thế còn cậu?

_ Cậu không biết sao? Nếu mà nói ra, thì không thành sự thật đâu. Không phải sao? Bên nhau mãi mãi? Trở thành sự thật cho ai cơ chứ?

_ Sao nhìn đểu tớ thế? Tính trù ẻo tớ à?

_ Tớ mong cậu thôi làm dân chơi đi. Thấy chưa? Bảo rồi mà, không thành sự thật đâu.

_ Thế tại sao muốn tớ dừng lại?

_ Tớ cảm thấy tiếc cho những cô gái là nạn nhân của cậu. Đi thôi.

Tiếp tục leo, cuối cùng cũng đến nơi. Momo hít thở bầu không khí trong lành mà thiên nhiên đem đến, Sana hòa mình vào khung cảnh lưu giữ lại vài bức ảnh kỉ niệm. Bỗng dưng cơn gió nhẹ đung đưa, cô quay lại nhìn Momo thở dài một chút.

_ Cậu có tự hỏi rằng... nếu ta là một cặp thì sao?

_ Nó có thể giống như ngày hôm nay.

Cậu có chút bất ngờ trước câu hỏi của Sana, thừa cơ hội bày tỏ lòng mình cậu không ngại nói ra làm Sana phì cười trước câu nói tưởng chừng là đùa của cậu.

_ Giống gì? 

_ Cậu nghĩ gì?

_ Đồ điên này, tớ có thể kiểm tra điện thoại cậu cả ngày,  các cô gái khác có thể nhắn cho cậu cả ngày trời.

_ Ai dám lừa dối cậu chứ? Hình bóng cậu kẹt vào trí óc tớ rồi này.

_ Haha, làm thế nào mà dân chơi có thể ngưng chơi bời? Cậu đã nói chuyện với bao nhiêu cô gái?

_ Bao nhiêu là bao nhiêu? Giờ tớ chả nói với ai cả.

_ Đưa điện thoại đây.

_ Để kiểm tra à?

Nhìn cô một lúc, cậu đưa điện thoại cho Sana xem mọi thứ có trong đó. Tò mò xem trò chuyện, Sana nhận ra một điều những gì Momo nói ban nảy là thật, cô cảm nhận được sự chân thành mà cậu dành cho mình. Vậy - cô có nên suy nghĩ lại về mối quan hệ của họ chăng?

_ Mật khẩu?

_ Có phải là cô gái của tớ đang kiểm tra điện thoại của tớ không?

Nở nụ cười gian nhìn cô, Sana bèn đưa điện thoại ra sau giả vờ ném cao làm cậu giật mình ngăn cản. Đùa giỡn với nhau, tiếng cười vui vẻ từ hai bên trông rất hợp với khung cảnh bây giờ chỉ có hai người giữa vùng trời lớn. Một chút len lỏi hạnh phúc xen vào tâm trí họ. 

Chạy xe ra về, Momo và Sana chạy trên con đường lớn bất ngờ chuông điện thoại cô reo lên, Sana hoảng hốt nhìn người gọi đến cho mình là Jack liền kêu Momo dừng xe lại gấp.

_ Có chuyện gì vậy?

_ Jack gọi cho mình.

_ Vậy sao?

_ Cậu chở mình về gấp nhé, Momo?

_ Được thôi.

Trở về ngôi nhà nhỏ ở đảo, Momo thay bộ quần áo thoải mái cầm hai chai bia ra ngồi ở bãi cát đợi cô nói chuyện điện thoại. Kết thúc cuộc gọi, Sana giả vờ mạnh mẽ buông lỏng hai vai mệt mỏi tìm điểm tựa.

_ Khi nào cậu sẽ nói chuyện với Jack?

_ Không phải bây giờ.

_ Vậy thì bao giờ? Tính bay cùng tớ sao? 

_ Nghe đi, bản tiếng Trung, cậu hiểu nó mà phải không?

