Chap 9 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bỗng dưng , Jong Kook thấy như trời giáng , mắt lờ đi và bắt đầu không thấy gì cả . Chỉ biết tay mình vẫn đang nắm chặt tay của nó .
.
   Chợt , từ đâu không rõ , Ji Hyo mặt bộ đồ trắng tinh khiết , đẹp như một đóa hoa , đứng trước mặt cậu và cười . Tay ôm một cành hoa oải hương , loài hoa Jong Kook thích . Nó cười thật đẹp . Rồi bỏ đi . Jong Kook gọi nó muốn bật máu .
.
- Jong Kook..Tỉnh dậy đi anh..Kookie ya !! - có tiếng phụ nữ quen thuộc gọi tên cậu
  Cậu khó khăn mở mắt . Là nó . Khuôn mặt tái mét sợ sệt . Tay nó và cậu đều bị trói chặt. Môi nó run run đến tội nghiệp , có một dòng máu chảy từ khóe môi nó chảy ra , cậu xót xa
- Ji Hyo ya..em có sao không ?
- Oppa , em đau...môi em rát lắm..Kook Jong ah...
- Có anh ở đây rồi !
  Thường lệ Jong Kook sẽ lấy tay quàng chặt vai nó , để nó dựa vào vai , bây giờ , tay bị trói , cả hai chỉ biết níu chặt nhau để trao cho nhau niềm tin
  Nhà kho xộc mùi thuốc lá . Nhưng con bọ rận bu đầy trên mảng tường đến gớm ghiếc . Mũi giày cao gót lộc cộc dưới sàn , Ji Hyo kinh sợ nép vào người Jong Kook hơn . Giờ đây cô ta là một con hồ li mù quáng đáng sợ.  Bên phía kia , một tiếng vỗ tay thể hiện sự khinh miệt vang lên lốp bốp . Là Gary .
- Kịch hay ! - Gary cúi xuống nhìn Ji Hyo - Sao 4 năm nay , em không như vậy với tôi , Song Ji Hyo ?
  Anh nâng khuôn mặt nó lên , rút trong túi một con dao nhọn sắc , bề mặt nhẵn bóng ma sát với khuôn mặt của nó . Nó khó chịu vùng ra , lưỡi dao vô tình cứa vào khuôn mặt của nó , máu ứa ra
- GARY , CẬU THÔI NGAY ĐI ! -  Jong Kook thét lên , môi bặm chặt , khuôn mặt đầy vết trầy xước của anh đỏ lên
  Eun Hye cười khẩy
- Cả hai yêu thương nhau quá , muốn cùng nhau tới suối vàng không ?
   Jong Kook và Ji Hyo nép chặt mình hơn vào đối phương
- Eun Hye , EM ĐIÊN RỒI ! - cậu quát
- Điên ? Điên sao ?
  Eun Hye phá lên cười , một nụ cười khinh miệt , nhắm thẳng đến nó , khiến cho nó cảm thấy rùng mình .
- Em điên ? Hay do anh ngu ngốc chọn con đường chết ?
  Eun Hye liếc mắt , khuôn mặt cô đã có những đường nét sắc sảo , giờ thì sự sắc sảo đó lại làm cho chính cô biến thành kẻ phản diện
  Eun Hye cười
- Anh biết gì không Jong Kook ? Em rất yêu anh . Thế mà tình yêu đó lại không đủ cho anh rời xa con nhỏ khốn này để đến bên em sao ? - nước mắt cô giàn ra
  Nếu bạn trách Eun Hye cũng không đúng . Cô là một kẻ rất đáng thương. Cô đến bên cậu vì một lời tỏ tình đáng yêu của cậu , cô đã làm hết sức để có thể làm cậu hạnh phúc , làm một người bạn gái tốt . Cô nhẫn nhịn nhìn cậu từng ngày nhớ mong Ji Hyo , hằng ngày cô chỉ đáng thương ôm cậu , an ủi cậu từng ngày , còn cậu chỉ biết chìm vào nỗi nhớ , chìm vào sự yêu đương với người khác . Đáng thương đến tội nghiệp , đáng thương đến mức cô trở thành một kẻ đóng vai ác
- Eun Hye..Ngoài anh xin lỗi , anh không biết phải nói..gì với em nữa - đôi mắt Jong Kook giần giật ứa máu - Anh yêu Ji Hyo ..
  Còn gì đau lòng hơn khi người mình yêu nói yêu người khác . Cô không thể chấp nhận được sự thật này .

