3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự kiện ngày hôm đó, Orter nghĩ hắn thật sự phải xem xét lại lời của Rayne. Vốn biết chỉ là người giống người nhưng có gì đó khiến hắn cản thấy bất an lạ thường. Người đó cuối cùng cũng không nói cho hắn biết tên, lúc đi cũng không để lại giấu vết nào

Thật sự khó chịu

"Sao đấy? Sắc mặt anh tệ quá, cần nghỉ ngơi thêm à?"

Rayne ngồi kế Orter, tay vẫn bấm nhắn gì đó trong điện thoại. Hắn liếc nhìn anh, mặt không đổi sắc đáp:

"Không, suy nghĩ chút thôi"

"Nghỉ một ngày cũng thật xa xỉ nhỉ?"

Rayne buông điện thoại xuống, ngã lưng ra sau, tay vắt lên trán. Anh rất muốn giành một ngày nghỉ ngơi, nhưng hàng loạt vụ án kỳ lạ xảy ra khiến anh không thể mình nghỉ. Nhiều hôm sức lực cùng tinh thần kiệt quệ khiến anh chỉ muốn trốn đi. Dù vậy, mỗi khi trở về nhà, nhìn thấy Finn anh lại không cho phép mình chạy trốn nữa

Orter nhìn Rayne, hắn không nói gì nhưng cũng ngầm đồng ý với anh. Cả hai cũng hơn một tuần tăng ca liên tục rồi chứ ít gì, người bình thường nhìn vào còn tưởng không phải người. Thêm vụ việc người giống người kia nữa chứ. Vừa hay, người con gái với mái tóc tím bước vào cùng với xấp tài liệu dày cộp trên tay, cô nhìn hai vị thánh nhân ngồi thẩn thơ liền lên tiếng:

"Thưa các vị Thánh nhân đáng kính, mình có buồn tủi hay nhớ em trai gì gì đó cũng phải xong công việc đã"

Cô đặt tài liệu lên bàn, Rayne ngồi thẳng dậy với ánh mắt đầy chán nản. Orter cầm xấp tài liệu lên xem sơ một lược, liền liếc cô nói:

"Chỉ điều tra được nhiêu đây thôi sao? Cô đã tự vỗ ngực bảo rằng sẽ điều tra được nhiều hơn đấy, Amethyst"

Cô nàng chột dạ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thằng vào Orter đáp trả:

"Gì chứ, dù sao cũng có nhiều hơn đợt trước là tốt rồi. Tôi chỉ có 3 ngày thôi đấy, là 3 ngày đó! Đừng bóc lột nhau chứ"

"Do cô tự tin quá thôi"

Rayne lật qua lạt lại đống hồ sơ vụ án, anh mặc kệ hai người kia cãi nhau mà nói:

"Vậy cô đã tra ra được gì rồi?"

Lúc này, bên kia mới dừng lại mà bắt tay vào làm việc. Amethyst đặt lên bàn những tấm ảnh của nạn nhân rồi nói:

"Điểm chung của tất cả nạn nhân rất kỳ lạ. Ngoại trừ việc bị sát hại dã man ra thì tất cả nạn nhân đều có em trai"

"Anh trai? Điểm chung của tất cả nạn nhân chỉ có nhiêu đó thôi sao?" - Rayne chau mày khó hiểu

"Thật xin lỗi, hiện tại đây là điểm chung duy nhất rồi. Ban đầu tôi cứ nghĩ là trùng hợp thôi, nhưng tận 20 người thế này thì tôi lại không nghĩ thế. Từ ngoại hình, tính cách, sở thích hay nghề nghiệp đều không có điểm chung nào"

"Bị moi tim và xác chết không còn nguyên vẹn. Tất cả nạn nhân đều khá cao to, thậm chí có hai vạch nhưng vẫn không thoát khỏi. Xem ra tên này cũng không phải dạng vừa" - Orter cảm thán

Rayne trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Có khi nào hung thủ từng có quá khứ không mấy tốt đẹp với anh trai hắn chăng?"

"Có khả năng rất cao là như vậy" - Orter nói, hắn đẩy qua cho Rayne tấm ảnh của một nạn nhân

"Cậu có thấy người này rất giống ai đó không?"

Rayne nhìn ảnh, đó là một người có mái tóc vàng chẻ hai mái, có một vạch trên má. Anh nhíu mày nói:

"Vừa có vừa không. Tôi không quen người này, nhưng thật sự rất quen"

Amethyst tiếp lời:

"Tôi lại không có ý kiến gì... Các nạn nhân đều không giống nhau mấy"

"Vậy sao" - Orter đáp, tay vẫn lật tập hồ sơ. Như phát hiện gì đó, hắn liền hỏi

"Tất cả nạn nhân đều bị moi tim trước sau đó mới bị chém đến biến dạng sao?"

"Đúng vậy, rất thú vị phải không? Bình thường, hung thủ sẽ phải tra tấn nạn nhân trước rồi mới kết liễu. Đằng này tên hung thủ lại kết liễu trước rồi mới tra tấn. Nó gây ra một loại khoái cảm nào chăng? Thậm chí là..."

Rayne và Orter lẳng lặng nhìn cô nàng đang nói không ngừng một cách đầy phấn khích. Sao cô ta nhìn có vẻ hào hứng quá vậy? Amethyst nhận ra mình hỏi quá lố, liền ho khan một cái rồi nói:

"Chung quy lại tên này không bình thường"

Ừ, ai cũng biết điều này cô ơi

"Tôi cảm thấy có lẽ hung thủ hoặc người nhà của hắn mắc bệnh gì đó về tim mạch. Tất cả nạn nhân đều bị hắn lấy đi trái tim đầu tiên"

Rayne và Orter gật đầu đồng tình, thu hẹp được phạm vi nạn nhân và hung thủ cũng là một bước tiến mới rồi. Dù tất cả chỉ mới là phỏng đoán. Khi cả ba vẫn đang tiếp tục thì tiếng điện thoại Amethyst liền reo lên cắt ngang cuộc họp

"Alo? Vâng, chúng tôi đến ngay"

"Có vụ án mới sao?" - Rayne

"Phải, cũng giống như cũ. Tôi sẽ đi đến đó trước, hai người nhanh đến đi nhé"

Cô nói xong liền thu dọn rồi phóng thẳng ra ngoài, nhanh chóng đến hiện trường vụ án. Orter cũng nhanh đi sau, Rayne vẫn trầm ngâm về tấm hình Orter đưa, nó rất giống ai đó nhưng anh không tài nào nhận ra được

___

Chap này ngắn thôi
_Ame_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net