End : Heaven

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lờ mờ mở mắt, suy nghĩ đầu tiên của em là không biết bản thân đang ở đâu, trước mắt em chỉ có một mảng trắng xoá. Em cố gắng để nói ra thành lời, nhưng thật quá khó khi em chẳng cố gắng nổi. Xung quanh em bỗng có tiếng gọi bác sĩ, nhưng em chẳng nhận thức được gì, lần nữa rơi vào hôn mê.

"Bác sĩ, thằng bé..thằng bé vừa lúc nãy đã tỉnh lại, sao lại.."

Mẹ em lại rơi nước mắt, nắm lấy bác sĩ như níu lấy sợi rơm cứu mạng.

"Cậu ấy không sao, chỉ là hôn mê quá lâu nhất thời chưa lấy lại được ý thức, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cậu ấy đang hồi phục rất tốt."

"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều."

Cha em đỡ lấy mẹ em, liên tục gật đầu cảm kích, vui mừng đến bên môi không nói được thành lời nữa.

Song song với vui mừng cũng chính là trăn trở, nếu em tỉnh rồi, mọi chuyện làm sao giải thích cho em đây?

"Tôi biết bà đang nghĩ cái gì, nhưng tạm thời mình cứ giấu thằng bé trước đã, đợi nó hồi phục rồi mình tính tiếp. Tôi nghĩ thằng bé không chịu nổi cú sốc lớn như vậy."

Chính họ cũng không chịu nổi chuyện này, làm sao dám nói cho em?

Thời gian ngắn trước.

"Chúng tôi đã hoàn thành xét nghiệm, người nhà của cậu Jeon đủ điều kiện hiến tủy cho cậu ấy. Nhưng trước đây chưa từng có ca phẫu thuật như thế này. Người nhà phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mọi trường hợp sẽ xảy ra."

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, nhìn Taehyung cùng cha mẹ em mà nói.

"Cậu không cần lo, cứ làm hết mức cho thể cho tôi, dù không thành công cũng phải giữ được em ấy."

Taehyung lạnh giọng, trên mặt lạnh đến mức khiến người khác cảm thấy bị áp bức.

"Cậu không muốn thất nghiệp thì phải nhớ rõ những lời tôi nói."

Taehyung nói xong thì bỏ lại vị bác sĩ kia đang khó chịu mà bỏ đi.

Anh còn rất nhiều thứ phải lo.

Vì ngày mai ngày kia, không có anh em phải sống đầy đủ nhất.

Anh liên hệ với luật sư chuẩn bị giấy tờ, anh muốn để lại tất cả mọi thứ anh có cho em.

Nhưng ngoài tiền và tình yêu cho em, anh nghĩ mình chỉ có thể để lại tiền, còn tình yêu này là thứ duy nhất về em anh có thể mang theo.

Anh...

Anh đã đồng ý hiến tim cho con gái lão già kia để đổi lấy ca phẫu thuật này của em, nên anh phải lo mọi thứ thật chu toàn, mai này không có anh, em phải sống tốt hơn bây giờ.

Nhưng anh nuối tiếc lắm, tiếc cho mảnh tình của chính anh cuối cùng phải vùi chôn theo thân xác rỗng tếch không còn trái tim nữa. Ngay cả một câu "anh yêu em" cũng không cho em cơ hội nghe anh nói nữa rồi.

Nhưng chỉ cần em còn sống, thì dù có đánh đổi bằng cả tính mạng anh cũng sẽ làm.

Vì Kim Taehyung không có ai bên cạnh hết, chỉ có em thôi.

Nhưng Jeon Jungkook thì khác, em có người thân, sau này sẽ có gia đình của mình.

Một người sẽ yêu em, nhưng sẽ không ai yêu em bằng cả sinh mệnh như cách Kim Taehyung yêu em.

Anh chỉ mong em một đời an yên.
.

Chuyện Jungkook tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau. Nhưng sao mấy ngày nay em không thấy anh Taehyung đến? Anh Taehyung sẽ không bỏ em mà không đến đâu!

"Cậu Jungkook."

Jungkook đang trong phòng bệnh một mình, vì cha mẹ em vừa ra ngoài đi ăn trưa.

"Anh là ai?"

Người đàn ông cao lớn, gương mặt nghiêm túc chào em.

"Tôi là luật sư của cậu Kim Taehyung, hôm nay tôi đến đây bàn giao tài sản của cậu Kim để lại cho cậu."

"Anh có nhầm lẫn với ai không? Sao lại cho tôi? Anh ấy đâu?"

