Chapter 7 - Em Mơ (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Shinichi....anh biết đều đau đớn nhất trong tình yêu là gì không? Không phải anh không còn yêu em, cũng không phải anh không nhớ ra em mà là hai người yêu nhau lại chia xa mãi mãi, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy mặt nhau".

Đến khi Ran Mouri tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau.

Thực ra, nàng ước bản thân có thể an tĩnh như vậy mà ngủ, ngủ đến cuối đời cũng được, chỉ sợ bản thân không đủ dũng cảm mà đối mặt với sự thật kia, sau đó nàng nhìn thấy hắn, như cũ mỉm cười nhìn nàng, nói với nàng phải sống thật tốt. Vì vậy, Ran Mouri không muốn Shinichi lo lắng mà gắng gượng tỉnh dậy.

Nàng nhìn thấy bản thân nằm trong căn phòng xa hoa của bệnh viện hạng nhất Tokyo, bên cạnh là bố mẹ lo lắng quan sát động tĩnh của nàng. Ran Mouri nhìn xuống toàn thân, ngoài bàn tay được băng bó gọn gàng cũng không còn vết tích khác. Bất giác lại nhớ đến dáng vẻ chật vật của hắn, nhịn không được lại âm thầm rơi nước mắt.

Nàng không để ý đến hai người, nghiêng mình lấy chăn đắp lên thân thể, giống như nàng và hai người kia không hề liên quan.

Ran Mouri đang sợ, nên không dám hỏi về tình trạng của Shinichi.

Bên tai lại nghe giọng nói quan tâm của Eri, sau đó là của Kogorou, đại loại là hỏi nàng còn đau chỗ nào không?

Ran Mouri không biết vì sao bản thân lại vào bệnh viện nhưng rốt cuộc không hỏi bất cứ gì. Thu về một góc của riêng mình.

Giọng Eri lo lắng hỏi "Ran...con làm sao vậy? Tại sao lại không nói chuyện?".

Ran bỗng nhớ tới lời của Jichito hôm đó, lạnh lùng nói một câu không liên quan "Vừa lòng bố chưa?".

Không để hai người phản kích, Ran tức giận bật dậy uất ức nói "Bố vì muốn chia cắt hạnh phúc của con gái sẵn sàng giao tính mạng của con trong tay người khác. Hôm nay con lành lặn trở về là vì ai, bố có từng nghĩ đến nguy hiểm của con gái mình".

Nói xong, lại nghĩ đến hắn, trong lòng vẫn không thể, không dám biết sự thật về hắn.

Dục tốc bất đạt. Mouri Kogorou chính là như vậy.

Trong lúc muốn tìm cách chia cắt hai người, Jichito đến nói có thể giúp ông, chỉ cần đem mạng sống của hai người đặt lên bàn cân, dĩ nhiên ai chẳng cần mạng sống của mình, khi đó Ran Mouri nhất định chết tâm, chấm dứt với Kudou Shinichi. Sẽ vô hại đối với hai bên.

Nghĩ có lý, nên Kogorou thuận ý. Nhưng ông không biết Jichito cũng bàn bạc với Kudou Yusaku cũng như vậy.

Cho đến khi, ông nhận ra cái gì không đúng, người này vì sao lại tốt bụng như vậy, lại còn biết rõ ràng bí mật thân phận của Ran Mouri cùng mối quan hệ kia, vội vã tìm đến nơi chỉ thấy con gái bảo bối cổ tay in hằn vết dây thừng nằm bất tỉnh bên ngoài, bên trong căn nhà hoang bốc cháy dữ dội. Ông mới biết bản thân bị lừa.

"Bố không nghĩ người kia lén lút sau lưng làm ra chuyện như vậy".

Ran không nhịn được lại lớn tiếng "Bố không nghĩ? Hẳn là khi con nằm trong căn nhà hoang bị lửa cắn nuốt bố mới nhận ra bản thân có bao nhiêu hấp tấp".

Kogorou rằn giọng "Ran Mouri". Dù là lỗi của ông nhưng vinh dự của một chủ tịch công ty không để bản thân phải chịu chất vấn, định tội.

Ran trừng mắt nhàn nhạt trả lời "Có con".

Hai từ thôi đủ để Kogorou tức đến muốn nôn ra máu mà chết đi.

Eri nhìn thấy tình hình căng thẳng nên khuyên giải "Được rồi, Ran...Con vừa tỉnh không nên tức giận. Từ từ mẹ sẽ khuyên giải bố giúp con".

