CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Nhất Ninh cuộn mình trên chiếc ghế sopha nhỏ, đợi Nhậm Hào về. Anh đã dặn là anh sẽ về trễ nên cậu cũng không chuẩn bị cơm tối. Cậu nhìn đồng hồ điểm quá 10 giờ. Nhậm Hào về trễ thật.

Tiếng cánh cửa mở ra và cậu bật dậy ngay lập tức. Nhậm Hào uể oải bước vào. Cậu vội đến cầm hộ túi và áo khoác cho anh. Nhậm Hào có mùi rượu.

- Sao em không ngủ trước đi? - Giọng Nhậm Hào lè nhè khi anh tựa đầu lên vai cậu.

- Em muốn đợi anh.

Nhậm Hào ngẩng mặt lên nhìn cậu, cười khẩy một tiếng. Biểu cảm đó sao mà khó hiểu. Bao lâu rồi, Từ Nhất Ninh không còn hiểu được anh nữa? Cứ như con người ấm áp trước đây đã đi đâu mất.

Nhậm Hào giật áo và túi xách từ tay cậu, quăng lên sopha. Cánh tay rắn chắc nhanh chóng lôi cậu sát đến mình. Cổ tay Từ Nhất Ninh vẫn còn đau.

- Em cần gì ở tôi hả Từ Nhất Ninh? - Rượu khiến giọng anh khàn đi, đượm chút buồn bã. Cậu cảm nhận được môi anh nhẹ nhàng trượt qua cổ mình. Bàn tay lại lần vào trong lớp quần đùi. Cậu biết anh muốn gì. - Em biết phải không, ngày mai tôi không phải đến công ty? - Cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhanh chóng bị đẩy vào vách tường. - Em có muốn chúng ta vui vẻ một chút không? Hết đêm nay? - Nụ cười nửa miệng của Nhậm Hào luôn khiến cậu phải rùng mình. Nó thật xa lạ.

- Nhậm Hào...

Cậu biết rằng anh đang mệt. Cậu biết rằng mình không muốn làm điều đó, vào lúc này. Nhưng cậu không có lựa chọn. Nhậm Hào lách một ngón tay vào bên trong cậu mà không có một chút dạo đầu nào. Nó làm Từ Nhất Ninh khẽ rên lên. Đó là khi nụ hôn nóng bỏng của anh bắt đầu. Từ Nhất Ninh không thích mùi rượu của anh, cũng không thích làm tình những lúc anh uống rượu. Ở bên cạnh cậu mà không có chút tỉnh táo nào khiến Nhậm Hào trở nên quá đỗi xa lạ. Có điều, số lần anh về nhà sau khi say càng ngày càng nhiều lên. Anh khiến cậu thấy đau.

- Nhậm Hào... Đừng... - Cậu yếu ớt đẩy anh ra. Trái tim và thể xác không chung một tâm nguyện, mọi thứ trở nên thật khó khăn. - Xin anh...

- Sao thế? Một chút kích thích này không đủ với em à? - Nhậm Hào nhấc bổng Từ Nhất Ninh lên, hướng về phía căn phòng tối quen thuộc. - Vậy chúng ta sẽ thử thứ gì đó khác nhé?

Từ Nhất Ninh nhanh chóng bị ném lên giường. Không có khoảng hở cho cậu lên tiếng vì Nhậm Hào lập tức buộc ngang miệng cậu bằng chiếc cà vạt của anh. Mắt cậu cũng bị che mất ngay sau đó. Không đầy năm phút sau, hai tay cậu bị trói ngược ra sau, cả hai chân cũng bị trói ở tư tế dang rộng. Dĩ nhiên, trên người chẳng còn lấy một mảnh vải. Cậu không thể cử động dù chỉ một chút. Cậu có chút sợ. Những tiếng lách cách vang lên ngay bên cạnh. Cậu biết là Nhậm Hào đã trút bỏ toàn bộ quần áo trên người anh. Cậu cảm nhận hơi thở đầy chất cồn của anh áp đến gần khuôn mặt mình. Anh hôn nhẹ lên trán, mũi và cằm cậu. Từ Nhất Ninh cố gắng hít thở thật sâu, chuẩn bị cho những điều sắp đến.

