Chap 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xem phim xong thì tất nhiên là phải cùng nhau đi ăn uống và mua sắm rồi. Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm đi mua quần áo, nói chính xác trong mấy ngày tới họ sẽ mặc đồ đôi.

Hạ Tuấn Lâm đi theo Nghiêm Hạo Tường, vóc dáng của hai người tuy có vài phần khác nhau nhưng đều là những tỉ lệ cơ thể hoàn hảo nhất. Sau khi thử hết bảy, tám bộ thì cả hai mới tìm được kiểu trang phục ưng ý. Tuấn Lâm mặc một chiếc áo len có họa tiết hoa văn nhã nhặn. "Lụa đẹp vì người mặc" quả thật không sai. Trông cậu rất dễ thương và có chút mập mạp hơn những ngày bình thường. Còn khuôn mặt vẫn thuần khiết, dịu dàng như thế. Nó chỉ bé bằng tay trái và tay phải của anh gộp lại mà thôi.

Trước khi đưa Hạ Tuấn Lâm trở về nhà, anh cùng cậu bước ra khỏi cửa hàng, mang theo rất nhiều đồ đạc lớn nhỏ.

Hai chàng trai làm quen với nhau rất nhanh. Đến cuối ngày, cảm giác ngượng ngùng còn sót lại của Hạ Tuấn Lâm cũng không còn nữa, thay vào đó, cậu cảm thấy rất vui khi được ở chung một chỗ với Nghiêm Hạo Tường.

Chỉ có một điều không ổn, đó chính là việc Tuấn Lâm thường xuyên không kiểm soát được nhịp đập của trái tim mình. Khi nắm tay, tựa vào vai nhau hay mặt đối mặt với anh, cậu gần như không còn nhận ra chính mình nữa. Lần đầu tiên trong đời, cậu từ bỏ công thức toán học yêu thích của mình, để cho đầu óc tự do bay bổng với những vần thơ lãng mạn cùng hàng ngàn con sóng vỗ đầy bọt hồng. Thậm chí, để làm cho vấn đề càng thêm tồi tệ hơn, cậu thực sự đã nghĩ điều này hết sức bình thường và... sẽ ổn dần trong vài ngày tới!

Hạ Tuấn Lâm sửng sốt trước ý nghĩ khủng khiếp đó của mình. Cậu vỗ mạnh vào đầu và cố gắng quên đi những cảnh tượng đầy lãng mạn ấy. Cậu luôn cảnh báo bản thân rằng đây chỉ là một yêu cầu mà bạn bè của Nghiêm Hạo Tường đưa ra, chắc chắn không phải là một mối quan hệ yêu đương thực sự, và đừng để rơi vào bẫy chỉ vì anh đối xử quá tốt với mình.

"Đến đây là được rồi, bây giờ tôi sẽ tự mình lên trên."

Họ đứng ở tầng dưới của ký túc xá.

Hạ Tuấn Lâm lần thứ ba chào tạm biệt Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường không nói chuyện, cứ thế nghiêng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm. Điều này khiến cậu bối rối, ở lại không được mà rời đi cũng không xong!

Tuấn Lâm bước tới chỉnh lại cổ áo khoác cho Nghiêm Hạo Tường. Trong khoảnh khắc đó, cậu bị anh ôm chặt lấy. Cả cơ thể cậu vùi sâu vào trong áo khoác và lồng ngực ấm nóng của anh.

Tay của Nghiêm Hạo Tường vòng từ thắt lưng ra phía sau, ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm. Trói buộc cậu vào trong vòng tay của chính mình. Chênh lệch chiều cao giữa hai người quá thích hợp để làm những động tác thân mật như thế này. Cậu không cần phải ngẩng đầu lên quá cao, khoảng cách vừa đủ để cằm chạm vào chỗ lõm xương quai xanh của anh.

Nghiêm Hạo Tường chạm vào phía sau đầu của Hạ Tuấn Lâm. Vòng tay giữ rất chặt. Đây rõ ràng là dấu hiệu của sự ôn nhu cùng cưng chiều. Cậu nắm chặt lấy một bên áo. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đối diện từng chút một xâm nhập, khiến cậu nóng đến mức không thở nổi. Cảm giác được thân mật, gần gũi với anh thật tốt biết bao! Mỗi một khoảng trống đều vừa vặn hoà hợp vào nhau.

Trái tim như được hun nóng trong bể mật.

Ngọt ngào và mềm mại.

Cậu bàng hoàng nhận ra dường như họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Trán hai người chạm vào nhau.