Ran Mouri đắp chăn nằm xuống, nhắm mắt nói "Con mệt".

Sau đó, Eri nói gì đó nàng không nghe rõ, chỉ thấy hai người bước ra ngoài.

Mấy ngày sau, Ran Mouri từ từ bình phục, mỗi ngày đều vụng trộm nhớ đến Shinichi mà khóc thầm, lại không dám mở miệng hỏi han, cũng không dám bước ra khỏi phòng, chỉ sợ nghe được cái gì. Cuối cùng, dù biết sự thật như thế nào, vẫn muốn một lời chắc chắn.

Vốn dĩ nàng không muốn cảm xúc vô định, mong lung như vậy.

Một ngày Eri đến thăm, Ran mới khó khăn hỏi "Shinichi...anh ấy...như thế nào?". Bàn tay giấu trong chăn run đến không chịu được.

Eri nghe giọng lắp bắp của con gái, biết rõ Ran có bao nhiêu sợ hãi, sau đó nhẹ nhàng làm như không quan tâm nói "Ừ...mẹ cũng không rõ...Mẹ nghĩ con nên tự mình đi xem sao?".

Ran Mouri kích động hỏi lại "Shinichi...anh ấy vẫn chưa....chưa....chưa...? ". Từ phía sau Ran không tài nào thốt lên được.

Eri đoán hiểu, thu dọn đồ chuẩn bị về, nói lại "Không hẳn, nhưng ít nhất đã qua cơn nguy kịch".

Nghe nói, lúc Kogorou đến nhìn thấy Ran Mouri mê man không ngừng gọi Shinichi, vừa vặn người của Yusaku đến nơi, hoảng hốt cứu người, ông làm sao để Kudou Shinichi xảy ra chuyện được.

Không vì con gái bảo bối, Kogorou cũng không huy động người của mình giúp đỡ, thành công cứu Shinichi ra ngoài nhưng phổi hít phải khói quá nhiều lại vết thương vô cùng nặng trên lưng, cho nên vẫn chưa tỉnh.

Nàng vui mừng xỏ dép đi tìm Shinichi, lại nghe tiếng nói lạnh lùng không thay đổi "Ừ...vẫn còn sống".

Ran Mouri đang xỏ dép dang dở, nghe giọng nói quen thuộc vui mừng nên quẳng đi đôi dép, chân trần chạy đến sà vào lòng Shinichi, dù đang ngồi xe lăn có chút khó khăn nhưng Shinichi vẫn giang tay thành công ôm nàng vào lòng.

Mặc dù có chút mất mặt, con gái thân yêu lại không ý tứ ôm ấp trước mặt hai mẹ, nhưng Eri chỉ cười, sau đó cùng Yukiko lẳng lặng lui đi, để không gian lại cho đôi trẻ.

Vừa tỉnh, hắn liền muốn đi tìm nàng.

Lưng Shinichi chưa bình phục, khi ôm nàng lại va chạm sau lưng, không chịu được khẽ nhíu mày.

Ran nhìn thấy, vội vã rời xa, lo lắng hỏi "Shinichi....Làm sao vậy?".

"Đau một chút". Shinichi luôn thành thật như vậy.

Ran đi vòng qua sau lưng, đẩy chiếc xe lăn đến cạnh giường, vừa đi vừa nói "Anh vừa tỉnh, không nên đi lung tung".

"Chỉ sợ em sớm quên người tàn tật này". Hắn phải đi xe lăn một thời gian.

Shinichi nằm trên giường, Ran Mouri ngồi bên cạnh, nắm lấy tay hắn yêu thương không buông.

Lúc này, Ran mới trả lời câu nói của Shinichi "Shinichi...em sợ, sợ khi em hỏi về anh sẽ nhận được kết quả không muốn nghe. Nếu biết anh qua cơn nguy kịch, em nhất định sẽ thường xuyên thăm anh. Không để anh một mình".

Shinichi không nói gì, nắm lấy tay Ran Mouri nhẹ hôn một cái.

Nàng chỉ cười, sau đó gọi "Shinichi". Giống như chỉ sợ là mơ.

"Ừ".

"Anh còn sống?".

"Vẫn chưa chết".

"Là thật?".

"Cho em hôn một cái xác nhận".

Ran cười xùy một tiếng. Sau đó mới nói "Shinichi...sau này đừng làm em sợ?".

