Ôi, đồ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời lại đẹp.

Jongseong ngước lên nhìn mấy hạt nắng vàng đang nhảy cái điệu mà nó vẫn danh dự đặt tên "vũ điệu cầu mưa" trên từng chiếc lá xanh mơn mởn, tay cầm sách tay cầm điện thoại đi cạnh người yêu như một thói quen không có nhu cầu bỏ, tự cổ vũ trời có đẹp hay không thì hiện tại chỉ có Park Sunghoon đẹp nhất.

Và rồi em túm nó lại, đưa cho một quyển sổ nhỏ có cái bìa hình con cánh cụt xinh xắn đã được vẽ thêm cây gậy bóng chày bằng bút mực. Em nhìn người yêu, nhẹ nhàng nhả từng chữ.

"Từ giờ mỗi lần giận nhau hay không hài lòng thế nào đấy thì viết ra đây, rồi còn cùng nhau tìm cách giải quyết"

Ôi, em thấu đáo quá, giá đây không phải môi trường sư phạm có lẽ nó ôm em xoay vòng vòng rồi cả hai đứa nằm luôn xuống đất theo cái thứ mà vật lý gọi là quán tính. Nhưng đời mà, Park Jongseong này có thể làm mọi thứ, nhưng bảo nó im miệng thì nó sẽ nói gấp đôi. Vậy nên ngay cái buổi sáng đẹp trời ấy, trước con mắt mong chờ của người yêu, nó cũng nhẹ nhàng nhả một câu gọi là đối đáp trọn vẹn đôi bên.

"Em cũng nói anh đáng yêu đi"

Park Sunghoon nhìn nó bằng ánh nhìn trìu mến, ánh mắt mà Park Jongseong mỗi lần nhìn đều đơ cả người. Em nhìn nó không rời, lại nhẹ nhàng đối đáp.

"Ăn đấm không?"

Hôm ấy đến tận giờ tan trường Jongseong vẫn không hề quên được khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mình bị em người yêu cute đáng yêu phũ phàng ngay giữa sân trường.

Về đến nhà, Jongseong bỏ sách vở ra khỏi cặp, tay lại cầm cuốn sổ xinh xinh lên. Nó nhìn cuốn sổ như cách em nhìn nó, cái nhìn mà phải làm cho mọi giáo viên Văn điêu đứng trong muôn vàn từ ngữ.

Ôi, con cánh cụt sao mà giống em quá. Nó cứ nhìn hoài vào con cánh cụt, rồi nhìn vào cây gậy bóng chày mà Sunghoon vẽ thêm. Bức tranh làm sao mà có thể hoàn chỉnh nếu hai ta không cầm bút vẽ? Nó nghĩ vậy, tay với đến cây bút trên bàn, hí hoáy nốt vài đường để thành bức tranh hoàn hảo.

Con cánh cụt cầm cây gậy chuẩn bị đập nó bonk bonk.

Jongseong nhìn ngắm thành quả không thể thực tế hơn mà mãn nguyện. Nó mở sổ, nhớ lại lời của em trong tiết cô Kwon.

"Nói thế thôi, mày thích viết gì cũng được"

Đời nó cần cái gì để viết khi mà quanh phòng nó toàn là đồ điện tử đâu? Nhưng đồ em tặng, sao nó không dùng cho được? Jongseong ngồi vắt vẻo trên bàn học một lúc lâu, rốt cuộc quyết định đặt bút.

"Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương,

Hôm nay anh lại yêu Sunghoon hơn một chút, nhưng Sunghoon vẫn không chịu khen anh đáng yêu...

Trong bao mĩ từ mà giáo viên văn dạy để thổi hồn vào một bài phân tích đầy đủ hỉ nộ ái ố, em không hề xem xét đến sự ngoan ngoãn chiều chuộng anh dành cho em mà ban tặng một từ. Thay vào đó, em dành cho anh hai từ có sức nặng như cái tạ mà Nicholas vẫn tập nâng hằng ngày. Đồ điên là từ mà em chọn.