- Anh im đi - cô nhắm thẳng súng vào Ji Hyo - Em không cần anh xin lỗi..- Cô lắc đầu nguầy nguậy - Có phải chỉ cần giết chết con nhỏ này anh sẽ yêu em phải không ..? Đúng không ?
  Jong Kook kinh sợ nhìn
- Đừng , Eun Hye , em đừng làm điều bậy , Yoon Eun Hye , em tỉnh lại đi - Jae Suk đứng ở ngoaì lo lắng
  Tay Eun Hye đang định bóp cò , bàn tay run run , đôi mắt nhắm nghiền , miệng cứ lảm nhảm câu gì đó . Những ngón tay mảnh khảnh đang dùng hết sự dũng cảm của mình để giết chết người cô đang hận thù tận xương tủy
  Gary đứng cạnh bên cũng đã bừng tỉnh lúc nào . Anh lay lay cánh tay của cô
- Eun Hye ..dừng đi . Đừng giết cô ấy ! Coi như anh xin em !! ..Đừng..Đủ rồi...Eun
    Nhưng chưa kịp nói gì , Eun Hye gạt Gary ra và bắn với tốc đồ kinh khủng không kịp trở tay.  Phát súng đó đã được bắn ra . Tiếng bùm làm lỗ tai người ta ù hết . Tim Ji Hyo đập không rõ nhịp . Nó nhắm mắt chờ đợi cái sẽ đến.
.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
5 giây...
  Nó không thấy đau nhưng có một cái gì đó đè nặng lên người nó .
  Là Jong Kook
  Chiếc áo màu trắng của anh nhuộm đỏ trông tức thời . Ji Hyo bàng hoàng . Eun Hye cũng lập tức mở to mắt..Cô vừa bắn người cô yêu...!
- Jong Kookie ..Hãy...nói với em ..là anh không sao nhé...! Làm ơn đấy ..- Là Ji Hyo , nó lắc đầu như thể không tin vào sự thật..đôi mắt mọng nước , chỉ cần một cái chớp mắt , những giọt nước lóng lánh ấy sẽ thi nhau chảy xuống
- Ji Hyo...em..không sao rồi - Cậu gượng cười
- Sao anh lại..đỡ cho em chứ , đồ ngốc , ngốc vẫn hoàn ngốc !!
    Ji Hyo thầm trách cậu , tại sao lại không để nó chết thay cậu ? Tại sao cậu lại đỡ nó làm gì ? Cậu để nó đi có phải hay hơn không ?
    Eun Hye đứng đó , vẫn chưa hết kinh hãi
- Eun Hye ..! anh...anh xin lỗi - cậu ôm chặt lấy vết thương , cố gắng nhỏm đầu dậy - ngoài xin lỗi và cảm ơn..anh thực không biết gì nói hết..
     Tận cuối cùng , câu nói cậu dành cho cô chỉ đơn giản là "xin lỗi" và "cảm ơn" sao ? Đến giờ , đôi môi tái nhợt , đang mấp máy run run mới bật thành tiếng nhưng chỉ là những từ rời rạc không hoàn chỉnh , kèm theo đó là một tiếng nấc đến bi thương..tuy vậy cậu vẫn hiểu
- Anh ..chỉ cần..3-@:&"..tồn tại trên thế gian...em..sẽ chấp nhận ...27-*-$72
  Jong Kook cười
- Anh đi...để đền tội cho em và Ji Hyo ...- đến lúc này ,cậu nắm chặt tay Eun Hye - Tha lỗi cho anh , vì đã ngu ngốc ngộ nhận yêu em làm em đau khổ ...
    Thân thể cậu run lên , màu da trắng dần , giọng nói cũng khó khăn hơn
- Ji Hyo...anh xin lỗi...vì đã để em đau khổ suốt khoảng thời gian đó đến nay...Ji Hyo à..tha lỗi cho anh vì đã làn em tổn thương..Anh...thật sự...yêu em...
- Em ..em cũng yêu anh..đừng nhắm mắt.. hãy nhìn em này Jong Kook , anh sẽ khỏe sớm thôi , xin anh !! ...- cô gào lên từng tiếng
- Hứa với anh..hãy đi kiếm hạnh phúc mới cho riêng em ...!
  Jong Kook cười , hơi thở khó khăn , không còn sức sống . Phải thôi, cậu sắp đi rồi
- Câu nói anh muốn nói với em ...ngàn lần luôn muốn nói với em , đó là Anh Yêu Em...xin lỗi ... - Cậu nhắm nghiền mắt , cánh tay buông thỏng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười
- JONG KOOKIE , LÀM ƠN TỈNH DẬY ĐI MÀ !!!!!!  - Ji Hyo hét lên
    Eun Hye thụp xuống bên cạnh Jong Kook , không ngừng đánh vào ngực mình. Là cô đã gây ra tất cả ..Từ suốt câu chuyện..người làm tổn thương đối phương không ai khác ngoài cô ...! Đến mức lúc ban đầu ý định của cô là giành lại hạnh phúc cho mình mà giờ chỉ đơn giản là bắt lấy đau thương
.
