Thật Muốn Yêu Thương Thế Giới Này...
*Tôi là Tống Á Hiên
*Cậu là Lưu Diệu Văn
Vừa đọc vừa nghe bài Thật Muốn Yêu Thương Thế Giới này sẽ cảm nhận rõ hơn
_______________
-Cuộn mình trên chiếc ghế sofa, hai mắt đã ngái ngủ, đầu tóc đã trở nên rối loạn...
-Thế nhưng, lại vẫn muốn mình phải thật tiêu sái, giống như nhân vật trong bộ phim...
-Trên mái hiên màu đỏ chói, đàn quạ đen líu nhíu không ngừng....
-Cảm xúc vốn bị đè nén, hiện tại cũng chẳng biết làm cách nào để có thể giải bày....
-Dù cho tôi ở bất cứ nơi đâu, ở đây, hay ở đó....
-Cứ như âm thanh của những côn trùng đã đánh mất đi linh hồn...
-Thế nhưng lại thấu hiểu được, giờ phút này, lại càng phải thêm nỗ lực...
-Dù cho tôi ở bất cứ nơi đâu, ở đây, hay là ở đó...
-Cũng đã không còn đủ khả năng để bù đắp cho quá khứ...
-Mỗi khi nghĩ đến....
...............
-Tôi vốn đã từng muốn rời khỏi nơi ánh đèn rực rỡ ấy...
-Cứ như vậy mà lặng lẽ tồn tại....
-Chỉ vì những lời đánh giá ấy, những thái độ ấy, những thương tổn ấy...
-Thế nhưng, lại chẳng nỡ rời bỏ....
-Khi cậu nói rằng, cậu vẫn sẽ ở nơi đây....
-Bỗng nhiên lòng tôi chợt hiện lên nỗi mong chờ chẳng thể giải thích được...
...............
-Nắng chiều đã dần tắt, tay vẫn vô thức lướt điện thoại, vốn dĩ chẳng có một ai để liên lạc...
-Có lẽ...đây là thói quen của những kẻ luôn đeo bên mình hai chữ "cô độc"...
-Trên cây cầu độc mộc, rốt cuộc phải đẩy ai xuống nơi sâu thẳm kia... mới có thể được tính là chiến thắng...?
-Tôi im lặng đấu tranh, thế nhưng đến khi nào mới có thể thắng được những kẻ tàn độc đó đây...?
-Dù cho tôi ở bất cứ nơi đâu, ở nơi đây, hay nơi đó...
-Thật giống như âm thanh của những con côn trùng đã đánh mất linh hồn...
-Thế nhưng lại thấu hiểu được, giờ phút này, lại càng phải nỗ lực hơn....
- Dù cho tôi ở bất cứ nơi đâu, ở nơi đây, hay là nơi đó...
-Cũng chẳng thể nào bù đắp được quá khứ kia....
-Mỗi lần nghĩ tới....
...............
-Tôi đã từng muốn từ bỏ, từng muốn rút lui khỏi thế gian này....
-Cứ như vậy mà lặng lẽ tồn tại...
-Cũng chỉ vì những lời nói ấy, những thái độ ấy, những thương tổn ấy...
-Thế nhưng lại không muốn cứ như vậy mà rời đi...
-Có lẽ, vì đã trải qua bi ai...
-Vì vậy hiện tại, cứ như vậy ngóng chờ tương lai, một nơi sẽ không có những đau thương kia.....
...............
-Cậu đã nói với tôi rằng...
-" Những vết sẹo ấy...hãy buông bỏ cho quá khứ đi"
-"Buông bỏ rồi, mới nhận được những điều tốt đẹp hơn..."
-"Đừng sợ hãi, đừng sợ hãi nhé, tôi sẽ luôn bên cậu..."
-Cậu đã gieo rắc cho tôi hi vọng để sống....
...............
-Rõ ràng từng muốn từ bỏ...
-Khi ánh sáng kia đã bị mây mù che mờ....
-Lại chưa từng nghĩ đến... cậu sẽ vì tôi mà liều mạng xóa tan chúng đi...
...............
-Đã từng muốn rời bỏ....
-Thế nhưng lại cố gắng kiên trì đến hiện tại...
-Đã qua rồi những lời đánh giá ấy, những thái độ ấy, những thương tổn ấy...
-Không muốn rời bỏ...
-Khi thấy cậu nở nụ cười rạng rỡ...
-Thế giới này bỗng chốc như được tô điểm, trở nên đầy sắc màu...
...............
-Cuộn mình trên sofa, hai mắt đã díu lại, đầu tóc trở nên rối loạn....
-Nắng chiều dần buông, điện thoại bỗng được kết nối...
-Thì ra là cậu....
"Cảm ơn cậu, đã cho tôi lý do để sống và tồn tại"
《Viết dựa trên bài hát - Thật Muốn Yêu Thương Thế Giới Này》
TÂN NIÊN KHOÁI LẠC!
----------Tinh----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net