[Spanking - Bách hợp] Cherry Lemon 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lemon không phải partner đầu tiên của Cherry.

Cherry lại chính là partner đầu tiên của Lemon.

Lemon là một nghệ sĩ tự do.

Cherry kinh doanh khách sạn.

Hai người vốn từ hai đường thẳng song song, trong một thế giới hỗn loạn tìm thấy nhau, cũng từ đó quyết định chung đường.

Lemon lần đầu tìm đến Cherry khi cô mới sang nước ngoài. Giữa châu Âu cổ kính xinh đẹp, cô gái nhỏ tính tình luôn đạm mạc như Lemon chợt từ thuần ker phát hiện ra bản thân cũng có chút xu hướng kee, trong cô đơn vô thức mà muốn tìm kiếm ấm áp.

Giữa muôn vàn cách thức tìm bạn, cô đã tìm đến góc tối của mình. Bài post phủ bụi đã được vài tháng của Cherry được đào lên, tin nhắn làm quen được gửi đi.

"Mình là kee Việt tại châu Âu. 20 tuổi. Hân hạnh được làm quen."

3 dấu chấm câu ngắn ngủi, quyết định sự dây dưa không dứt của hai người đến mãi sau này.

***

Cherry khi đấy trong giới đã là một switch năng nổ nhưng chưa từng xác lập quan hệ lâu dài với bất kỳ ai. Lemon tìm đến cô với tư cách kee, cô cũng lập tức đồng ý. Lí do đầu tiên là vì bản thân chưa từng tiếp xúc với người Việt cùng giới nên tò mò, mà lí do thứ hai là vì ấn tượng đầu tiên của cô về Lemon quả thực rất được.

Hai người đều cùng tuổi, nhưng Lemon khi đấy mới bắt đầu chặng đường du học, trước mắt vẫn còn 4 năm đèn sách, Cherry lại đã bắt đầu ra ngoài thực tập, tích lũy kinh nghiệm kinh doanh.

Thế nên trong cái nhìn khi ấy của Cherry, Lemon xác thực là một kee nhỏ bé cần được bảo bọc.

Ngược lại, với Lemon, Cherry không thể coi là một ker lý tưởng cô tìm kiếm. Cô trầm tính, nhiều suy nghĩ, nhìn nhận mọi thứ đều có chiều sâu, trong lúc tìm bạn cũng thường hướng đến những người cùng loại. Mà không thể nghi ngờ, Cherry cô gặp lại là cô gái hoàn toàn đối lập.

Có điều, Cherry rất xinh. Lemon lại là người làm nghệ thuật. Mà làm nghệ thuật, có ai không coi trọng cái đẹp?

Cứ thế, Cherry có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, cô bé kee có vẻ ít nói rụt rè ngày đấy lại có tính cách cao ngạo đến ngông cuồng như thế, cũng chẳng ngờ được hóa ra thứ dẫn dắt hai cô bước chân vào mối quan hệ chết tiệt kia không phải sự ấm áp và chu đáo của mình, mà lại là đôi mắt tinh nghịch trong vắt của cô đã in vào ấn tượng đầu tiên của Lemon một dấu đỏ chói lọi nhất.

Mãi đến sau này dù đã qua thật nhiều năm, trong mỗi buổi chơi mà Lemon làm ker, cô vẫn khó mà bỏ qua được ánh mắt ngập nước khẩn cầu của Cherry. Hay mỗi lần ngồi trong một quán café nhỏ ngẫu nhiên ven đường nào đó, im lặng khuấy tan đường trong ly cà phê nóng của mình, lắng nghe Cherry khua chân múa tay nói chuyện trên trời dưới biển, có đôi lúc lời nói cứ vụt qua tai, những gì Lemon để ý vẫn là tia sáng trong vắt dường như chẳng bao giờ tắt dưới đáy mắt Cherry. Vẫn y như thứ ánh sáng từng làm cô xiêu lòng ngày đầu năm ấy.