Hơi thở ấm áp hoà quyện chung một chỗ.

Nghiêm Hạo Tường chạm vào một bên má bánh bao của Hạ Tuấn Lâm. Anh niết nhẹ ngón tay cái. Ngay lập tức có một vệt ngứa xuất hiện dọc sống lưng khiến cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu chung thuỷ nhìn chằm chằm xuống đất. Nụ cười ôn nhu một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt hơi gầy của anh.

Điều này thật hấp dẫn làm sao! Anh không muốn thừa nhận, nhưng trái tim lại khao khát muốn chạm vào nó, bằng cả hai tay hay hoặc bởi bờ môi ấm nóng này... điều được!

Câu hỏi trắc nghiệm được đặt ra: Có hoặc không bao giờ. Và tất nhiên Nghiêm Hạo Tường đã chủ động trả lời thắc mắc do chính mình đặt ra. Anh tiếp cận cậu với một giọng nói trầm thấp mang theo mong muốn cháy bỏng:

"Chúng ta đã ôm nhau rồi. Cậu có thể cho tôi xin một nụ hôn chúc ngủ ngon nữa được không?"

Tim của Hạ Tuấn Lâm ngừng đập trong một giây. Hơi thở trở nên gấp gáp chưa từng thấy:

"Tôi..."

Cậu còn không biết mình đang nói cái gì, chỉ là kiếm cớ lấp liếm đi tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực mình:

"Việc này cũng có trong hình phạt sao?"

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên bật cười. Anh vùi đầu vào cổ đối phương. Cảm giác thật mát lạnh. Khoảng cách giữa hai người thật gần. Mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cậu bị anh thu hết lại vào trong từng nhịp thở đều đặn. Giọng nói khàn trầm vang lên:

"Không tính."

"Đơn giản là tôi muốn hôn cậu thôi..."

Dứt lời, Nghiêm Hạo Tường có thể cảm giác được sự cứng ngắc của người trong lòng mình trong vài giây ngắn ngủi. Tầm mắt anh rơi vào đôi môi đàn hơi hé mở của Hạ Tuấn Lâm. Có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc răng thỏ nho nhỏ lộ ra. Anh muốn hôn cậu thật mạnh rồi cắn yêu vài cái trên đôi môi căng mọng ấy. Một ý nghĩ chợt loé ra trong đầu:

"Không biết nó có vị gì nhỉ? Thật muốn liếm khóe môi một lần nữa xem nụ hôn đó có ngọt ngào như mình nghĩ hay không?"

Nhưng Nghiêm Hạo Tường sợ làm cho cậu kinh hãi nên phải kìm nén lại cảm xúc của mình trong đôi mắt ẩn chứa phong tình. Anh đưa tay vén mái tóc đen, mềm mại giữa trán cậu. Cố gắng kiềm chế rồi hôn lên vầng trán thơm mùi thảo mộc của cậu.

"Ngủ ngon."

Anh buông cậu ra. Ngón trỏ chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của đối phương. Lời tạm biệt nói ra thật khó khăn làm sao:

"Ngày mai gặp lại."

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác đi được vài bước, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy Nghiêm Hạo Tường vẫn đang đứng đó, trong tư thế chờ cậu lên lầu rồi mới rời đi. Đột nhiên cậu không muốn lên phòng nữa, quay người lao về phía người đàn ông có dáng người cao ráo và một đôi mắt đào hoa phong tình. Cậu nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ anh rồi ấn xuống một cái hôn nhẹ nhàng.

Hạ Tuấn Lâm không xem đó là một nụ hôn, nhưng theo bản năng, hai lần liên tục cậu cọ xát môi mình lên bờ môi của Nghiêm Hạo Tường. Rất nhanh cậu cảm thấy có gì đó không ổn nên có chút ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra liếm. Môi anh lành lạnh hương bạc hà. Nhưng xúc cảm thân mâth quả thật rất tốt.

Cậu hoàn toàn đỏ mặt vì xấu hổ, vùi đầu vào hõm vai của anh, dù thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên. Giống như một trái dâu tây đỏ mọng, tất cả đều là nước trái cây ngọt ngào và hấp dẫn.

Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng nói:

"Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon."

"Ừ."

Nghiêm Hạo Tường cười rạng rỡ. Anh vội vàng nắm chặt lấy tay cậu:

"Cảm ơn đã chiếu cố tôi! Hy vọng lần sau sẽ được Hạ lão sư đích thân giảng dạy thêm về kĩ năng hôn người yêu sao cho tình tứ nhất!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net