"Tôi không biết, tôi chỉ đang hoàn thành công việc, cậu hãy hợp tác với tôi chút đi."

Cầm trên tay số giấy tờ mang giá trị khổng lồ, là tất cả sự nghiệp nhà họ Kim bao năm qua anh Taehyng nắm giữ. Em thấy mơ màng đến mức trống rỗng.

Chỉ có duy nhất một câu hỏi "Taehyung, anh ở đâu?"

Cuối cùng em cũng không hỏi được gì từ phía luật sư, chỉ có thể máy móc nghe anh ta nói.

Sau một lúc thì anh ta cũng xong việc bàn giao và ra về. Em vẫn chưa thoát khỏi mớ rối tinh rối mù này.

Cha mẹ em trở về sau bữa trưa, nhìn em thất thần ngồi đó, trên tay là giấy tờ đầy ắp.

Cha em vội bước lại, cầm lên xem thì sững người, vẻ mặt trở nên lúng túng. Mẹ em lui về góc sofa nhỏ trong phòng, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

"Cha...cha..anh Taehyung, cha đưa con đi gặp anh Taehyung đi."

Em nắm lấy tay cha em, giờ phút này em rối lắm, em chỉ muốn gặp Taehyung. Em không biết vì sao em lại muốn gặp, nhưng em rất nhớ Taehyung.

"Con bình tĩnh trước...rồi cha đưa con đi gặp Taehyung nhé?"

"Cha nói thật nha, cha đưa con đi gặp anh Taehyung..."

Em chợt thấy bất an, rối loạn cùng bất an dường như đang cố dìm chết tâm lý của em.

.

"Đưa con đến đây làm gì ạ?"

Em hoảng loạn nhìn cha mẹ đưa em đến một khu nghĩa trang giữa lòng thủ đô.

"Hai người đưa con đi gặp Taehyung đi!! Đưa con đến đây làm gì.."

"Taehyung...cậu ấy đang ở đây.."

Cha em ngập ngừng, nhìn em đang hoảng loạn trước mắt không thể nói thành lời.

"Nào..ta đưa con đi gặp cậu ấy, nhé?"

"Không!!! Sao anh Taehyung lại ở đây, cha đưa con về nhà đi!! Đưa con về đi!"

"Jeon Jungkook!!"

Cha em hét lớn tên em, khiến em đang to tiếng đòi tìm Taehyung cũng im bật.

"Nào ngoan, cha đưa Jungkook đi xem Taehyung."

Cha em vỗ về, đưa tay ôm lấy em đang lặng lẽ đứng đó. Ánh mắt thẫn thờ đến vô hồn, như không tin vào những gì đang xoay vòng trước mắt.

Quá khó để nói rằng cha mẹ em có thể chấp nhận được chuyện Taehyung vì con họ mà làm đến bước này.

Đứng trước Taehyung, đứng ở nơi đất cỏ lạnh lẽo, em không tin vào những gì em thấy nữa. Một ngày tồi tệ trong những ngày có thể sống của em.

"Hai người lừa con đúng không? Đem con về đi.."

Em nhìn cha mẹ em với ánh mắt chứa đầy nước mắt, cái chớp mắt của em đã khiến chúng rơi đầy mặt em. Giương mặt vốn nhợt nhạt giờ đã thấm đẫm hương vị mặn chát.

"Jeon Jungkook, con bình tĩnh nghe ta nói... Thật ra Taehyung...-"

.

Sau chuyện năm đó, em cũng rời bỏ Paris, rời bỏ nước Pháp.

Em chuyển đến sống ở London, vì cô con gái của vị bác sĩ kia hiện đang sống ở London. Em muốn đến đây, sống ở đây, ở cái nơi con tim Taehyung tồn tại.

Em không biết tình cảm trong lòng em là gì nữa, nhưng khi đọc được những dòng nhật ký Taehyung viết cho em, em biết hoá ra anh đã yêu em đến thế.

Em biết em cũng yêu anh, nhưng tình yêu của em nó đến quá trễ, giá như em không sợ hãi trước những chuyện đã qua, để tình yêu trong em được bùng lên như nó muốn, thì anh đã không phải thế này hoặc em và anh cũng sẽ từng có được hạnh phúc.

Em ước nếu có giá như, em và anh sẽ được hạnh phúc để một chiều không gian nào đó khác nơi này.

Nơi em không bệnh, nơi anh không ra đi.

Rồi mười, rồi hai mươi ba mươi, bốn mươi năm sau đó. Jeon Jungkook cũng đã gặp được Taehyung của mấy chục năm về trước.

Đã kịp nói một lời "em yêu anh".

Hết.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net