***

Khởi đầu của hai người đã diễn ra rất bình thường.
Trên mặt bàn nhỏ tít trong một góc sâu của Starbucks, dưới ánh đèn dịu ấm áp, Lemon của 20 tuổi đến sớm hơn so với giờ hẹn 3 tiếng, hiện đang chú tâm vẽ đủ thứ linh tinh trên sổ tay của mình.
Cherry không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy cô. Dù sao, giữa bao nhiêu người châu Á, người Việt vẫn có một linh cảm gì đó rất đặc biệt để có thể nhận ra nhau.

Lemon mặc một chiếc váy mỏng mềm mại, tóc búi cao phía sau qua thời gian đã lỏng dần, tóc mai cùng tóc gáy trượt ra lòa xòa trên trán cùng hai bên cổ. Móng tay vẽ hình hươu cao cổ mang dáng vẻ dễ thương trái ngược hoàn toàn với đôi mắt mang tâm tình rất nhạt phía sau gọng kính kim loại mỏng kia. Cherry luôn cảm thấy mình có thể đánh giá sơ bộ tính cách của một người đối diện chỉ qua một cái nhìn. Có thể không hẳn là tính cách thật sự, nhưng ít nhất cô có thể nhận định được người ấy sẽ đối xử với mình thế nào trong lần đầu gặp mặt, từ đó có được phương thức làm quen phù hợp nhất.

Cô bạn kia, hẳn sẽ không đến mức lạnh lùng với mình, nhưng cũng là một người rất khép kín.

Phía bên kia, Lemon cũng biết Cherry đã đến. Bằng một linh cảm nào đó, cô biết cô gái với mái tóc đỏ rực kia chính là người mình đã hẹn. Ừm, người cũng như tên mà.

Lemon nhận ra Cherry từ tít tận nơi cách xa một ngã tư đường, qua lớp kính trong suốt của Starbucks, từ trước cả khi Cherry băng qua đèn đỏ, mở cửa vào và order một thứ đồ uống yêu thích bất kỳ. Cô nhìn thấy Cherry cười với một chàng trai đã nhường đường, cười với một cô bạn mải nhìn vào điện thoại mà suýt đâm sầm vào nhau, cười với chị gái phục vụ in hóa đơn. Quả là một con người rất vui vẻ.

Hai người chào hỏi, nói chuyện, thời gian làm quen phía sau cũng diễn ra tương đối trôi chảy. Âm thanh xung quanh nhấn chìm đi vài chủ đề không mấy trong sáng, vị trí trong góc tạo ra ảo giác cứ như thời gian trôi qua thật nhanh. Tia sáng ngoài trời cũng đã sớm tắt, thành phố lên đèn.

Buổi chơi diễn ra trong khách sạn đã book sẵn không xa.

Trên lớp ga đệm trắng muốt, Cherry chợt nhận ra, cơ thể Lemon rất thú vị... Cô lắc nhẹ đầu gạt đi suy nghĩ có chút chệch hướng, nhưng vẫn không thể phủ định cảm nhận trên.

Có ai mà ngờ được, cô sinh viên trông có vẻ trầm tĩnh này trên người lại có không biết bao nhiêu hình xăm, lớn nhỏ xinh xắn.

- Chị thích em để tóc thế nào? – là câu hỏi của Lemon. Cherry vội dứt ánh mắt khỏi đàn chim lượn vòng nơi cổ chân cô mà ngước lên, hơi có chút chột dạ cười trừ một cái. Khi mới làm quen, Lemon là người khai tuổi trước. Cherry cũng nương theo đó mà "tiện thể" nói rằng mình lớn hơn người ta 2 năm. Dù sao cũng không ai muốn có cảm giác ngang hàng với kee trong một session spank cả... Và dù sao thì hai cô cũng chỉ quen nhau hôm nay thôi.

