1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh ơi, em chỉ xài laptap 1 tiếng thôi mà, 1 tiếng thôi nha anh.

Hạ An ngước đầu chớp chớp đôi mắt cún con nhìn Hạo Dương. Được rồi, anh thua, chiêu này có sức sát thương trăm phần trăm, hơn chục lần anh vẫn không miễn dịch nổi.

- Chỉ 1 tiếng thôi đó.

Vừa nói Dương vừa mang máy tính lại cho An, hôm qua đã suy nhược cơ thể, nay lại đòi làm bài, chỉ có đứa cuồng công việc như cô mới dám liều vậy.

- Vâng, vâng chỉ 1 tiếng thôi. Còn phần trích nguồn nữa là xong à.

Hạ An đương nhiên phải chớp lấy cơ hội rồi, nhà ông anh này làm như kinh doanh bánh tráng hay gì mà mau lật mặt lắm, chẳng đồng ý nhanh xíu là đổi ý đó.

- Luận văn tốt nghiệp em hoàn thành trong 1 tuần, em đùa với anh à? Mở anh xem thử.

- Thôi, anh, em ....

" Lại lỡ lời rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà". Hạ An giờ chỉ muốn tát mình một cái đỡ ngu.

Hạo Dương nào nghe lời em nói, không có anh chắc cô học đến chết rồi. Chương trình đại học song ngành 4 năm được Hạ An hoàn thành trong 2 năm, hơn nữa kết quả đều đạt xuất sắc. Bây giờ, luận văn tốt nghiệp ngốn của người khác mấy tháng trời mà cô làm trong 1 tuần? Mà anh tin Hạ An sẽ chẳng vì gấp gáp mà làm ẩu, vậy chỉ có khả năng là thức ngày đêm làm thôi.

- Bản thảo cuối cùng lưu lúc 4h sáng. Em đùa với anh à? Làm từ 5h chiều đến 4h sáng?

- Thì, em, em....

- Em làm sao? Em bỏ ăn, em bỏ ngủ, em vì vậy nên vào bệnh viện. Có phải không hả?

Chỉ là mấy bệnh như suy nhược cơ thể, An đã quá quen rồi nên đâm ra chẳng sợ gì, vài ngày sau cũng lại khỏe. Từ khi biết Hạ An, Dương đã luôn thấy dáng vẻ cô cố gắng đến quên sức khỏe như vậy, may mà hôm qua cô ngất ở trường, anh còn biết đưa đi viện, chứ không anh cũng chả biết bé ngốc này sẽ như thế nào.

- Vào góc phòng đứng.

- Anh, một tiếng nữa thôi muốn phạt sao cũng được, em làm xong phần này đã.

Câu nói của An châm thêm lửa giận cho anh, đứa bé này còn có thể ngu ngốc hơn nữa sao? Rõ ràng hôm đó trước khi về anh đã dặn cô nghỉ sớm, còn nấu sẵn cả bàn đồ ăn, thế mà An lại làm tới 4h sáng rồi 7h liền có mặt ở trường. Như vậy cơ thể có thể chịu nổi sao?

- Anh nói ra góc phòng đứng! Ngay lập tức!

Đến lúc này thì Hạo Dương gần như hét lên với An rồi. Nhưng biết mình tức giận có thể đánh hỏng cô nên anh ra ngoài một lát để bình tĩnh, chừng hơn nửa tiếng sau mới trở lại phòng, bắt đầu hỏi tội.

- An, lại đây. Lần thứ bao nhiêu rồi?

- Dạ, lần thứ 2 ....

- Hả? Anh nghe không rõ?

Lần thứ 2? Giỡn chơi chắc, nói là lần thứ 10 anh còn dễ tin hơn.

- Dạ lần thứ 2 ..... trong tháng.

- Được, giỏi! Chắc thành khách hàng thân thiết của bệnh viện rồi. Định bao giờ đi làm thẻ?