Anh cũng buồn lắm chứ, nhưng may là anh yêu em đấy nhé, trân trọng anh đi Park Sunghoon.

Đồ điên, ôi, anh không biết đây là danh từ hay tính từ, anh chỉ biết nó mạnh, mạnh hơn bão tố, mạnh hơn gió giật cấp bảy bão cấp mười hai mà bi ai thì cấp cuối. Anh nghĩ mình hơi buồn, vì từ đồ điên vẫn là từ mà anh dùng để nói Sim Jaeyoon khi nó lôi anh làm bia đỡ đạn. Nhưng khi tan cơn buồn như con chuồn chuồn, anh nhận ra, đây là một từ mạnh. Em hẳn phải nghĩ anh mạnh mẽ lắm thì mới dùng từ này. Trong phút chốc, anh thấy mình trẻ lại, cũng cảm động vì cách em thể hiện tình cảm với anh nữa, chắc trong mắt em anh giống Superman nhỉ? Nghĩ về điều này làm anh tự hào biết bao nhiêu. Thôi, tới đây là đủ rồi, anh sẽ đi tập thể dục để nâng cao sức khỏe, củng cố hình tượng mạnh mẽ trong lòng em.

Yêu em nhiều, cánh cụt cầm gậy gõ đầu anh"

Park Jongseong hài lòng gấp sổ lại, ngáp một hơi dài, định bụng sẽ quay lên giường đánh một giấc, tập thể dục trong mơ vì một ngày mai tươi sáng. Thế nhưng đời nào có như mơ, ngay khoảnh khắc nó quay đầu lại, niềm hạnh phúc của con đã va phải vào ánh nhìn của mẹ.

Nó thấy ngày mai tương tàn.

"Chị mẹ" không biết đã đứng đây bao lâu, nhưng nó biết chị mẹ đang nhìn nó bằng con mắt của người khán giả với diễn viên hài gạo cội.

"Nãy giờ viết gì chăm chú thế?"

Nó ôm cuốn sổ vào lòng như ôm báu vật, nghĩ ra biết bao viễn cảnh thảm thiết khi chị mẹ chia cắt nó và cuốn sổ như cách chị mẹ chia tiền cà phê sáng cho ba. Nó mếu máo lăn xuống sàn nhà, rồi lại ngoe nguẩy lăn dần về phía giường, chờ đợi thời cơ rút được cái chăn xuống nền đất mà xây lâu đài.

"Anh không nói thì thôi, để mẹ đọc lại chuẩn xác từng chữ cho anh nghe"

Điểm đến trong phút chốc được Jongseong chuyển thành chân chị mẹ. Nó lết một đường từ cạnh giường sang cạnh chị mẹ, giở giọng thiết tha như cô giáo dạy Văn mỗi lần nghĩ ra một câu tâm đắc.

"Mẹeeeeeee"

"Anh có người yêu rồi mà anh không thèm kể với mẹ, định mai mốt dắt về đòi cưới luôn hay sao?"

Ơ kìa, trong bao nhiêu suy nghĩ sao chị mẹ lại nghĩ Park Jongseong như thế? Nó tự nhủ, nếu như nó không kể với chị mẹ, nó sẽ đợi hẳn hoi đến khi cưới rồi hãy nói, biết đâu nó sẽ xuất bản được cuốn sách mang tên bí kíp giấu phụ huynh khỏi những bi ai chốn hồng trần, sau đó nó sẽ ung dung cầm cái bảng best-seller đứng trước cửa tiệm sách.

"Không phải mà mẹ..."

"Không phải người yêu mà anh một câu em yêu hai câu em yêu, hay là trên tình bạn dưới tình yêu?"

Park Jongseong thề, chị mẹ của nó mà đã nói là không ai cãi được, từ trước tới nay nó chưa thấy bố cãi nhau với mẹ mà thắng bao giờ. À không phải cãi nhau, mà là mẹ mắng và bố nghe, làm gì mà dám cãi. Nhưng mà lần này mẫu hậu đại nhân sai rồi, con trai mẹ đã có người yêu, lại còn tỏ tình trước nữa nhé.

