CHƯƠNG II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, giám đốc TFEnt đã thông báo với mọi người: Thiên Tỉ vì một số lí do nên sẽ tạm thời nghỉ học, chuyển đến Trùng Khánh. Mọi người ai cũng ngạc nhiên. Thiên Tỉ chẳng phải đã chuẩn bị rất vất vả cho kì Trung khảo hay sao? Sao bỗng dưng lại nghỉ học? Có chuyện gì quan trọng hơn cả việc học sao?

Mọi thắc mắc của họ thế nhưng lại không nhận được lời giải thích nào từ phía công ty, ngay cả khi Thiên Tỉ đến Trùng Khánh cũng vậy. Fan không ngừng lên tiếng yêu cầu công ty trả lời. Họ nóng lòng muốn biết đáp án, không biết chuyện gì xảy ra, công ty cũng không trực tiếp tuyên bố với fan, cái họ nghe được chỉ là tin đồn thất thiệt. Không biết thật giả ra sao làm bọn họ như phát cuồng.

Người trong công ty càng xôn xao. Họ không đoán được chuyện gì đang xảy ra. Nghỉ học đâu phải chuyện đùa, một ngôi sao muốn nói nghỉ là nghỉ sao, huống chi Thiên Tỉ được xây dựng với hình tượng một con ngoan trò giỏi. Hay là Thiên Tỉ muốn đi du học, vậy còn TFBoys thì sao? 

 Nghi vấn của mọi người không có được giải đáp. Trực tiếp hỏi mà bị lảng trách, họ chỉ còn có thể quan sát nhất cử nhất động của Thiên Tỉ. Suốt cả buổi, cậu ta không cười lấy một lần, cũng không nói lời nào. Đến giờ giải lao liền chui vào một góc ngủ mê mệt, mọi người thấy vậy cũng tự giác im lặng để Thiên Tỉ nghỉ ngơi. Chỉ có điều vẫn không khỏi thắc mắc từ khi nào mà Thiên Tỉ mê ngủ đến vậy? Thiên Tỉ chăm chú tập luyện cả buổi, ai cũng nhận ra, động tác của cậu có phần cứng nhắc, không chuẩn xác và đẹp mắt như trước, lại rất hay té ngã. Đi đứng lại khập khiễng. Nhưng có hỏi cậu ta cũng chỉ trả lời gọn lỏn:

-         Đau chân!

Tuấn Khải tất nhiên thấy hết tất cả những điều đó. Anh nhíu mày. Em tưởng anh tin sao? Cậu nhóc này không thể làm anh ngừng lo lắng được hay sao? Cậu ta như vầy là sao chứ? Cố gắng suy nghĩ mãi, nhưng anh vẫn không thể nào hiểu được. Là di chứng của việc chia tay với anh sao? Vớ vẩn! Có thì cũng chỉ anh thôi, cậu ta lúc nói chia tay với anh mặt còn chả thể hiện tí cảm xúc nào!

Sự lạnh nhạt giữa Tuấn Khải và Thiên Tỉ ai cũng thấy, nhưng việc Thiên Tỉ cứ liên tục vấp ngã khi đi đứng đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Họ thật sự rất tò mò, chuyện gì xảy ra với Thiên ca vậy?

Cuối buổi tập, Tuấn Khải ko thể chịu được tình trạng Thiên  Tỉ cứ ngơ ngẩn và té ngã liên tục như thế, liền giơ tay nói to:

-         Tiểu Mã Ca, Thiên Tỉ như vầy chúng ta để em ấy ở KTX có ổn không? Hay là đến ở nhà em đi, bố mẹ cũng vừa đi công tác rồi.

Trong mắt Tiểu Mã Ca lộ rõ sự khó sử, liền quay qua nhìn Thiên Tỉ như hỏi ý kiến. Chỉ thấy Thiên Tỉ nhìn thẳng vào mắt Tuấn Khải hồi lâu, sau đó cụp mắt quay sang hướng khác:

-         Vâng, cứ như vậy cũng được. Cảm ơn Đại Ca.

Tim Tuấn Khải chợt đau nhói, em khách sáo như vậy với anh để làm gì? Chúng ta xa lạ vậy sao?

Sau buổi tập, Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đi bộ về nhà. Dọc đường đi, Tuấn Khải phải liên tục dừng lại chờ Thiên Tỉ vì cậu nhóc kia đi quá chậm. Một hồi sau, như không thể chịu đựng được nữa, anh quay người lại đi về phía cậu:

-         Này, em đi nhanh lên một chút được không?

Cậu cắn chặt răng, lát sau mới từ từ ngẩng đầu lên cười khổ:

-         Vâng, xin lỗi Đại Ca.