"Ừ".

"Phải nắm lấy tay em không được buông?".

"Có cả đời".

Tâm trạng thiếu thốn của Ran Mouri lấp đầy một chút. Hồi lâu mới như người không bình thường nói "Shinichi".

"Ừ".

"Shinichi".

"Ừ".

"Shinichi...Shinichi....Shinichi". Ran liên tục gọi.

"Ran...Ran....Ran".

Tiếng kêu thất thanh vang lên, Ran Mouri giật mình tỉnh giấc đã thấy mồ hôi vươn đầy trán, nhìn sang Shinichi đang lái xe bên cạnh, ánh mắt dường như lo lắng dõi theo nàng.

Đã qua lâu như vậy, mỗi khi mơ thấy Ran Mouri vẫn còn vô cùng sợ. Sau đó kích động ôm chặt lấy Shinichi.

Bị nàng tấn công bất ngờ, Shinichi nhất thời không thích ứng được, tay lái có chút khập khiểng, thật may là ngoại ô, nếu không sẽ rất nguy hiểm rồi.

Shinichi mặc nàng làm loạn, nhẹ trách "Anh đang lái xe".

Ran Mouri không trả lời, chỉ thủy chung ôm chặt.

Ngày kia, sau khi Shinichi tỉnh lại cũng biết hai nhà lập kế chia rẽ hai người. Vì vậy, cứng rắn dọn vào căn hộ trước kia.

Sau đó, được Ran Mouri chăm sóc, hai tháng ngồi xe hắn đã có thể đi lại bình thường.

Tuy nhiên, thù địch hai nhà vẫn chưa hoàn toàn hóa giải, duy vì lỗi lầm quá lớn này nên cũng có phần nhượng bộ. Vì vậy, khi hai người sống chung, vì ghét đối phương nên năm lần bảy lượt đến khuyên con mình trở về. Dĩ nhiên hai người không đồng ý.

Sau đó, đột nhiên báo chí phanh phui mối quan hệ của hai người. Trong hắc đạo lại được phen trấn động.

Lại nói sau sự việc kia, nàng không nghe nói đến Jichito nữa, bang hội của hắn cũng thay người đứng đầu. Ran cũng không muốn biết sâu thêm.

Nhà Mouri chỉ vì sợ con gái bảo bối phải cưới chạy, nhà Kudou lại sợ con trai của mình có một ngày bị con gái người kia thu phục, sau đó trợ giúp cho nhà Mouri chẳng phải sẽ phiền phức lớn sao? Cho nên bốn tháng sau đó, đám cưới thuận lợi diễn ra.

Hôm nay là ngày cưới của hai người.

Ran Mouri thích đi phượt, cho nên tuần trăng mật của hai người, Kudou Shinichi quyết định đem nàng đi du lịch khắp đất nước, mỗi nơi đều muốn đem chân nàng đặt đến.

Vì đường khá vắng cho nên dù bị Ran Mouri ôm chặt, một phần phía trước bị nàng che khuất Shinichi cũng không dừng lại, thản nhiên để nàng tùy ý của mình.

Shinichi luôn cưng chiều Ran Mouri như vậy.

Thực ra, đã rất nhiều lần Ran Mouri mơ thấy sự việc trước kia, mỗi lần như vậy nàng liền bị hoảng sợ tỉnh giấc, sau đó không thể ngủ được. Lần này cũng vậy, dù hai người đã đám cưới, dù Shinichi vẫn chân thật như vậy nhưng lòng nàng lại vô cùng trống vắng, chỉ khi ôm hắn, nàng mới vơi đi hoảng sợ trong lòng.

Sau đó, làm như không đủ, Ran Mouri gấp gáp không chịu được, hôn mút lấy môi Shinichi, trong nụ hôn dường như có khao khát mong được lấp đầy, nhịp độ lại vô cùng mãnh liệt, tiếng môi chà sát vang lên vô cùng nóng bỏng, một loạt hành động liền loạt, vội vã của Ran Mouri làm Shinichi choáng váng, đã không thể bình tĩnh mà lái xe. Không chậm giây nào, hắn thắng gấp chiếc xe tắp bên lề đường, vì thắng vội cho nên thân người cả hai ngã nhào về trước, Shinichi thuận thế nhanh tay đẩy nàng yên vị ở phía trước, sau đó trườn người nằm trên người nàng, giành thế chủ động mút lấy lưỡi nàng, hoàn toàn tước đoạt hương vị trong miệng.

