① 𝟱𝟵𝟲𝟵 𝗱𝗮̣̆𝗺 𝗯𝗮̆̀𝗻𝗴 𝘃𝗼̛́𝗶 𝟵𝟲𝟬𝟳 𝗸𝗶-𝗹𝗼̂-𝗺𝗲́𝘁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joshua ngồi trước màn hình máy tính, thực hiện vài thao tác tìm kiếm đơn giản. Và viết lại những kết quả được hệ thống sau quá trình lọc thông tin.

Khoảng cách giữa Seoul và Los Angeles là: 17 tiếng đồng hồ, 5969 dặm bay (và trong trường hợp kể lại cho một người không ở Mỹ sẽ là 9607 ki-lô-mét), và 12 tiếng 26 phút ngồi máy bay.

Anh cứ ngồi nhìn vào tờ giấy ghi lại những gì ghi ra rồi nghĩ ngợi một chút. Rồi anh nhìn vào đồng hồ của mình; bây giờ là 8 giờ 11 phút tối ngày thứ 3 thì ở Seoul sẽ là 1 giờ chiều ngày thứ 4 nhỉ. Làm phép tính như vậy trong đầu chừng một phút, Joshua hơi mím môi như để hạ quyết tâm, rồi hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt.

Dường như anh thấy nắng đang nhảy nhót tưng bừng trước mặt.
Dường như anh nghe thấy tiếng trẻ con đùa giỡn và gọi tên một người nào đó tên Seokmin, bằng tiếng Hàn.
Và dường như anh nghe thấy tim mình đập rộn.

Joshua mở mắt sau chừng năm phút, nhìn thấy đồng hồ chỉ 8 giờ 17 phút, GMT-8.
Cách Seokmin 17 tiếng đồng hồ, và vì Seokmin không ở Mỹ nên anh sẽ nói rằng anh cách cậu khoảng chừng 9607 ki-lô-mét, do đó cần 12 tiếng 26 phút bay.



Kể từ lần đầu tiên Joshua mơ thấy cuộc sống của Seokmin ở Hàn Quốc đến nay đã vừa vặn bốn mùa; anh cũng đã thay đổi nhận thức từ việc chỉ xem đó là một giấc mơ chân thật, sang việc tận hưởng một cuộc đời khác trong tám tiếng ngủ say.

Lần đầu tiên Joshua mơ thấy Seoul là vào một ngày mùa thu. Anh mơ một giấc mơ mà trong đó mình cùng một nhóm bạn đi chơi bóng, anh mơ một giấc mơ rộn ràng nhiệt huyết và niềm vui, anh mơ thấy bản thân hít thở một bầu không khí trong lành. Ấy thế mà sáng hôm sau dậy Joshua thấy cả người mình mỏi nhừ, cứ như chính anh đã vừa ngủ vừa đi chơi bóng. Nhưng từ bác sĩ tới y tá đều bảo rằng triệu chứng căng cơ đó có thể là tác dụng phụ của thuốc và quá trình phục hồi chức năng mà thôi. Joshua cũng nghe thê rồi ậm ừ bỏ qua, cũng đâu phải việc gì quan trọng.

Lần tiếp theo Joshua mơ thấy Seoul là một ngày không lâu lắm sau đó, lúc Seoul vẫn còn đang trong sắc thu nồng nàn. Anh nhìn thấy một nhóm bạn đang cùng nhau quanh đám lửa trại, có tiếng chuyện trò vui vẻ, rồi ai đó bảo là hát hò gì không, rồi ai đó tiếp lời hay Seokmin hát đi tớ lấy đàn ghita cho cậu nhé, rồi anh thấy bản thân cười toét miệng, và sau đó là tiếng hát ngọt ngào và ấm áp như chính đám lửa trại đang tí tách reo vui. Và Joshua nhìn thấy mình tỉnh dậy cùng với một nụ cười.

Lần thứ ba Joshua mơ thấy Seoul thì trời đã vào đông, và "nhân vật" của anh đang vật vã bên bàn học cùng với tập giáo trình dày cộp bằng tiếng Anh môn Chiến lược toàn cầu. Anh thấy mình - Seokmin cứ nằm lên nằm xuống trên bàn, lật ra đóng vào tập vở liên tục, lẩm bẩm gì đó về việc thôi thì ngày mai làm bài giữa kì hên xui thôi chứ học không có vào. Joshua nghe xong thì lại nghĩ trong đầu nếu như không phải Seokmin là là bản thân đọc sách thì có được không nhỉ? Rồi anh thấy Seokmin thở một hơi dài thật dài, tự nhủ với chính cậu ấy thôi thì cố một lần chót, rồi Joshua nhận thấy mình là người đang đọc giáo trình. Tỉnh dậy cùng một lượng kiến thức kinh tế anh vẫn nhớ như in, Joshua chợt bàng hoàng nhận ra giấc mơ này hình như có gì đó không đúng.

