Chapter 2: Anh đẹp trai, anh thật không tốt như bề ngoài~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Jung Kook vác ba lô đầy kẹo lạch bạch lạch bạch chạy tới thang máy. Nó chính là bị trễ học nha~~ Kiểu gì mà tối qua coi Pororo đến mười một giờ còn chưa chịu đi ngủ.

- Pororo, tuôi hận cậu!!! _ <Bốp> Vẫn tính hậu đậu, nó đâm xầm vào cửa thang máy, quên mất rằng đây là kính trong suốt.
- Đi đứng thì phải chú ý một chút chứ! Nhóc con, em để đầu óc đi đâu vậy? _ Giọng nói quen thuộc ở trong thang máy phát ra, cửa chưa mở hết nó đã thấy người kia bụm miệng khẽ cười.
- Hong được cười~~

Tae Hyung hai tay đút túi đứng trong thang máy, từ khi thang máy đi xuống đã nhìn thấy cái bóng nhỏ dung dăng dung dẻ chạy tới, không nhịn được bật cười, bấm thang máy dừng lại, cửa còn chưa kịp mở, đứa nhỏ kia đã ngây ngốc đâm xầm tới. Cũng phải nói đến cửa thang máy dùng loại kính mà bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài thì không thể, nên cậu có thể ở bên trong nhìn đứa nhỏ kia té mà ôm bụng cười, thiếu điều nằm lăn ra cười, chỉ vì cửa đã mở và nó cũng ngước lên nên cậu mới kiềm lại, bụm miệng cười khục khụa.

- Hyung, hong có được cười!!! _ Nó dậm chân bước vô thang máy, căm phẫn nhìn cậu.
- Gì? Hyung đâu có cười nhóc!?
- Hong được gọi 'nhóc' luông~~
- Wae? Em trông nhỏ hơn, gọi 'nhóc' là đúng rồi! Chưa hết, là vì hyung thích gọi như vậy. _ Vươn tay xoa đầu nó, cậu cười.
- Yaaa, hyung!!! Tóc em rối rồi! *chỉ tóc* Sửa đi~~
- Đó là tại tóc em không đẹp mới rối như vậy nha. _ Không nhịn được trêu thêm một câu, cậu tiếp tục đưa tay xoa rối tóc đứa nhỏ kia.
- ... _ Xụ mặt một đống như cái bánh bao thiu nhìn Tae Hyung, Jung Kook bĩu môi. - Hong nói với hyung nữa.
- ... _ Cậu dở khóc dở cười nhìn nó ở một bên khoanh tay xụ mặt.
- ...
- Kookie, không nói thật đấy à? Nhóc giận hả?
- *lườm* *quay mặt đi* _ Không nói là không nói.
- Sao em đanh đá vậy??? _ Cậu tiếp tục dở khóc dở cười, lần này lại nhích sát gần chỗ nó.
- ...
- Xuống nhà xe rồi. Này, em có tính đi học không đấy!?
- Hứ. _ Liếc xong chạy lạch bạch đi, ngạc nhiên là lần này nó không té.

Ở trên xe ba Kim, Tae Hyung ngồi im lặng một hồi, quan sát kỹ ba mình, sau đó nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của ông, bắt đầu suy nghĩ cái gì không biết. Hẳn là về đứa nhỏ kia đi. Cậu vẫn chưa hỏi được tên người ta nha, bất quá qua lần đầu gặp và mới khi nãy, nghe đứa nhỏ đó tự xưng mình là cái gì đó 'Kookie', bề ngoài đáng yêu, người gặp người thương, nhưng lại là một thằng nhóc hậu đậu, tham ăn và còn, à, đanh đá. Nghĩ tới mới thấy, chà, giống mẹ Kim ghê nha.

- Appa.
- Sao con? _ Ba Kim đã để ý thấy con trai cưng nhà mình ngồi ngây ngốc nãy giờ, biết cậu sắp nói cái gì đó, vừa chuẩn bị mở miệng hỏi đã bị cậu kêu trước.
- Hồi đó ba làm sao cưới umma được vậy?
- Haha, Hyungie để ý cô bạn nào trong lớp rồi hả? _ Ba Kim bật cười.
- Không có đâu. Ba, ba mau nói đi. Mẹ con lười biếng như vậy, dữ như vậy, không biết nấu ăn nhưng lại tham ăn, còn hậu đậu như vậy, làm sao ba cưới mẹ được hay vậy?
- Là cái không biết nấu ăn đó. Ba nấu cho mẹ con ăn.
- À~ _ Tae Hyung tiếp tục im lặng suy nghĩ.
- Cô bé đó giống mẹ con sao?
- À, có chút giống, nhưng con chưa biết liệu em ấy có lười biếng hay không? _ Nghiêng nghiêng đầu vẻ nghĩ ngợi, Tae Hyung hình như hơi phân vân.
- Em ấy? Không phải bạn học của con hả?
- Dạ không. Là đứa nhóc sống ngay dưới nhà mình đó ba.
- Con nói Jung Kook? Đó không phải là con trai sao?
- À, thì ra em ấy tên Jung Kook sao? _ Cậu lần nữa rơi vào tình trạng ngây ngốc mà nghĩ ngợi.
- Tae Hyungie, con trông như một ông cụ bảy mươi. _ Ba cậu khẽ cười.
- Appa! Con không phải.
- À, không phải con hôm nay học nửa buổi sao? Trưa nay ba đón con.
- A, không cần không cần, con sẽ tự đi về.