Cảm giác hôn nàng vẫn luôn ngọt ngào, tuyệt vời như vậy.

Ran Mouri lại vô vàn không kềm chế, bàn tay gấp gáp luồng vào trong người Shinichi, hắn thoáng bất ngờ nhưng cũng thuận theo hành động của nàng, thành công ném đi áo vest ở ghế sau. Tay Ran Mouri vẫn tiếp tục đi sâu vào trong, có chủ ý cởi đi áo sơ mi trên người Kudou Shinichi.

Shinichi dường như nhận ra cái gì không đúng, trước giờ nàng chưa từng có ham muốn mãnh liệt như vậy, chỉ là hắn muốn nàng thuận theo, lại thấy lần đầu tiên của hai người làm sao lại sơ sài trong xe được, nghĩ vậy liền kết thúc nụ hôn cuồng dã, nhanh tay bắt lấy tay nàng, sau đó nói "Ran...em làm sao vậy?".

Ran không trả lời, nói giống như ra lệnh "Shinichi....Em muốn anh yêu em".

Shinichi khẳng định nàng đang có vấn đề, nên lần nữa hỏi "Em làm sao vậy, Ran?".

Ran Mouri không muốn đi sâu thêm nữa, nhìn Shinichi một lần, sau đó nhàm chán đẩy hắn trở lại ghế phụ lái của mình, nhìn ra bầu trời đã chuyển sang màu đen xám xịt nói "Không có gì".

Shinichi tất nhiên không bỏ qua, trở lại ghế của mình, xoay người nàng đối diện "Anh là gì của em?".

Ran Mouri không trả lời.

Shinichi cầm lấy mặt nàng, kề sát lại gần mặt hắn lo lắng nói "Anh là chồng của em, chồng chính thức của em. Vì sao lại không để anh chia sẻ cùng em".

Ran Mouri chỉ đưa tay ôm lấy người Shinichi. Không biết qua bao lâu, Ran vẫn không nói lý do, Shinichi vẫn kiên trì ôm nàng, cho đến khi nghĩ nàng không nói, mới nghe giọng trầm buồn của Ran.

"Shinichi....anh biết đều đau đớn nhất trong tình yêu là gì không?".

Còn chưa kịp trả lời lại nghe "Không phải anh không còn yêu em, cũng không phải anh không nhớ ra em mà là hai người yêu nhau lại chia xa mãi mãi, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy mặt nhau".

Hít một hơi, Ran nói "Cho nên qua lâu như vậy, em vẫn mơ về ngày kia, ngày hai chúng ta bị nhốt ở căn nhà hoang. Những lúc như vậy, em vô cùng sợ, sợ bản thân nằm mơ, khi tỉnh lại anh sẽ không còn ở bên em nữa".

"Vì vậy, em muốn anh yêu em để xác định".

Ran gật đầu.

"Vậy phải làm sao để xóa đi lo sợ trong lòng em?".

"Em không biết".

Shinichi chậm rãi đem người Ran Mouri ra khỏi thân thể mình, sau đó kiên định nhìn thẳng vào nàng, dĩ nhiên Ran biết ánh mắt của Shinichi nhưng trước sau vẫn cúi mắt, không dám nhìn thẳng.

Ran Mouri trước giờ vẫn luôn là người cứng rắn cho nên Shinichi không nghĩ sự việc kia lại ảnh hưởng đến nàng nhiều như vậy.

Vì vậy, để an ủi Kudou Shinichi cúi đầu thêm một lần, hôn lên môi nàng. Nụ hôn lần này không mãnh liệt, không nóng bỏng như lần đầu tiên nhưng chất chứa hết tình cảm ngọt ngào, ấm áp mà Shinichi dành cho Ran, nhẹ nhàng giống như những bao dung mà hắn đã cho nàng.

Ran Mouri không chống cự, chỉ thụ động tiếp nhận, giống như chuyện đương nhiên.

Hồi lâu, Shinichi mới nói "Bảo bối, anh nhất định sẽ sống thật lâu để lo lắng cho em. Đừng lo lắng".

Shinichi vốn không có khả năng dùng lời nói an ủi người khác, những lời nói kia đã quá sức EQ mà hắn có được.