1 Năm sau
    Ji Hyo tay bế một đứa trẻ có khuôn mặt kháu khỉnh , rảo bướctrên tòa nhà rộng lớn . Là nhà giam giữ tù nhân .
- Cho hỏi cô đến tìm phạm nhân nào ? - một nam cảnh sát với dáng vẻ quen thuộc đang nhìn Ji Hyo chằm chằm - Omo , Jinnie noona !!!
  À , là Kwang Soo !
- Ủa . Kwanggie !! - Ji Hyo mỉm cười - Em làm cảnh sát à ? Thằng em của chị khỏe không ?
- Em ấy vẫn ổn ạ !! - Kwang Soo cười . Đó là cái cách Kwang Soo thể hiện khi nói về Joong Ki
- Mong hai đứa vẫn ổn - Nó cười ôn hòa - chị chúc hai đứa hạnh phúc !
    Cả hai đứng đó một hồi lâu , Kwang Soo tò mò nhìn đứa trẻ mà Ji Hyo ôm ấp nãy giờ
- Yong Kook hôm nay lớn rồi nhỉ ! - Nó đưa tay vuốt má cậu bé , càng nhìn càng thấy cậu bé nhỏ giống Jong Kook bố nó
     Ji Hyo chỉ cười xòa , nhìn đứa bé với vẻ mặt thật tình cảm
     Kwang Soo nhìn Ji Hyo một hồi lâu , cả hai không nói gì , rồi Kwang Soo như chợt nhớ gì đó
- Thế là chị lại đến thăm cô Eun Hye ?? - Kwang Soo nhăn mặt
- Ừ .. - nó nhìn khó xử
     Kwang Soo nhìn đống bánh trái khệ nệ trên tay nó ,  thở dài ngao ngán . Ji Hyo đã đến đây với số đồ lỉnh kỉnh, thêm thằng bé nhỏ trên tay của Ji Hyo . Kwang Soo đã dặn dò là đừng nên tốt quá đáng như vậy chứ , quả là một bà chị hiền lành , hiền lành đến tội nghiệp  . Thiệt là chưa có ai từ bi như nó . Người giết người yêu và suýt giết mình mà nó vẫn còn có thể tới thăm hỏi , tặng "quà"
- Jinnie noona , chị có đặc ân gì với Eun Hye ssi sao ? - Kwang Soo cười khẩy , tỏ ý không hài lòng
    Ji Hyo chỉ cười cười
- Không phải đặc ân mà là chị có lỗi quá nhiều với cô ấy !
    Kwang Soo đực mặt , vẫn chưa hiểu hết ý câu của Ji Hyo.
    Nó chỉ cười nhẹ
- Cô ấy là một người tội nghiệp...Đã bị chị lấy đi người yêu , đã phải chịu nhiều suy nghĩ áp lực ..đã phải chứng kiến người mình yêu mất đi từ chính đôi tay của mình...Mà con trai mình lại không được cạnh mình..Còn gì đau thương hơn ? Vả lại Yong Kook là con của Eun Hye và Jong Kook thì chị phải có trách nhiệm cho nó nhìn mẹ nó chứ ?
     Kwang Soo ngẫm nghĩ một hồi , thấy cũng đúng .
- Noona chờ em cho người giải cô ấy ra
.
    Đối diện nó là một cô gái tiều tụy , đôi mắt thầm quần , khuôn mặt thất thần nhưng vẫn không mất đi sự xinh đẹp vốn có. Song sắt đang là vật cản duy nhất giữa hai người nếu không cả hai cũng đã rất gần nhau . Một chút gần gũi mà cũng xa lạ ...
- Hôm nay là giỗ đầu của Kookie - nó cười , một nụ cười bình thản đến lạ kì
- .. -  Cô nhắm nghiền mắt ép cho nước từ trong khóe mi đang rươm rướm rơi ra
- Cậu đừng khóc nữa , Jong Kook sẽ không vui đâu ! - Nó quệt nhẹ vài giọt nước mắt trên khuôn mặt của Eun Hye - cậu có muốn đi tảo mộ anh ấy không ?
    Cô ngập ngừng ...Khuôn mặt hằn lên rõ rệt sự áy náy
- Không sao , tớ sẽ nhờ Kwang Soo dẫn cậu đi !