"Yêu rồi mà mẹ..."

Chị mẹ đang ngồi trên ghế cũng phải cúi xuống mà nhìn chăm chăm vào mặt thằng con mình, xem nó có chỗ nào giả trân không. Lần này mẹ Park hơi bất ngờ, vì con trai cưng của mẹ biết yêu thật rồi...

"Đưa số điện thoại cho mẹ, mẹ dẫn con người ta đi khám mắt"

Jongseong lại ôi, ôi trong cụm ôi xu rồi, chị mẹ dấu yêu của nó trên thông thiên văn dưới tường địa lý giữa đắc nhân tâm, nhưng nhân ở đây không bao gồm nó. Nó bắt đầu tự đưa bản thân vào hư không, suy nghĩ xem chị mẹ và em người yêu ai rồi sẽ là người kéo dài đoạn nhật ký mới mở của mình. Nếu Park Jongseong nói em người yêu có cách dùng từ như một kì quan thế giới thì hẳn chị mẹ đã là Vạn Lý Trường Thành.

"Ơ kìa mẹ..."

Tầm này thì nói gì được nữa, chỉ cần nó cãi lại một câu thôi, câu chuyện con trai cưng có người yêu sẽ được chị mẹ kể từ nhà nội về nhà ngoại, từ Seoul về tới tận Seattle, có thể còn tìm đến nhà Sunghoon xem mặt nữa.

"Để mẹ xem thằng bé Sunghoon gì đó nhìn thấy điểm tốt nào mà nhận lời yêu mày"

Biết ngay, mẹ có bao giờ nghĩ tốt cho con trai mẹ đâu. Trong mắt mẹ Park, Jongseong không hẳn là con trai, mà là vitamin cười của mẹ.

"Con cũng có đến nỗi nào đâu. Có thể không tốt nhất nhưng chắc chắn không tốt nhì, có thể không hơn ba nhưng chắc chắn chưa đến bốn..."

"Anh tưởng anh là thang điểm GPA đấy à? Không biết con người ta yêu anh có bị chọc cho tức điên không nữa"

Có đó mẹ, người ta yêu nhau thì lời ngon tiếng ngọt, chúng con yêu nhau toàn thấy điên với khùng. Cơ mà vẫn yêu lắm nhé, mẹ đừng tưởng con trai mẹ yêu chơi bời, dù con biết con nói ra mấy câu này chắc chắn sẽ bị em người yêu đánh cho mấy cái, nhưng Sunghoon là one and only của con đấy.

Chị mẹ Jongseong nhìn Jongseong, chị mẹ Jongseong ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, khẽ khàng xuống nhà nhắn cho ông xã cái tin chiều về sớm sớm nhìn thằng con mình một chút, tiện thì mua sách về cho nó đọc trước khi giáo viên Văn gọi điện về và hỏi con anh chị đọc cái gì ở nhà để rồi giờ cháu làm văn như hài độc thoại.

"Mẹ ơi..."

"Gì?"

"Ủa con tưởng mẹ sắp đánh con?"

"Chừng nào mải yêu đương rồi trượt đại học thì mẹ đánh cả hai đứa"

Chị mẹ ra khỏi phòng chừa lại Park Jongseong ngẩn ngơ sự đời. Ôi, lại một chữ ôi nhưng là ôi trong ôi chao, mẹ tôi vĩ đại nhất trên đời, lại có nốt em người yêu ở tầm vĩ mô, thêm thằng bạn biết chơi vĩ cầm, xung quanh tôi toàn vĩ, nhưng còn tôi?

Đến tôi thì là vỉ.

Thịt đem đi nướng thì cũng chỉ gặp lửa một lần, sao bằng vỉ nướng ló mặt ra là gặp ngay cái bếp lửa? Jongseong không còn ôi nữa, nó chuyển thành ồ, phải chăng xung quanh nó ngã nên đến nó phải đặt dấu hỏi cho cân xứng? Cái này vĩ mô quá, mai đem đi hỏi em người yêu là vừa đẹp, dù em không đẹp vừa, em đẹp nhất.

