Hoa Anh Đào Nở Rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cùng đi ngắm hoa anh đào với chị nhé ? "
Đây là tin nhắn cô nhận được ở tuổi 18, từ một người đặc biệt, nhưng không phải là người thân thiết.

Hôm đó là một ngày nắng nhẹ, cô chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, từ mái tóc thường ngày không chải chuốt mấy hôm đó cũng vào nếp lạ thường. Ướm lên người chiếc áo phông trắng, cùng quần jean đen và đôi sneaker, cô mong chị sẽ không nhận ra rằng mình vô cùng háo hức cho buổi hẹn ngắm hoa anh đào này.

" Em muốn uống chút gì đó không ? Coffee hay nước việt quất chẳng hạn ? "
Trong 1 giây nào đó, tim cô đập nhanh một nhịp, vì chị nhớ loại nước uống yêu thích của cô, chị chu đáo với cô và đang hỏi ý kiến cô ư?

" Nước việt quất ạ. "
" Hôm nay em đặc biệt thích nước việt quất ạ. " từ tốn trả lời, chỉ mong chị không nhận ra vẻ mặt hưng phấn quá độ của cô, nhưng từ lời nói đến đôi má tròn tròn kia đều phản chủ.

" Ừ thế nước việt quất nhé hahaa " chị cười lớn, tiếng cười giòn giã, xua tan đi không khí kì lạ trong xe.

" Sao lại rủ em đi ngắm hoa anh đào ạ? " - cô hỏi, nét mặt hơi tò mò.
" Vì muốn ngắm những thứ xinh đẹp cùng em " - chị nói, không một giây chần chừ.

Không khí trong xe lại kì lạ, cô ngồi im, ly việt quất trên tay chỉ vơi đi một chút ít, thở ra từng hơi chậm chạp, cô thấy trong lòng mình có những cảm xúc thật lạ, chị hôm nay cũng thật lạ. Mọi thứ trong cô bây giờ đều gói gọn trong từ " Lạ ".

" Hôm nay trời đẹp nhỉ? " - chị hỏi
" Vâng " - cô đáp
" Eunbi cũng đẹp nữa này " - chị nói, tông giọng ấm áp lấn áp mọi ồn ào xung quanh cô.
" Chị nói gì ạ? " - cô trợn mắt hỏi lại
Chị cười, nụ cười xinh đẹp như những cánh hoa anh đào trên đỉnh đầu cô, nụ cười như gợi lên bao cảm xúc trong cô, cô nhìn, rồi lại đứng đó mà nhìn, vì chị cười thật đẹp, nụ cười đó chiếm trọn tâm trí cô.
" Chị nói Eunbi cũng xinh nữa, xinh như những nhánh hoa anh đào này này " - chị vừa nói, tay vừa chỉ lên trên, nơi những cánh hoa anh đào đang rơi xuống.

Đôi lúc cô bắt gặp được ánh mắt chị, ánh mắt đang nhìn cô trìu mến, những ngọt ngào thân thương đều dành hết cho cô. Cười đáp trả, cô cảm thấy buổi hẹn này giống như buổi hẹn của những cặp tình nhân trẻ tuổi vậy. Chị chu đáo, ân cần lấy xuống những cánh hoa khi nó vụng về rơi rụng trên mái tóc cô. Chị quan tâm, chăm sóc khi có người lỡ va vào vai cô, những cử chỉ đó cô ghi nhớ từng chút một, trong thâm tâm cô, đôi mắt cô và cả trái tim đang đập nhanh từng hồi.

" Eunbi này, chị có chuyện muốn nói " - chị ngồi xuống băng ghế bên đường, giọng nói có chút buồn.
" Chuyện gì ạ? " - cô hỏi
" Chị sẽ chuyển công tác, không ở Seoul nữa " - chị nói, những câu chữ như tát vào mặt cô.
Cô chết lặng.
" Eunbi, em đang nghĩ gì vậy? " - chị chạm vai cô.
" Aaa.. vậy ạ. "
" Vậy khi nào chị về đây? " - cô điềm tĩnh, vờ như chuyện chị đi vốn dĩ là chuyện hiển nhiên.
" Chị không về nữa, chị sẽ đám cưới và sống ở Anh "

Câu trả lời của chị, cô tiếp thu nó rồi nín lặng. Bỗng chốc những điều đẹp đẽ từ khi nãy đều tan biến, tan biến theo những hồi gió, những tiếng cười và nhịp chân của mọi người xung quanh. Cô cười, nụ cười rạng rỡ, gió lùa tóc cô, cuốn theo những giọt nước mắt chực trào ở khoé mi chỉ chờ được rơi xuống.
" Chúc mừng chị, cuối cùng đã tìm được bến đỗ đời mình " - cô nói, thanh âm như bóp nghẹn tim chị.

Vốn dĩ cô và chị chỉ là mối quan hệ cô - trò. Cô biết được chị qua lời giới thiệu của một người bạn, chị là một biên dịch viên, chị giỏi Ngoại Ngữ, cô lại kém môn đó, thế là cả hai biết được nhau qua một lời giới thiệu và chị trở thành gia sư cho cô.

Lần đầu cô có cảm giác kì lạ với một người, lần đầu cô cảm giác tim mình đập nhanh khi ở cạnh một người, lần đầu gò má cô ửng hồng khi nhận được lời khen từ một người. Cô biết, từ những lần đầu đó, cô đã vượt quá giới hạn với chị. Cô thích chị, thích nụ cười của chị, thích những lần chị ân cần sửa lỗi sai trong mỗi bài kiểm tra của cô. Cô thích chị, rồi dần dần lại trở thành yêu chị. Cô không thoát khỏi mớ hỗn độn đó được, cô cũng không có ý định sẽ thoát khỏi, cô yêu chị, tình nguyện yêu chị trong âm thầm.

Cô hiện tại đã trở thành một biên dịch viên cho một công ty lớn tại Seoul. Năm đó khi cô đậu đại học, mọi người đều xoay quanh cô, cùng chúc mừng cô, ai ai cũng vui vẻ mỗi cô thì không. Cô mong đợi một tin nhắn từ chị, một tin nhắn hỏi thăm từ chị, nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô chỉ là tin nhắn từ vài người bạn thân thiết.

Hôm nay là ngày hoa anh đào rơi, chiều tan tầm, cô lê bước trên đoạn đường xưa, nơi khi đó cô cùng chị dạo bước. Nước mắt trào ra, cô khóc, những giọt nước mắt tuôn trào, gió kéo đến, lùa vào mái tóc cô, mang đi những giọt nước mắt ấm nóng.

Vẫn điểm hẹn cũ, bộ đồ cũ, hàng ghế cũ, cô vẫn đến và mang trên tay là ly việt quất. Tất cả vẫn vẹn nguyên như cũ, kể cả vết thương xưa, chỉ thiếu bóng hình chị, thiếu nụ cười và giọng nói của chị. Cô ngồi đó, nhìn dòng người qua lại, cầu mong có một phép màu mang chị về bên cô. Vì cô yêu chị, vẫn vẹn nguyên không một chút xê dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net