- Cứ để như vậy đi – Cherry nhún vai. Để như vậy rất đẹp. Lại dễ quan sát biểu cảm và sắc thái. Cô hoàn toàn không muốn cứ vài ba roi lại phải chỉnh tư thế kee để tìm kiếm vài cái nhăn mày bặm môi sau làn tóc rối.

Khi Cherry chuẩn bị xong, Lemon cũng nói đã sẵn sàng. Cô quay lại, nhìn thấy Lemon vẫn mặc y nguyên như ban đầu, chưa kịp chuẩn bị nghiêm giọng hỏi vặn một câu lại chợt nheo mắt. Dù sắc mặt Lemon vẫn lạnh nhạt, hai vành tai lại thấu hồng, bàn tay thả buông bên người liên tục cọ xát. Cô đang lúng túng.

Hơn nữa, Lemon tuy không cởi váy, nhưng đã tháo kính mắt. Đôi mắt không mang theo chút cảm xúc nào kia trong vài giây ngắn ngủi đã cuốn lấy tâm trí Cherry. Rõ ràng khi bỏ kính xuống cô bạn này có vẻ dễ tiếp cận hơn rất nhiều. Đôi mắt cũng rất có thần, không phải mắt của người đeo kính lâu năm. Ma xui quỷ khiến thế nào lại làm Cherry quên mất việc Lemon vẫn chưa chuẩn bị xong, tiến lên hỏi:

- Em đeo kính cận mấy độ vậy?

- 0 độ ạ - Lemon đáp lời. Cô đeo kính vì thời trang, cũng vì cảm thấy như vậy trông mình sẽ ít thân thiện hơn, chứ mắt cô đến thời điểm đấy vẫn rất khỏe mạnh.

- Thỏa thuận là bare, chị chỉ giữ lại cho em một lớp thôi.

- Em biết.

Cherry nhíu mi, thái độ của Lemon không phải bối rối, không phải sợ hãi, nhưng cũng không phải hoàn toàn thoải mái hợp tác như những kee khác cô từng gặp. Cô chợt cảm thấy rất muốn phá vỡ lớp phòng ngự này xuống.

Và tất nhiên, cô phá được. Lemon mới chỉ là lần đầu tiên chơi, Cherry lại đã dày dạn kinh nghiệm. Chưa nói đến vị thế khác nhau, cho dù chỉ với một chiếc lược gỗ nhỏ, Cherry cũng có thể trêu chọc được Lemon đến phải cầu xin cô dừng tay.

Có điều, lúc hạ xuống quyết định ấy, có lẽ Cherry cũng không ngờ đến bản thân lại có thể vì một newbie mà cứ thế rơi thẳng xuống cái vòng cuốn này dễ dàng như vậy. Bàn tay xoa nhẹ hai đỉnh mông sưng đỏ trước mặt, khóe mắt không kìm được mà liếc xuống hình xăm nơi hông trái. Dường như mọi hình xăm trên cơ thể Lemon đều dùng mực đen, hoàn toàn không có những màu sắc khác. Váy đã bị cô lật ngược lên lưng, quần váy bị kéo xuống nơi đầu gối, hai mép quần lót mỏng cũng đã bị túm vào giữa. Nhớ đến bản thân khi nãy loại bỏ mỗi lớp vải lại nhìn thấy một hình vẽ thú vị mới, quả thực cứ như mở từng lớp gói của một món quà sinh nhật tỉ mỉ.

Chéo dưới mép đùi phải là một cô gái quỳ trên ghế chơi đàn piano, chỉ mặc mỗi một chiếc áo phông xộc xệch, mông trần in vài lằn roi chồng chéo. Lemon nói là một thợ xăm cùng trong giới đã vẽ cho cô, Cherry nghe xong thực sự có chút cảm giác không biết nên nói gì cho phải. Cô bạn này, hình như tính cách phải rất có phần tinh quái mới đúng...