Lại Đại Ca, anh bực bội đi nhanh về phía trước. Một lúc lâu sau, vẫn không thấy cậu bước đến bên cạnh mình. Quay lại chỉ thấy cậu đang khập khiễng bước đi. Anh đi chậm lại, nhưng khoảng cách giữa anh và cậu không hề thay đổi. Lửa giận lại ngùn ngụt dâng lên. Anh làm em chán ghét đến thế sao. Lại một lần nữa bước về phía cậu, nắm lấy bàn tay cậu đang đút vào túi áo khoác kéo đi:

-         Em đi nhanh hơn một ....

Anh giật mình, tay của cậu... sao lại lạnh ngắt như thế này? Trời Trùng Khánh lúc này không quá lạnh như Bắc Kinh, hai tay cậu đút vào túi áo, chắc chắn không lạnh. Hai tay cậu lúc này lạnh ngắt, đầy mồ hôi. Như nhận ra sự thay đổi của anh, cậu vội giật tay lại, nhưng lại bị anh nắm chặt không buông. Anh nhíu mày, một tay nâng cằm cậu lên. Mặt cậu đỏ lựng, mồ hôi nhễ nhại, môi lại bị cắn đến chảy máu.

-         Thiên Thiên, em sốt sao? .... Không đâu có sốt_ vừa nói anh vừa đưa tay sờ lên trán cậu.

Cậu như sợ hãi trước sự đụng chạm của Tuấn Khải, lập tức lùi lại phía sau, nhưng lại bị anh một bước tiến tới vác lên vai, tiêu sái bước đi, trong lòng lại không ngừng trách mắng, nhóc con này uổng công cả kì hè anh vỗ béo bằng đùi gà, giờ lại nhẹ đi rồi. Đường về nhà dù ngắn lại vắng người nhưng da mặt mỏng như Dịch Dương Thiên Tỉ lại không thể chịu được, suốt dọc đường lên tục đánh vào lưng Vương Tuấn Khải:

-         Đại Ca thả em xuống...

-         Đại Ca người ta nhìn kìa... (da mặt dầy dễ sợ lun)

....

Chẳng mấy chốc hai người đã về đến nhà. Nhưng Tuấn Khải không những không thả Thiên Tỉ xuống mà còn trực tiếp vác cậu ta lên phòng ngủ trên tầng hai. Đóng cửa phòng, ném Thiên Tỉ lên giường.

-         Đại Ca, anh là gì..... ô_Chưa kịp nói hết câu đã bị người kia bịt miệng. Nhưng là dây dưa một lúc lâu Thiên Tỉ vẫn không chịu mở miệng, lập tức không khỏi tức giận trong lòng, dùng răng hổ cắn nhẹ lên môi Thiên Thiên. Mùi máu tanh từ vết thương trên môi lập tức xộc vào khoang mũi. Vương Tuấn Khải luyến tiếc rời đôi môi ngọt ngào kia, hai tay ôm lấy đầu Thiên Tỉ buộc cậu nhìn về phía mình

-         Thiên Thiên, em... ghét anh đến thế sao?

Phải nhìn thẳng vào đôi mắt anh làm cậu có chút hoảng loạn, nhưng khi thấy sự ủy khuất trong đấy, cậu lại không đành lòng.

-         Cũng không hẳn...

-         Vậy trả lời anh đi. Hôm nay em rốt cuộc là bị làm sao?

-         Không liên quan đến anh_cậu có chút chột dạ, không nhìn thẳng vào anh mà lại quay mặt đi.

-         Không liên quan. _Tuấn Khải trán đã đầy gân xanh nhưng vẫn kiên nhẫn.

-         Đúng, chúng ta chia tay rồi, anh không nhớ sao?_trong lòng cậu không ngừng gào thét, "Tiểu Khải, tim em đau lắm, đừng ép em nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!"

-         Tất nhiên anh nhớ._đáy mắt anh chứa đầy sự chua xót. Phải ha, anh và cậu chia tay rồi. Chấm dứt thật rồi!

-         ....

-         Nhưng là... Thiên Thiên, em không yêu anh cũng được, không là người yêu của nhau cũng được. Chỉ là, cho anh quan tâm chăm sóc em, được chứ? Anh cam tâm mà, sẽ không đòi hỏi điều gì đâu?

-         Đại Ca...

Không để Thiên Tỉ đáp lại, Tuấn Khải nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

"Thiên Thiên, anh yêu em. Anh không tin em không động lòng"

Ngay từ lúc anh đóng cửa lại, Thiên Tỉ đã không ngăn được dòng nước mắt. Cậu khóc, nhưng lại dùng gối bịt lại, tuyệt không để lọt ra bất cứ âm thanh nào. Đôi vai gầy run bần bật.

"Tiểu Khải, em xin lỗi anh. Nhưng là em không thể nào đáp lại anh được. Tiểu Khải tha lỗi cho em. Nỗi đau này hãy để mình em chịu đựng là đủ rồi!".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net