- Từ Nhất Ninh, em có biết tôi thích em nhiều đến thế nào không? - Những ngón tay dài lạnh lẽo của anh trượt dọc cơ thể cậu, nhẹ nhàng lướt qua đùi trong đang rộng mở. Nhậm Hào dí mũi vào hõm cổ cậu, hít hà. - Em thơm thật, Từ Nhất Ninh. Từ Nhất Ninh, Tiểu Ninh của tôi... - Giọng anh lạc hẳn đi. Tiểu Ninh của tôi. Nếu có thể lên tiếng, cậu sẽ liều mạng van xin anh lặp lại điều đó. Nó khiến cậu hạnh phúc biết bao.

"Em yêu anh, Nhậm Hào."

- Tôi sẽ khiến em hạnh phúc.

Nhậm Hào rời khỏi giường, lục lọi vài món đồ trong ngăn tủ thứ ba. Hơi thở không đều đặn của anh khiến không khí trong phòng sánh lại. Anh trở lại giường, không phải bên cạnh Từ Nhất Ninh mà là ở phía dưới cậu. Từ Nhất Ninh cảm thấy chất lỏng lành lạnh chảy trên đùi mình, liền sau đó là bàn tay to lớn của Nhậm Hào. Anh chậm rãi ấn những ngón tay lên đùi cậu, xoa đều chất gel thơm tho trên đó. Bàn tay di chuyển vào trong dần, nắm lấy phần đang nhô ra của cậu, vuốt ve thật kĩ lưỡng, đều đặn. Âm thanh ướt át tạo ra từ thứ chất lỏng trơn trượt đó kích thích mọi giác quan của cậu.

- Từ Nhất Ninh, em cương rồi. Tôi biết là em thích nó. - Nói xong, Nhậm Hào ấn hai ngón tay vào phía trong cậu. Từ Nhất Ninh oằn mình vì kích thích bất ngờ, nhưng cơ thể bị trói chặt không có cách nào né tránh. Nhậm Hào tráng đều lớp gel vào bên trong cậu rồi nhanh chóng rút tay ra. - Đừng lo lắng, còn rất nhiều thời gian. Hôm nay tôi sẽ chỉ chăm sóc cho em thôi, thư giãn đi.

Nhậm Hào chọn một cái trứng rung loại nhỏ rồi nhét nó vào bên trong cậu. So với hai ngón tay, thứ này có cảm giác thoải mái hơn, nhưng cậu biết là nó sẽ không dừng lại ở đó. Nhậm Hào bật công tắc cho thứ đồ chơi nhỏ hoạt động. Cả cơ thể Từ Nhất Ninh lập tức gồng lên vì cơn kích thích. Hai hàm răng cắn chặt chiếc cà vạt của Nhậm Hào.

- Thư giãn đi nào, mèo con. - Giọng nói Nhậm Hào di chuyển dần sang bên cạnh cậu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên vai cậu.

Môi anh. Cậu muốn hôn anh. Cậu cần sự yên bình đó.

Nhậm Hào dùng nước bọt của mình làm ướt hai miếng mát xa và dán nó lên ngực cậu. Từ Nhất Ninh cảm nhận được thứ đó, nó được rao bán trên những chương trình TV. Một thứ truyền xung điện nhẹ để thư giãn các khối cơ mỏi bây giờ lại được dùng để mát xa hai điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu. Từ Nhất Ninh cố nuốt nước bọt, lòng không khỏi run lên.

- Tiểu Ninh. - Nhậm Hào cắn nhẹ một bên eo cậu. - Tôi đã thử thứ này. Nó thậm chí có thể khiến cả cánh tay tôi co giật. Tôi thật hi vọng nó có thể thỏa mãn em.