Đánh trống lãng câu chuyện của cậu, Sana đưa tai nghe cho Momo nghe bài hát mới cùng mình. Giai điệu dễ thương cùng lời bài hát, Momo tập trung lắng nghe thử họ đang hát cái gì ở trong đó. Xem ra cũng được đấy,  cậu cảm âm được giai điệu lời bài hát.

_ Tớ từng thích bài hát này rất nhiều, nhưng giờ thì thực sự ghét rồi.

_ Cậu có thích đi chơi ở trong rừng không? ưm.... thích không? Rồi bay lên biển quảng cáo như Thành Long.. Khi  mà ngã xuống, thì bị thiểu năng... Tớ không muốn thấy cậu điên cuồng như thế.... ừm.... như vậy.... cậu không thể tìm được ai tốt một lần sao?... Nếu không thể thì ở lại cùng tớ.... Trong thời gian này... có được không? Đây mới là bản mới, lời bài hát khá hay, có thích không?

Bật cười lắng nghe Momo chế lời bài hát, Sana cảm thấy thoải mái vô cùng nhìn vào sâu ánh mắt của Momo. Cô biết sẽ không ai khác ngoài Hirai Momo, cậu ấy vừa là điểm tựa, là một người quan trọng nhất cuộc đời của mình, dù cho cô xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì mãi mãi Hirai Momo vẫn ở cạnh cô mọi lúc khi cần, có đúng không?

Đứng dậy ngắm nhìn cảnh biển bao quanh, Sana chạy thật nhanh ném chiếc đồng hồ mà Kacj tặng cho mình. Trút bỏ được gánh nặng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn biết bao, Sana ôm chặt lấy Hirai Momo đang đứng bên cạnh mình. Trái tim cô chợt rung động nhìn Momo đang vén mái tóc bay trong gió của cô nàng, một hành động nhỏ nhoi lại khiến cô để tâm. Cậu mỉm cười nhìn cô ngẩn người nhìn mình, khóe môi càng nở rộng hơn khi nghe Sana nói về điều gì đó.

_ Về phòng mình uống bia.

_ Hả?

Cậu có nên xem đây là cơ hội không? Một cơ hội ở bên cô nàng không hề dễ dàng gì có được. Lơ lửng trên không trung, Momo theo sát Sana ở sau mà quên mất đồ dùng vứt ở ngoài biển, lật đật chạy lại lụm về đôi môi vẫn không ngừng cười trong sự hạnh phúc.

Cơ hội đã đến, phải nắm bắt ngay thôi.

Nghe lời cô đi mua đồ và bia ở tiệm tạp hóa, Momo dùng hết lực tăng tốc chạy về nhanh chóng không để cô nàng đợi lâu.

_ Tớ mua thêm bim bim nè.

_ Ừm, vào đi.

Không khí trở nên nóng hơn bao giờ, ban nảy Sana diện bộ áo thun quần short ngắn rất bình thường nhưng ở hiện tại bây giờ với Momo nó chẳng bình thường tí nào cả. Cơ thể nóng hơn, có chút rạo rực và khát khô ở cổ, Momo cố gắng kiềm chế bản thân mình lặng lẽ đi sau lưng cô. Vào phòng tắm, Sana đổ đầy những chai bia có sẵn vào bồn tắm, mùi cồn càng làm Momo khó chịu hẳn, đôi má đào ửng hồng nhẹ nhìn khung cảnh bây giờ. Đặt mọi thứ xuống bàn, cậu cố gắng hít thở sâu giúp bản thân mình tỉnh táo đôi chút.

Không biết cô nàng đang nghĩ gì, Sana bước vào bồn với gương mặt thoải mái, duỗi đôi chân dài để lộ lớp áo mỏng bên trong và làn da trắng ngần kia. Cô nàng khẽ cười đập tay vào thành gọi Momo đến.

_ Tớ luôn muốn tắm ở đây, tắm trong bia. Sao không đến tắm cùng tớ?