Nhưng đến giấc mơ tiếp theo vào ngày hôm sau, khi anh thấy bản thân - Seokmin đang khoe với bạn rằng mình làm bài kiểm tra xuất thần hết sức luôn, như có một ai đó học bài giùm hay sao đấy, Joshua cảm thấy mỏi cả hàm vì nụ cười quá sức rạng rỡ kia. Tới khi tỉnh giấc vẫn còn mang một trái tim bồi hồi, bởi lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác bản thân là một sự tồn tại có ích.

Thế là từ đó, Joshua vừa là Joshua, và là Seokmin trong một vài giấc mơ thật dài.

Joshua luôn mong rằng Seokmin là một người có thật, vì anh thấy cuộc đời của cậu sao mà đẹp quá, vì anh thấy nắng của Seokmin rất ấm, gió rất dịu êm, mưa rơi những tiếng rất mềm, và đến cả tuyết cũng dường như xinh đẹp theo một kiểu khác.
Joshua nhìn thấy Seoul qua đôi mắt của Seokmin, lắng nghe dây thanh quản rung lên khi Seokmin cất tiếng hát, và bịn rịn giữ chặt trái tim đầy xúc cảm mỗi khi tỉnh dậy khỏi cuộc sống của cậu trai tên Seokmin kia. Thế nên, Joshua luôn hy vọng rằng ở thành phố Seoul kia đang có một chàng trai tên Seokmin sinh sống.
Nhưng cũng vì quá thật, nên anh thậm chí còn không dám thử tìm hiểu xem liệu Seokmin có thật hay không.

Những giấc mơ cứ thế tiếp tục, Joshua dần gom góp được cả một tư liệu để hình dung ra được một Seokmin ở múi giờ GMT+5 một cách rất chi tiết rõ ràng, tới mức anh nghĩ nếu một ngày nào đó Seokmin xuất hiện trước mặt, anh sẽ không ngần ngại mà trao cậu một cái ôm thật chặt.

Những giấc mơ cứ thế tiếp tục, nhen nhóm trong sâu thẳm trái tim của Joshua một ngọn lửa bé xíu, nhưng ấm áp. Joshua biết điều đó, và anh níu lấy đám lửa đó, vun vén ân cần như chăm sóc cho nguồn sống của chính mình.

Cho đến một ngày, khi Joshua mở mắt ra thấy một màn mưa và Seokmin giương cây dù ra che cho một người bạn, cậu khẽ giơ lệch cây dù để cho người bạn thấp hơn mình hẳn một cái đầu kia không bị ướt dù cho những giọt mưa cứ nghịch ngợm nhảy ướt cả bờ vai, nhảy cả vào trong đám lửa mà Joshua đang giữ trong lòng.

Cho đến một ngày, khi Joshua nhìn thấy bản thân - Seokmin đang đứng trước một quầy hàng chocolate, cầm lên bỏ xuống những hộp kẹo tình nhân vào ngày 14/2; tỉ mẩn lựa một tấm thiệp thật đẹp rồi mua cùng một hộp kẹo hình cây đàn. Joshua thấy trước mắt mình là bàn tay đang nắn nót từng nét chữ, Gửi Jihoonie hyung. 
Joshua thấy tim mình đập binh binh trong lồng ngực, cảm thấy bụng nhộn nhạo như hàng ngàn con bướm đang bay. Anh đoán chừng, với Seokmin là cảm giác hồi hộp với một đoạn tình cảm rung động đầu đời; nhưng anh không biết cảm giác tim đau nhói khi ngủ dậy của mình là gì.

Chỉ là đám lửa nhỏ kia dường như cũng yếu dần sau cơn mưa hôm nọ, và Joshua lại quay về với khung cảnh bản thân bị bỏ lại một mình.
Anh bỗng sợ cảm giác nhìn thấy Seokmin cười dịu dàng với riêng một người, càng sợ cảm giác cậu thanh niên sẽ đàn hát duy chỉ cho một người nghe, và anh sợ nhất là khi bản thân nghe được trái tim của Seokmin reo vui khi ánh mắt của cậu rơi trên bóng người nhỏ nhắn, thấp hơn cả một cái đầu.

Thế là Joshua mất ngủ, trầm trọng tới mức phải cậy vào thuốc ngủ và quay về điều trị tâm lý.
Và thế là Joshua ngừng nhìn thấy những cơn mơ.

(tbc)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net