Ran Mouri im lặng suy nghĩ gì đó, không trả lời. Không lâu sau đó, Shinichi lại tiếp tục "Sau này, nếu em còn mơ thấy giấc mơ kia chỉ cần ôm anh thật chặt, sau đó anh sẽ hôn em cho em biết anh ở cạnh em là thật, tuyệt đối chân thật có được không?".

Ran Mouri quyết định rồi, nàng gặp giấc mơ kia có hoảng sợ là sự thật nhưng chỉ cần có Shinichi bên cạnh, nàng không có gì lo lắng nữa.

Ran Mouri kích động, đưa tay vòng qua cổ, ôm lấy Shinichi, cật lực gật đầu phía sau.

Shinichi âm thầm mỉm cười. Sau đó nói "Bảo bối, anh phát hiện vừa rồi anh còn chưa hôn em?". Lời nói giống như câu hỏi, lại giống một lời thông báo.

Ran Mouri nghe xong, liền rời khỏi vòng ôm ấp ám của Shinichi kéo dài khoảng cách giữa hai thân thể.

Shinichi thoáng qua cau mày lại cảm nhận được bàn tay nhỏ bé cầm lấy cằm hắn, bóp nhẹ. Chậm rãi đem đầu của nàng lại gần mặt hắn, một đường thẳng tắp hôn mút môi người nàng thương yêu.

Ran Mouri là một người khá truyền thống, lại cố chấp cho nên mặc dù không mấy thiện cảm với chuyện hôn lưỡi thân mật như vậy, nhưng vì là hắn, là người chiếm trọn trái tim của mình, nên nàng vô cùng chủ động và nhiệt tình.

Ai bắt đầu trước cũng vậy thôi.

Ran Mouri thành công đi vào miệng Shinichi, bắt lấy lưỡi của hắn mà quấn chặt. Kudou Shinichi dĩ nhiên không ngại cùng Ran Mouri thân mật, nhiệt tình cùng nàng dây dưa, trong không gian chật hẹp của xe, có thể nghe đến âm thanh va chạm ái muội làm người đỏ mặt.

Shinichi cao hơn Ran một cái đầu, để nụ hôn thuận lợi diễn ra, tay nàng ôm ngang hông hắn, mệt mỏi ngẩn cao cổ mà dâng hết ngọt ngào, vì yêu thương mà quấn quít.

Chiếc xe này Shinichi chuẩn bị thật tốt để mang nàng đi khắp nơi như là khi nàng muốn ngủ có thể ngã ghế ra sau mà nằm. Vì vậy, Shinichi âm thầm ấn nút, chiếc ghế từ từ ngã ra sau, thân thể Ran Mouri mềm nhũn vô lực nằm trên người Kudou Shinichi, càng làm cho nàng bị động, chỉ biết như vậy mà môi lưỡi quyến luyến nhau không thể rời đi.

Không khí trầm lặng, sâu lắng ngày càng trở nên nóng bỏng và sắc tình.

Nụ hôn của Shinichi không trong sáng, chứa tình cảm mãnh liệt trong bảy năm của hắn, hoàn toàn giải phóng, không kềm chế. Lại nói nàng chân chính thuộc về hắn, làm sao có thể kềm chế đây, nàng ngọt ngào như vậy, giống như mật ong, vừa chạm vào liền không thể rời đi.

Ran có chút khó thở, lấy tay chạm vào ngực hắn đẩy ra, Shinichi lại ôm nàng thật chặt ở phía sau, lòng thầm than một tiếng, người này lúc nào cũng vậy, sau đó chấp nhận tiếp tục cùng hắn vì yêu thương mà hoàn quyện, vì khao khát mà tan chảy.

Trong dây dưa lưỡi, không che giấu ham muốn khát vọng mãnh liệt của Shinichi, hắn sẽ cứ như vậy mà hôn nàng nếu không nghe được tiếng thở dốc của người trong ngực, đột nhiên vô vàn ngọn lửa trong người vì tiếng thở này mà bùng cháy dữ dội, cuối cùng vì nàng, vì sợ bản thân không kềm chế Shinichi mới quyến luyến, khó khăn tách khỏi miệng nàng.

Ran Mouri đã không còn sức.

Kudou Shinichi nâng ghế gồi dậy, một tay ôm chặt Ran Mouri để thân người nhỏ nhắn dính lấy thân người nam tính, mạnh mẽ. Sau đó đôi con ngươi màu lam nhiễm màu đỏ tình dục không thể kềm chế nói "Ran Mouri.....Anh muốn em, ngay bay giờ. Nhưng không phải ở đây".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net