Nói dứt lời, Nhậm Hào bật công tắc của máy mát xa. Xung điện truyền đến khiến cả người cậu giật nảy theo từng nhịp đều đặn mà chiếc máy truyền đến. Khuôn miệng mỏi nhừ khổ sở van xin bằng những âm thanh rên la chẳng rõ lời. Nước mắt cậu ứa ra, thấm vào chiếc khăn màu đen ngang mắt. Cảm giác đau đớn pha lẫn ngứa ngáy đó, nếu cơ thể được di chuyển có lẽ sẽ đỡ hơn, nhưng cậu không thể. Hơn nữa, càng cố gắng xoay chuyển thân thể thì món đồ chơi trong hậu huyệt lại càng truyền đến rung động dữ dội. Những tiếng rên rỉ bắt đầu trộn lẫn với tiếng khóc rấm rứt.

*CHÁT* Sợi roi da khiến một mảng đùi ửng đỏ. Lại thêm vài âm thanh tương tự. Tâm trí cậu gọi tên Nhậm Hào cả ngàn lần, đầu óc rối loạn không thể giữ cơ thể được yên. Từng tế bào thần kinh đều đạt đến giới hạn chịu đựng. Cậu thật sự chịu không nổi loại kích thích này.

Nhậm Hào vứt sợi roi sang một bên, dùng tay xoa bóp hai bắp đùi đỏ ửng của Từ Nhất Ninh. Đau rát, tê dại. Anh khiến Từ Nhất Ninh la càng dữ dội hơn, tuy âm thanh được giữ sau lớp vải cà vạt thì không lớn lắm.

- Tiểu Ninh, em thích nó không? - Nhậm Hào vươn người trùm lên cơ thể cậu. Sức nặng ép mấy miếng mát xa càng sâu hơn, khiến cơ thể cậu co giật liên hồi. Cảm giác kinh sợ như muốn bứt đứt từng lớp da của cậu vậy. - Tiểu Ninh... A...

Nhậm Hào cũng cảm nhận được một phần tác động đó. Giữa một vũng tế bào tê rần của mình, Từ Nhất Ninh vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ bụng truyền lên. Chính anh cũng sắp đến giới hạn. Trong một thoáng, Từ Nhất Ninh thật sự vui mừng. Cậu sẽ sớm được giải thoát. Nhậm Hào hôn khắp khuôn mặt cậu, cổ và vai. Hơi thở trầm đục ám đầy dục vọng của anh liên tục phả bên tai cậu. Nhưng...

- Tiểu Ninh, đợi tôi một lát nhé. - Nhậm Hào liếm vành tai cậu. - Tôi sẽ tự xử lí. Tôi sẽ không để em thất vọng quá dễ dàng.

"Không! Đó không phải điều em muốn, Nhậm Hào..."

Cho dù tâm trí và môi miệng cậu có gào thét điên cuồng, cánh cửa vẫn đóng sầm lại. Không một âm thanh nào nữa, Nhậm Hào đã rời khỏi. Bây giờ thì âm thanh rè rè của thứ đồ chơi chôn sâu trong người cậu trở nên thật rõ ràng. Những cú kích giật từ miếng dán mát xa cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ Nhất Ninh một mình vật lộn trên chiếc giường lớn. Mồ hôi tuôn ra từ mọi chỗ trên cơ thể cậu. Hông cậu vặn vẹo qua lại. Càng trốn tránh, khoái cảm càng trở nên rõ ràng. Như có hàng ngàn con kiến đang bò loạn khắp cơ thể cậu, cắn chích, đau nhức không thể tả nổi. Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đẫm miếng vải che mắt cậu. Cổ họng khô khốc khản đặc gào không thành tiếng. Từ Nhất Ninh hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã ở trong tình trạng đó bao lâu.