Cậu choáng váng một lúc, vẻ mặt ngơ ngáo nhìn cô nàng đang mời mình vào cùng như thể hồn bay ra xa. Không chút suy nghĩ, cậu bỏ lớp quần dài ra và bắt đầu ngồi đối diện với cô. Nước lạnh kèm theo hương bia, không muốn cũng đủ làm Momo cảm giác lân lân say sẫm mặt mày, cô nàng nhẹ nhàng nhích người lên để cậu thoải mái ngồi cùng mình. Xuyên qua làn nước, cậu nhìn thấy áo ngực cô nàng và đồ lót bên trong hiện vào trong trí óc cậu khiến Momo không thể giữ lí trí được ngay lúc này.

_ Tớ chỉ nghĩ là uống bia... chứ không nghĩ là sẽ uống trong bồn tắm.

_ Vậy sao?

Đột nhiên cô nàng cúi mặt xuống bồn nước, giật mình trước hành động của Sana, Momo mắt nhắm mắt mở bình tâm lại hơi thở nhưng không được. Cả cơ thể cậu như có luồn khí nóng lan tỏa ra, cậu cảm nhận được bàn tay Sana đang chạm vào vòng eo mình và tiếp đến những điểm khác. Rốt cuộc thì Sana đang có ý gì đây?

_ Cậu có biết bia rất tốt cho tóc không? Nó loại được các hóa chất, mình muốn tạo kiểu tóc cho cậu. Quay người lại.

_ Ờ... Ok...

_ Hạ người xuống dựa vào chân tớ...

Quay lưng lại, cậu từ từ hạ người xuống ngang tầm với vai Sana, đặt đầu cậu lên đầu gối cô. Lâu lắm rồi Sana mới chạm vào tóc Momo như thế này, bao lâu rồi nhỉ, cũng năm năm hơn rồi thì phải lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu để mái tóc dài là năm thứ hai đại học. 

_ Ổn cả chứ?

_ Ờ...

Vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc mềm từ Momo, hơi thở họ gần nhau đến mức âm thanh từ nhịp đập không ngừng vang ra ngoài. Căn phòng yên tĩnh mỗi hai người càng làm không gian trở nên ngột ngạt hơn một chút. Sự quyến rũ từ Sana khiến Momo không kịp thời thích ứng, đôi môi sát gần vành tai cậu, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai càng khiến Momo không thể kiềm chế được con thú ở trong người mình, nắm chặt lấy tay, cậu nhắm chặt mắt lại kiềm chế bản thân thêm lần nữa.

_ Thích không?

Quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt họ nhìn nhau một lúc. Momo dùng hết sự can đảm tiến lại gần cô nàng, đôi mắt nhắm lại chờ hành động của đối phương, bất chợt cậu nhận ra đôi vai gầy nhỏ bé này run rẩy đến mức sắp khóc đến nơi liền dừng lại đối mặt với cô.

_ Cậu say à?

_ Không có say...  xin lỗi... tớ không thể làm chuyện này.

_ Không sao đâu, tớ hiểu mà... ta luôn là bạn thân.. nên mấy chuyện như thế này cần phải có nhiều thời gian. Ta hãy thực hiện nó từng chút...

_ Sao anh ấy làm được, còn tớ thì không?

Hóa ra cậu chỉ là vật thử của cô nàng, khựng người nhìn cô, Momo thất vọng nhìn chằm chằm về Sana. Vẫn giữ thái độ bình tĩnh với cô nàng, cậu nâng giọng lên nói.

_ Làm rõ mọi chuyện này với anh ta. Đừng lợi dụng tớ để quay lại với anh ta. Thật quá đáng...

_ Thế còn cậu khi tán tỉnh tớ thì sao? Cậu nghĩ tớ không biết?

_ Tớ muốn cậu cảm thấy tốt hơn.

_ Nếu cậu vì tớ nhất định cậu sẽ không làm như vậy Momo.

_ Chết tiệt nhà cậu, nếu ta không phải là bạn bè, thì giờ tớ đã chiếm lấy cậu theo cách của tớ rồi. Còn nữa, cậu làm cho tớ cảm thấy mình thật tồi tệ hơn đấy Minatozaki Sana...

_ Cậu thôi ngay đi, nếu tớ cho phép, thì không có cách nào cưỡng lại nổi đâu....