    Eun Hye cười như một đứa trẻ. Kể từ ngày Jong Kook mất đi , giọng nói của cô cũng đã biến mất , cái giọng nói trong trẻo đáng yêu của ngày nào giờ thay vào đó là những câu nói không thành tiếng .
    Sau đó cô lại nhìn xuống tay Ji Hyo , ồ , là một đứa trẻ . Cô nhìn nó với vẻ mặt xúc động đến lạ thường . Thằng bé rất giống Jong Kook..đôi mắt nho nhỏ và đôi má phúng phính đến đáng yêu , như hiểu ý cô , nó trả lời thay cho câu hỏi bằng ánh mắt
- Nó là Yong Kookie của cậu đấy . Đã 3 tháng tuổi rồi kia kìa!
    Cô cười hạnh phúc . Ánh mắt thật sung sướng . Thằng bé là nhân chứng hiện hữu rằng Jong Kook vẫn ở đây
    Nó đứng dậy, chỉnh tư thế khuôn mặt của cậu bé nhỏ hướng về . Tay cô chầm chậm đưa về phía đứa bé đó . Rồi ngập ngừng , cô sợ rằng thằng bé sẽ từ chối mình..nhưng rồi cô lấy hết can đảm , cũng nắm chặt tay thằng bé . Cậu bé mở to mắt , mở to hết mắt nhìn cô khiến cô rất lo lắng nhưng rồi thằng bé lại cười một cái thật tươi , "A " lên một tiếng khiến cô cảm thấy nhẹ lòng. Khoảnh khắc ấy như nhiệm mầu, như có một phép thần thông tạo ra một bức tranh đẹp đến hoàn hảo
.
    Trên một ngọn đồi ở Hapcheon , Ji Hyo  ,  Gary , cùng với Eun Hye đang đèo Yong Kook đang ngủ say sưa , Kwang Soo , Joong Ki và Jae Suk . Họ mặc những bộ đồ kín đáo lịch thiệp , tay xách nách mang rất nhiều đồ .
    Kia rồi ! Đó là ngôi mộ của Jong Kook , nó nằm giữa một đồi hoa oải hương . Nhìn ngôi mộ người ta có cảm giác thanh thản , không đáng sợ gì mấy
    Ji Hyo bày đồ , gắm những cây hoa Diên Vĩ vào bình
    Diên Vĩ màu tím thật đẹp . Nó là sứ giả của hạnh phúc . Đối với Ji Hyo, Jong Kook luôn là một người đem đến cho nó mọi điều ấm áp nhất.
    Eun Hye đứng chôn chân ở trước di hài anh . Anh vẫn đẹp , nụ cười vẫn rất tươi . Cô ẵm Yong Kook trên tay , miệng muốn thốt ra một lời nào đó với anh nhưng không thể.  Cô nhìn vào đó mà nước mắt lại rơi thật nhiều . Cả ngày hôm nay cô đã khóc 2 lần rồi đấy
- Jong Kookie ...- Ji Hyo quỳ xuống trước gò đất , thái độ vẫn bình tĩnh - Anh có lạnh không ?
    Không khí im lặng bao trùm xung quanh
- Em nhớ anh - Nó cười nhẹ - Anh có nhớ em không ? Hôm nay Yong Kook của anh và Eun Hye cũng đến thăm anh này..Mà anh à ..- Nó thở dài - Đến giờ vẫn chưa ai chịu làm chồng của em như anh. Em cảm thấy cô đơn và nhớ anh quá ...Em sẽ kiếm một người yêu thương em như anh...Hãy cho em ích kỉ như mong muốn của anh nhé - Nó nghẹn giọng nhưng không khóc - Nhưng anh này...cho dù em và ai cùng đi đến suốt con đường đời , thì anh...vẫn là ..người mà em từng yêu thương nhất mà ! Nên đừng lo , trong tim em , hình bóng anh đã bị khắc một dấu thật to không thể nào xóa được mất rồi ...
    Một cánh hoa Diên Vĩ rơi ra khỏi cành , cứ quấn quít quanh nó , nhờ cơn gió . Đâu đó khẽ có một bàn tay vô hình ôm chặt lấy thân thể cô gái nhỏ . Ở đâu đó quanh đây , có phảng phất một giọng nói quen thuộc .
" Anh chúc em hạnh phúc . Anh sẽ mãi yêu em !" 
End fic
Vài lời author
Kết mà chưa kết :((( chap sau sẽ là extra , bỏ qua Extra này thì uổng nên mọi người hãy đón chờ nhé !!!
Chúc mọi người một ngày tốt lành !!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net