Cất đi quyển sổ chứa đựng bao lời trải lòng về hai chữ đồ điên, Jongseong nằm bẹp trên giường, nghĩ thế nào lại rút điện thoại gọi cho cánh cụt yêu dấu.

"Gì?"

Park Jongseong rất mơ ước về ngày gọi điện cho người yêu mà nhận lại được một câu bắt máy dịu dàng tình cảm của em, chỉ cần như thế thôi, em có gọi anh là tó con anh cũng gật đầu vỗ tay khen em dùng từ chuẩn xác.

"Anh định hỏi em đang làm gì thôi"

"Đang nằm chơi"

"Ơ, anh đang tập thể dục này, em thấy anh chăm không?"

"Tập thể dục? Anh đang chạy bộ à?"

"Anh không, anh đang tập thể dục theo cách của anh"

"Và đó là...?"

"Vận động cơ hoành bằng bài tập hít thở và vận động cơ não để tìm cách rủ em tối mai đi xem phim"

"Đồ điên"

Ôi, lại là "đồ điên" thân thuộc, Jongseong nhắm mắt lại, níu lấy dư âm hai chữ "đồ điên" bằng giọng em, sao mà thánh thót thế, sao mà nhẹ nhàng thế? Jongseong thề với bản thân rằng mình có thể phân biệt được chữ đồ điên khi em gọi nó và khi em mắng đứa khác.

Nếu em nói "đồ điên" với nó, chắc chắn em đang khen nó mạnh mẽ.

Nếu em nói "đồ điên" với ai đó không phải nó, vậy thì nó khẳng định bằng cả tấm thân này rằng đối tượng em đang nói đến điên thật, điên không hề điêu. Có thể không điên như Cruella Devil hay điên như Frankenstein thì ít nhất cũng điên như cái ngày nó bị Jaeyoon đưa vào phòng giám thị.

"Thế tối mai em có muốn đi xem phim với đồ điên không?"

"...đi thì đi"

Park Sunghoon trong mắt người khác có lẽ là đứa kiêu căng, không biết điều thế này thế nọ, nhưng đối với Jongseong thì em người yêu nó chỉ là đứa trẻ con thích làm nũng thích được chiều thôi. Không phải đanh đá cục súc là không yêu, chẳng qua con cánh cụt này ở nhà làm cá mập ra đường làm cá con, ngại skinship chỗ đông người. Miệng thì lúc nào cũng soạn sẵn content chửi người yêu nhưng mà anh dỗ dành một tí là lại hớn hở liền ấy mà, dễ nuôi lắm.

"Tối mai 7h anh đón em nhé?"

"Em bảo này..."

"Ơi"

"Dạo này anh khá là kì cục ấy"

Nếu là người khác, dù là bất kể ai trong quả địa cầu có năm đại dương nghe câu này từ người yêu mình sẽ hốt hoảng ngay, hốt như chưa từng được hốt, người ta sẽ lo lắng hỏi người yêu mình về nguồn cơn của câu nói này, bằng chứng dẫn chứng luận điểm đầy đủ.

Nhưng đây là Park Jongseong.

"Vậy à? Anh cảm ơn"

"Mày bị điên à?"

"Tai anh đã điếc có chọn lọc từ khi em nói anh khá, em khen anh thế này anh vui lắm"

"..."

"Sunghoon đã ăn trưa chưa? Hay đồ điên qua nấu gì cho em ăn nha?"

"Muốn ăn mì lạnh với kimbap chiên, với cả soda..."

Chỉ cần có thế, Park Jongseong tung tẩy ngoe nguẩy ra khỏi phòng liền. Nó ló đầu vào phòng mẹ đang đọc sách, gào lên một câu con đi chơi đây, rồi phóng bạt mạng ra khỏi nhà.

Dân gian gọi là chạy theo tiếng gọi của tình iu.

Còn cuốn sổ ấy thì vẫn đợi một ngày nào đó Jongseong lại là đồ điên như hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net