Hạ An im lặng, đối với những lời châm chọc này của anh cô không cách nào đáp trả, cũng không đủ tư cách để đáp trả. Những lời đó đều là sự thật cô không cách nào thay đổi.

- Được, đã thích hành hạ bản thân như vậy thì anh chiều em. Lên giường, 100 roi, đếm.

Ngọn lửa trong lòng anh vừa mới hạ lại bị châm ngòi, bàn với cô về vấn đề này thì mười lần như một, đều là anh bị chọc tức chết.

Hạ An thoáng rùng mình rồi làm theo lời anh, tâm trí chỉ chạy qua một chút hoảng loạn rồi nhanh chóng biến mất.

Trong phòng giờ chỉ còn tiếng roi xé gió và tiếng đếm đều đều.

- Chát .... Một .... Chát .... Hai ....

Từng roi hạ xuống đều không lưu tình, nhanh chóng, dữ dội tàn phá mông cô. Hơn hai chục roi, sau lớp quần bây giờ có lẽ đã không chỗ lành lành lặn. Đau đến vậy nhưng cô đều không quản, chỉ kịp suy nghĩ  "Ngày mai đến trường có chút khó khăn rồi. Bài luận chắc cũng phải chậm một hôm."

- Chát ... Hai chín .... chát ... ba mươi .....

Mấy chục roi qua đi nhưng cô gái nhỏ vẫn không chút phản ứng, ngoài trừ đếm thì không kêu một tiếng, thậm chí cả nước mắt cũng không rơi. Hạ An từ đầu đến cuối cũng chỉ như con robot, ngoan ngoãn chịu đựng, đến ánh mắt cũng trống rỗng, không tồn tại một chút lo sợ. Nhìn cô như vậy, Hạ Dương càng thêm tức giận, lực đánh cũng tăng một phần.

- Chát ... ưm ...năm mươi hai .... chát ...ưm năm mươi ba ....

Mấy roi sau Hạo Dương đánh ở đùi non, đau đớn lớn hơn mấy phần cũng ép ra được tiếng kêu đau của Hạ An nhưng cô nhanh chóng làm quen, sau đó vẫn lại điểm số như thường, không che, không né, cũng chẳng xin tha, cứ gồng người mà chịu đựng.

- An, bỏ đi, đừng như vậy nữa.

- Em... xin lỗi.
" Xin lỗi, em không thêt thay đổi, chẳng còn cách nào khác cả"

An nghĩ nhưng chẳng thể nói ra. Còn Dương, qua bao lần như vậy cũng hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì.

Roi xuống ngày càng mạnh, mang theo cả cơn giận dữ vừa được câu xin lỗi khơi dậy. An chỉ biết gồng người, cắn răng chịu đựng.

Trận đòn không một giọt nước mắt, không một chút sợ hãi, chỉ có tiếng roi xé gió trong không gian đáng sợ này có lẽ nên gọi là trận chiến của hai kẻ cố chấp thì đúng hơn. Hạo Dương muốn cô từ bỏ chấp niệm, lo lắng hơn cho bản thân. Hạ An lại một lòng vì tín ngưỡng của mình mà không tiếc giá gì. Ngay cả những trận đòn này cô cũng chỉ xem như để giải tỏa tâm trạng cả hai, sau đó, đâu lại vào đấy. An vẫn cứ cố làm việc, bệnh, nhập viện, về nhận hình phạt của Dương rồi lại tiếp tục bán mạng , một vòng tuần hoàn không hồi kết.

- Em còn như vậy, sau này mạng cũng không còn chứ đừng nói là về tìm nó!

Hạo Dương đánh được chừng 60 roi thì ngừng, mang theo bực tức rời phòng. Trận chiến này mười lần như một, anh không tài nào chiến thắng nổi sự lỳ lợm, kiên cường đến cố chấp của con bé đó.