Trong cơn mê sảng, cậu cảm nhận được một thứ mềm mại ướt át bao bọc lấy phần cơ thể đang cương cứng của mình, liếm mút mạnh mẽ. Như mũi kim phá vỡ một quả bong bóng nước, kích thích đột ngột đó khiến cơ thể đã đến cực hạn của cậu giải phóng tất cả ra, xâm chiếm cả khoang miệng của người đó. Một chút tỉnh táo đã quay trở lại.

"Nhậm Hào?"

Không lâu sau, mấy thứ đồ chơi kích thích đều được lấy khỏi người cậu. Từ Nhất Ninh cảm thấy như tảng đá lớn trên ngực đã được giở xuống. Cậu thở hắt ra, cả cơ thể mềm oặt sau khi phải gồng mình chịu đựng quá lâu. Nhậm Hào chậm rãi gỡ sợi dây cố định chân cậu. Anh thậm chí phải giúp cậu duỗi thẳng chân. Nó chẳng còn cảm giác gì nữa. Cơ thể nặng nề lại đè lên người cậu. Áp lực đó khiến hai cánh tay bị trói sau lưng càng trở nên đau nhức. Anh nhanh chóng gỡ chiếc cà vạt ra. Một vết hằn đỏ ửng kéo từ khóe miệng ra đến mép ngoài khuôn mặt. Nhậm Hào hôn cậu, dịu dàng hơn bao giờ hết.

- Nh... Nhậm... Hào... - Từ Nhất Ninh cố cất giọng thều thào từ khóe miệng nhức buốt. - Em... Em... Muốn nhìn thấy anh... - Cậu bắt đầu rấm rứt. Tim xót xa. - Nhậm Hào... Xin anh... Em muốn nhìn thấy anh.

Cậu cảm nhận được những ngón tay anh miết nhẹ trên viền mặt mình. Nó lạnh lẽo và thô nhám. Nhậm Hào chẳng đáp lại, dù cậu vẫn cảm nhận được hơi thở phảng phất mùi rượu ngay trước mặt mình.

- Tiểu Ninh. - Giọng Nhậm Hào cất lên sau một quãng lặng dài. - Nói cho tôi nghe, em là gì của tôi?

Chất giọng trầm của anh nhẹ nhàng cứa nát lòng cậu. Tại sao cậu lại thấy nhớ một người đang ở ngay trước mặt chứ?

- Em... - Giọng cậu nghẹn lại. - Em là đồ chơi...

Câu nói của cậu đứt đoạn khi cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên toàn cơ thể. Nhậm Hào đã rời khỏi giường.

- Nhậm Hào? - Từ Nhất Ninh yếu ớt hướng về những âm thanh lạch cạch nơi góc tủ.

- Em nói em là đồ chơi tình dục của tôi phải không? Em thích điều đó nhiều đến vậy à? - Không hiểu sao cậu lại nghe ra một chút tức giận trong giọng nói đó. - Đó là tất cả những gì em muốn ở tôi, đúng chứ?

- Nhậm Hào? - Từ Nhất Ninh không thể nào nghe ra ý nghĩ của anh trong câu nói đó.

- Im lặng đi. - Giọng anh lại trở về lạnh lùng như cũ.

Từ Nhất Ninh nghe tiếng sợi xích lạch xạch rung lên khi Nhậm Hào quỳ lên nệm, ngay giữa hai chân cậu. Anh thường chỉ dùng xích để trói cậu, nhưng bây giờ hai tay Từ Nhất Ninh đều đã bị trói rồi. Cơ thể kệt sức của cậu được lật xấp xuống. Nhậm Hào thô bạo nắm hai cánh chân cậu quỳ rộng ra. Với hai tay vị trói sau lưng, tư thế này khiến cậu đau. Toàn bộ khuôn mặt trở thành điểm tựa chà sát vào mặt nệm.

- Nhậm Hào... - Từ Nhất Ninh run rẩy gọi tên anh. Có điều gì đó khiến cậu sợ hãi.