_ Ờ, vậy hãy thôi làm bạn đi. Đây có phải điều cậu muốn, vào đây đi!!!

_ Đừng có mà chế giễu tớ.

_ Cậu đúng là não cá vàng. Nếu tớ là Jack, tớ sẽ lừa dối cậu.

Cơn tức giận lên đỉnh điểm, Momo lột bỏ áo thun ra cả lộ đồ trong nhìn Sana trong cơn giận. Sana đứng ở ngoài một lúc, nhìn vẻ mặt cậu khiêu khích mình làm Sana có chút chột dạ. Tát nước vào mặt cậu, Sana nổi trận cởi bộ lớp áo ngoài ngồi vào cùng với Momo.

_ Đây có phải điều cậu muốn? Đúng không? Vậy thì làm đi, làm đi, mau lên!!

_ Cậu biết tớ yêu cậu, nên cậu muốn làm gì tất cả cậu muốn đúng không?

Sự thất vọng kèm thêm đau lòng nơi con tim, Momo đau đớn nhìn Sana đang trừng mắt nhìn mình. Sau tất cả mọi chuyện cậu làm vì cô, mọi thứ là vô nghĩa, ban đầu họ đã biết tình cảm của nhau là như thế nào nhưng thời gian lại càng làm họ đau khổ hơn. Rời bỏ khỏi địa ngục, Momo không còn tức giận nữa thay vào đó là sự bất lực. Cầm bộ quần áo trên tay, bước chân tràn trề sự thất vọng đi ra ngoài kia. 

_ Momo... đừng đi... Momo... tớ xin lỗi vì đã to tiếng với cậu...

_ Trước khi cậu định làm điều gì đó xin cậu hãy suy nghĩ trước khi làm.... nếu như thực sự không muốn thì đừng có làm được không? Cậu cho tớ sự ảo tưởng về cơ hội ngay trước mắt...

_ Ai bảo tớ không muốn chứ? 

Đứng dậy đuổi theo cậu, nhìn dáng vẻ bỏ đi của Momo trong lòng cô chợt lo sợ sẽ đánh mất cậu mãi mãi. Nắm lấy tay cậu, Sana khóc thút thít ôm chặt lấy mình nhìn cậu. Quay lại nhìn cô, câu nói đánh mạnh vào lòng tự tôn của Hirai Momo, cậu đã chờ - đã chờ rất lâu để nghe cô nói những lời thật lòng như thế này, đối diện với cô, cả hai người nhìn nhau với đáp án dần hiện trước mắt.

_ Mình sẽ chia tay với Jack.

Cậu có nên tin lời cô nói? Thoáng chốc, Momo lại sa vào mà thả thính mà Sana đem lại, đắp khăn lên người cô. Khóe môi cậu nhẹ ẩn nụ cười nhìn Sana với câu nói căn dặn.

_ Nếu cậu không làm như vậy, mình sẽ hôn cậu đấy.

_ Được. Nếu tớ làm vậy, cậu nhất định phải đưa tớ đến Châu Âu. Đi ngắm Cực Quang, ăn trứng cá muối, ở khách sạn 5 sao... thỏa thuận chứ?

_ Danh sách dài thế.

_ Đi bất cứ đâu cũng được, miễn là nơi đó có cậu.

Trái tim dần được xoa dịu lại bằng lời nói và hành động của Sana, cả hai ôm chặt lấy nhau sau màn tranh cãi ban nảy. Cả đêm trằng trọc không ngủ, Hirai Momo quay sang nhìn Sana đang giả vờ nhắm mắt thủ thỉ nói.

_ Nếu cậu chia tay với Jack, hẹn gặp cậu ở chùa Shwedragon.

_ Ừm...

Mỉm cười nắm tay nhau, Hirai Momo và Minatozaki Sana tự cho mình vượt qua cái ngưỡng mối quan hệ kia với đáp án chưa có câu trả lời.

Liệu rằng đây là bước mở cho mối quan hệ của họ?

Không biết nữa, ngủ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net