Ba Kim hơi ngạc nhiên, nhìn qua con trai mình ở bên cạnh. Đứa nhỏ nhà ông đương nhiên cũng nhiễm chút bệnh lười của mẹ cậu, bình thường còn biếng nhác nằng nặc đòi ông chở đi rước về, chỉ khi ông bận mới để cậu đi bộ về, vì trường chẳng cách chung cư của bọn họ là bao, chỉ mất có năm phút đi xe. Vậy mà hôm nay cậu lại chủ động đòi tự về, chuyện lạ nha.

- Có phải Jung Kook cũng đi bộ về hay không? _ Đi ngang qua một trường mẫu giáo, nhìn thấy con trai mình mải nhìn theo cái dáng nhỏ lùn lùn lưng đeo ba lô đỏ hình vịt vàng nhởn nha nhởn nhơ đi vào lớp, ba Kim bật cười.
- A ... _ Tae Hyung giật mình nhìn ba mình, bị nói trúng quả thật không dễ chịu chút nào.
- Được rồi. Vậy trưa nay con dẫn thằng bé về ăn trưa ha? Ba sẽ nấu cà ri.
- Về nhà mình ấy hả??? _ Tae Hyung tròn mắt, ngạc nhiên lẫn vui mừng ngập tràn trong ánh mắt.
- Ừ.

Không nói đến Tae Hyung hiện tại đang vui muốn chết này nữa, phải nói đến Jung Kook ở bên này bị trễ học, đáng lẽ sẽ bị cô giám thị mắng một trận, nhưng mà có ai nỡ mắng đứa nhỏ quá sức đáng yêu này chứ. Không mắng thì thôi, đã vậy còn được cô giám thị cho một gói bim bim. Nó cười híp mắt cảm ơn cô rồi lại nhong nhong tiến đến lớp.

Vốn là sẽ ăn sáng trên trường, tuy nhiên Jung Kook đã ăn trước ở nhà rồi. Đồ ăn trên trường không thể ngon bằng mẹ Jeon nấu nha. Hôm nay mấy cô đi học chính trị nên buổi chiều được nghỉ, ngày mai cũng được nghỉ luôn. Jung Kook sáng ra đã định mè nheo mẹ cho nghỉ luôn hôm nay rồi, cơ mà mẹ Jeon lại dùng nui xào hải sản dụ dỗ nó.

...

Trưa, Jung Kook vác ba lô đi về, trên tay cầm bọc bim bim cô giám thị cho hồi sáng, vừa nhởn nhơ đi vừa chóp chép ăn. Cũng đừng hỏi làm sao mà ba mẹ Jeon lại để cho đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi này tự mình đi về, chẳng qua con trai cưng của họ cái gì cũng giỏi, là một đứa nhỏ thông minh lại nhanh nhẹn, đường đi chơi đi học cả về nhà đều thuộc nằm lòng. Hơn nữa trên đường về đều gặp mấy chị mấy dì lớn tuổi, mới chuyển tới có hai tuần mà xung quanh khu chung cư đều biết đến đứa nhỏ tên Jeon Jung Kook mặt bánh bao mông đầy thịt tròn vo một khúc lại trắng tươi dễ cưng muốn chết. Cho dù có lỡ đi lạc cũng được mấy chị mấy dì xách về tận nhà. Cũng không phải khoe khoang gì chứ, đúng là đứa nhỏ này giỏi về mọi mặt, bề ngoài mũm mĩm đáng yêu, chỉ là chẳng ai biết nó đanh đá lại lỳ lợm cỡ nào.

Phát hiện phía trước mình cũng có một bạn nam đi bộ về, lại thấy cái cặp đen xấu xí quen thuộc, Jung Kook hơi bĩu môi. Sao ai cũng thích xài cái kiểu cặp thấy gớm đó không vậy? Ba lô đỏ chót dễ thương như nó có phải tốt hơn không!? Lại quan sát kỹ hơn một chút, nhận thấy cái đầu nâu kia càng thêm quen thuộc. Ủa nhưng mà bên cạnh người ta có một bạn nữ nha. Bạn nữ mặc đầm hồng xinh xinh, mang giày búp bê hình Hello Kitty cũng màu hồng, lưng đeo ba lô barbie hồng nốt luôn. Tính tò mò trỗi dậy, đứa nhỏ nhanh lẹ nhét đống bánh còn lại hết vào mồm, nhai nhai nuốt nuốt mấy cái, cảm thấy vô cùng nghẹn họng, liền lôi hộp sữa ra hút cạn một hơi. Sau đó hiếu kì chạy đến gần hai anh chị phía trước, nghe ngóng cuộc đối thoại.