Một lớp gel bôi trơn nữa được anh bơm vào bên trong cậu, nhớp nháp chảy tràn ra ngoài. Nhậm Hào chưa bao giờ dùng đến nó nhiều như vậy. Những mắt xích lại lành lạnh vọng lên những âm thanh. Không hề báo trước, Nhậm Hào nhét mắt xích đầu tiên vào bên trong cậu.

- A... Nhậm Hào, không... - Âm thanh cậu tuyệt vọng thốt ra chẳng thể nào ảnh hưởng đến Nhậm Hào được. Anh ấn tay, mắt xích thứ hai cũng lọt vào dễ dàng. - Đừng, xin anh... - Nó vẫn nằm trong giới hạn của cậu, nhưng Từ Nhất Ninh linh cảm chuyện này sẽ không kết thúc tốt đẹp. Sự im lặng của Nhậm Hào khiến cậu sợ. Mắt xích thứ ba được đẩy vào. - A... Đừng... Nhậm Hào...

Thứ tư.

- Ha... - Từ Nhất Ninh cắn răng, thở dốc.

Mắt xích thứ năm. Cậu vẫn gồng mình chịu đựng. Nhậm Hào sẽ dừng lại. Anh biết giới hạn của cậu. Anh chắc chắn sẽ dừng lại.

Mắt xích thứ sáu. Từ Nhất Ninh cảm thấy bên trong mình đang căng cứng. Không giống như mấy thứ đồ chơi tình dục khác, những mắt xích chỉ mang lại cảm giác cức ngắc và lạnh lẽo. Càng cố gắng cử động, những thớ cơ bên trong càng đau.

Mắt xích thứ bảy.

- A... - Dịch thể trong miệng cậu trào ra. Cả cơ thể đỏ lên gay gắt. - Làm... Làm ơn đi... Anh...

Mắt xích thứ tám. Chậm rãi và cẩn thận, nhưng vẫn được đẩy vào. Từ Nhất Ninh thật sự cảm thấy cơ thể mình đã đầy ứ, thậm chí không thể co bóp được.

- Nhậm Hào... - Cậu chỉ biết gọi tên anh, hi vọng. - Nhậm Hào...

Khoảng không chật chội trong cậu lại chậm chạp căng ra thêm một chút. Thật sự rất đau. Nhậm Hào đã đẩy vào mắt xích thứ chín. Cậu không thể chịu đựng thêm nữa.

- Nhậm Hào... Dừng lại... Dừng lại đi... - Cậu khóc, thật sự khóc. - Xin anh, Nhậm Hào. Em... Em sợ...

Một khoảng lặng thật dài. Chỉ có tiếng thút thít của Từ Nhất Ninh. Đó là từ an toàn. Đó là giới hạn mà cả hai đã thỏa thuận không được vượt qua, rất lâu trước đây, khi trò chơi sai lầm này bắt đầu. Thời gian đầu, Nhậm Hào đã luôn nỗ lực để chắc rằng Từ Nhất Ninh sẽ không phải dùng đến nó. Còn Từ Nhất Ninh thì cố gắng thỏa mãn anh ngay cả khi cậu nghĩ rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã thật sự đạt đến giới hạn của nó.

Từ Nhất Ninh chờ đợi, chờ đợi Nhậm Hào tháo bỏ những xiềng xích cho cậu, chờ đợi anh quay đầu, chờ đợi anh đưa mọi thứ trở về điểm xuất phát. Từ Nhất Ninh đã chờ...

- Đừng... Hức... - Cậu tuyệt vọng mếu máo khi Nhậm Hào cố gắng nhét vào cơ thể cậu mắt xích thứ thứ mười. Anh đã phớt lờ nó, nỗi đau của cậu. - Nhậm Hào... Em yêu anh. Em... Hức... Thật lòng... Rất yêu anh.

Mọi giác quan của cậu mờ đi trong đau đớn và câm lặng. Cơ thể cậu đổ ập xuống, đẫm mồ hôi. Từ khe hở giữa hai đùi, chất lỏng đỏ thẫm chầm chậm chảy ra.


Su.TXN

.To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net