Thân thể đau nhức, cảm giác cô đơn cộng thêm những vết thương hằn trong tim có thể làm người ta gục ngã bất cứ lúc nào. Hạ An cũng không phải là ngoại lệ, một mình trong phòng, cô đem tất cả tổn thương của mình hóa thành nước mắt. Cô cố chấp là thế, đến đòn roi cũng chẳng làm cô sợ nhưng hồi ức thì có thể, cô không thể nào chối bỏ hay thoát khỏi nó. Có lẽ nước mắt của những người kiên cường một khi đã rơi thì rất khó dứt, nó tuôn mãi, tuôn mãi, mang theo cả ký ức đau buồn lũ lượt quay về.

- Bác không có ý xem thường tình cảm tụi con nhưng bây giờ là chưa cần thiết
- Hai đứa vẫn nên học thì hơn
- Nhật Lâm có con đường khác. Gia đình cần nó hơn, bác mong con hiểu dùm, Lâm cần tập trung cho tương lai.

....

Nhiều, bác nói nhiều lắm nhưng chung quy lại cũng chỉ một câu "Con không xứng với Lâm." Ngày một, ngày hai An có thêt bỏ lơ những lời đó nhưng lâu dần, nó giết chết sự tin tin của cô, cướp đi lòng tin về tương lai của tình cảm này. Mà những lời bác nói có câu nào không đúng? Đứa trẻ mồ côi có thể ở bên một thiếu gia nhà giàu sao? Tương lai của Lâm, An có thể giúp ích gì sao, hay chỉ thêm vướng bận?

An nói lời chia tay, không giải thích, không khóc lóc. Hai người cứ vậy mà buông bỏ cuộc tình 5 6 năm của mình, nhẹ như không. Chỉ là trong tim cô, anh chưa bao giờ rời khỏi, cô mỗi ngày, mỗi ngày đều cố gắng, đều nỗ lực để hình bóng ấy không chỉ trong tim, cô phải bước tiếp để đường đường chính chính ở bên anh ấy. Có được học bổng, là sinh viên xuất sắc, đạt được nhiều giải thưởng lớn, những thứ đó đều do cô đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt và cả sức khỏe. Cô đã từng muốn từ bỏ nhưng hình bóng trong tim như ngọn lửa nhỏ, yếu ớt mà dai dẳng ép buộc cô trở nên tốt hơn. Cô không phải công chúa, đã định sẵn không thể bên hoàng tử nhưng cô có thể trở thành nữ hoàng một đời bầu bạn bên nhà vua. Ngày trở về, cô sẽ mang theo một Hạ An xứng với Nhật Lâm.

An trong phòng vì một người mà khóc lại chẳng hay rằng bên ngoài kia lại có người vì giọt lệ ấy mà đau lòng. Thầm lăng bên An hai năm, Dương nhận ra những tổn thương, mất mát ẩn sau vẻ ngoài tích cực của cô để rồi từ đó trót thương luôn cả những điều không hoàn hảo ấy. Chấp nhận là một người anh trai, Dương giấu tình cảm của mình sâu trong đáy lòng, chỉ hy vọng có thể ở bên, lo lắng thêm một chút cho An, không cầu cô có thể đáp trả tình cảm, chỉ mong cô một đời bình an.

" Đồ ăn anh nấu rồi, nào thức nhớ hâm lại ăn. Dương."

Nhìn An từ từ say giấc, Dương xác nhận cô không có vấn đề gì mới mang theo tâm tư nặng trĩu rời nhà. Trước khi về, anh còn không quên để lại bữa ăn dinh dưỡng cùng lời nhắn cho cô gái nhỏ. Anh tức giận, đau lòng hay xót xa cũng không quan trọng chỉ cần em gái nhỏ vui vẻ là được.

Trò chơi rượt đuổi trong tình yêu đến cuối cùng sẽ chẳng có người thắng cuộc, chỉ có càng chạy càng đuối sức. Nhưng một khi đã đắm chìm vào cuộc chơi, mấy ai còn tỉnh táo mà nhận ra quy luật này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huanvan