- Tae Hyungie, nhà cậu ở chung cư phía trước hả?
- Ờ. _ Thờ ơ gật một cái, Tae Hyung nhàm chán đá hòn sỏi dưới chân, lúc ngước lên ngay tại cửa kính một nhà bán tạp hoá, ngay lập tức bắt gặp cái cục tròn vo lùn lùn ban sáng.
- Tớ có thể ghé sang chơi không?
- Không.
- A. _ Bạn nữ hơi ngại, cúi gầm mặt. - Tae Hyungie, cậu chẳng nói chuyện với ai trong lớp mình cả.
- Rồi sao? _ Dừng chân lại, nhìn qua lớp trưởng nhỏ bên cạnh, cậu không nhanh không chậm phun ra hai chữ.
- Cô giáo bảo, nếu cậu cứ như vậy, cuối năm sẽ không thưởng thêm bánh cho cậu đâu!
- Tôi không ăn vặt.
- A, cái đó ... _ Bạn nữ cứng họng, ngây ngốc một hồi, lại nhìn lên Tae Hyung. - Cậu như vậy thật không hoà đồng, thật không tốt!
- Nhiều lời quá, tôi phải về!!!
- Nhưng mà ... _ Bạn nữ còn chưa kịp nói tiếp, đã bị cái lườm của Tae Hyung doạ sợ mà chạy đi mất.
- Chậc chậc chậc. _ Cục thịt nhỏ thấy chị gái dễ thương chạy mất rồi, đi đến cạnh Tae Hyung, mím môi cả khoanh tay, đúng kiểu học đòi làm người lớn nhìn cậu.
- Làm sao? _ Tâm tình sau khi gặp được cục thịt nhỏ liền khá lên nhiều phần, nhưng nhìn bộ dạng của nó cậu lại dở khóc dở cười.
- Hyung, chị màu hồng hồi nãy dễ thương như vậy, vậy mà hyung lại bắt nạt người ta~ _ Bĩu cái mỏ dài cả thước, Jung Kook giở giọng nhão nhoẹt.
- Ya, nhóc con, hyung bắt nạt cậu ta hồi nào?
- Hyung chẳng lườm chị ấy chạy toé khói còn gì!? Cơ mà chị màu hồng kia nói đúng như vậy, hyung mắc cái gì lại lườm người ta dữ vậy?
- Nhóc con, em nói xem cậu ta nói đúng chỗ nào?
- Còn không phải sao? Chị ấy nói hyung hong thèm chơi với ai hết. Như vậy là hong tốt đâu!
- ... _ Cậu chỉ biết bật cười, vươn tay nắm lấy cánh tay nhỏ mà múp míp thịt như củ sen của đứa nhỏ kia kéo đi.

Dù sao, thật ra là do bạn cùng lớp chẳng ai chịu bắt chuyện hay chủ động chơi với cậu. Ai bảo khuôn mặt cậu lúc nào cũng xụ xuống một đống, như sắp cắn ai tới nơi vậy đó. Chưa kể, Tae Hyung không phải kiểu giỏi bắt chuyện với người khác, hôm qua gặp Jung Kook, chính là vì thấy nó quá đáng yêu nên mới định trêu ghẹo một chút, ai ngờ đứa nhỏ này bề ngoài như vậy mà không phải vậy, lỳ lợm bướng bỉnh, khó chiều muốn chết.

- Ya, anh đẹp trai, hyung kéo em đi đâu vậy?
- Đi bán. _ Cậu tỉnh bơ nhìn đứa nhỏ bên cạnh, lại nói tiếp. - Em nhiều thịt như vầy hẳn bán được nhiều tiền lắm.
- Mố? Hì hì, anh đẹp trai, em nhiều thịt nhưng mà rất khó nuôi nha, bán không có nhiều tiền đâu. Mau bỏ tay ra~ _ Nịnh nọt cười cười mấy cái, sau cùng nó chùng chân, kéo ngược Tae Hyung lại.
- ... _ Cậu không nói gì, tiếp tục lôi nó đi.
- Ya, anh đẹp trai, anh thật không tốt như vẻ bề ngoài nha~~ _ Đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi lại giở giọng nhão nhoẹt, có hơi lớn tiếng. Mấy chị mấy dì gần đó nghe giọng mũi đáng yêu quen thuộc liền chạy ra nhìn nhìn.
- Đem em đi ăn cà ri, nói nhiều quá~ _ Không thích bị mấy dì mấy chị dòm ngó, cậu càng dùng sức kéo.
- Cà ri bò? _ Jung Kook chu môi hỏi, hai mắt sáng trưng như đèn pha ô tô.
- Ừ.
- Hì, hyung, hyung là tốt nhất!

Mấy dì mấy chị ở một bên nghe xong, phân nửa dở khóc dở cười, nửa còn lại cảm thán rằng hai đứa nhỏ thật quá dễ thương.

--- End chap ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net