Hình xăm trước mắt khiến đôi lúc cô cứ trong vô thức vụt vào, muốn nhuộm đỏ không chỉ là hai đỉnh mông của Lemon, mà còn là hai đỉnh mông của cô nhóc kiêu ngạo đang quỳ chơi piano nọ. Roi tiếp roi, chỉ đến khi Lemon phải giật người, bàn tay nhẹ kéo vạt áo cô, Cherry mới nhận ra cô đã hạ thủ quá nhiều vào đùi phải. Một mảng đỏ au giãy dụa dưới tay sưng lên không hề nhẹ, cô vội ngoái đầu, thấy ngoài những sợi tóc tự do thấm ướt mồ hôi, biểu cảm Lemon ngập tràn đều là đau đớn. Hai khóe mắt nhắm nghiền run rẩy, dường như lớp mi dày cũng đã ướt nước mắt. Lực kềm lại vội thả lỏng, bàn tay chuyển hướng sang nhẹ nhàng xoa vuốt vỗ về, giọng nói cũng dịu đi vài mức.

Nguyên tắc của Cherry xưa nay rõ ràng. Khi cần dỗ sẽ dỗ, cần ngọt sẽ ngọt, nhưng roi hạ chưa bao giờ vì thế mà giảm lực, thời điểm quyết định dừng lại cũng chưa bao giờ là vì năn nỉ xin tha của kee. Cô còn cảm thấy kee có thể chịu tiếp sẽ không theo thỉnh cầu mà nương tay. Đấy không chỉ là sở thích, cũng còn là trách nhiệm tối thiểu của ker, giữ vững tay lái đưa cuộc chơi đến điểm tận cùng mà nó nên đến. Khả năng xét đoán để nắm mức độ này một phần là trời sinh, phần còn lại cũng phải dựa vào kinh nghiệm, mặt này Cherry hoàn toàn có tự tin vào chính mình.

Thế nên thời điểm strap quật đến roi thứ 100, cơ thể Lemon không kiềm chế được cuộn lại, tiếng khóc nức nở bật lên bị nhịn xuống khiến Cherry lỏng cả tay roi, bàn tay của Lemon mò xuống cạnh đùi, lại dường như đau đến không dám xoa mạnh, chỉ mon men vuốt nhẹ bên rìa vết thương, Cherry biết mình dừng được rồi.

Cô vứt strap da trong tay sang một bên, bước đến cúi xuống an ủi Lemon. Từ vuốt tóc, xoa lưng, nhẹ giọng dỗ dành, sau mới dùng hết 10 phần dịu dàng của bản thân đem hai lòng bàn tay mát lạnh ủ lấy hai cánh mông nóng hừng hực phía dưới.

Lemon tuy khóc đến mức làm người ta cảm thấy cô thật bé nhỏ, Cherry ôm cô vào lòng lại chẳng hề thấy chút phản ứng nào là dựa dẫm. Cứ như ngoại trừ roi ra, không có hành động hay chăm sóc nào của cô chạm được đến phần yếu đuối tưởng chừng rất lộ liễu kia ở cô bạn trước mặt. Thỏa thuận ban đầu cũng vốn là Lemon tự after care, cô nhìn Lemon bình tĩnh lại dần cũng lùi dần ra sau, đăm chiêu nhìn từng hành động của cô.

Lemon không khóc vì cần giải tỏa cảm xúc, cũng không khóc vì cô muốn, nước mắt chảy xuống mỗi một giọt đều chân chân thực thực là vì đau quá mà rơi, thế nên cô cũng không khóc quá lâu, đau đớn dịu xuống liền nín, nằm im lặng lấy ga giường cùng mu bàn tay quệt sạch nước mắt. Hít mũi vài cái ổn định lại tâm tình, cô đưa tay xuống thăm dò thử tình trạng vết thương. Cherry rõ ràng không nương tay, nhức nhối cắn ra cắn vào trên da thịt thật sự nghiêm trọng, khiến cô muốn duỗi chân nằm thẳng lại cũng không dám làm mạnh. Có điều, sự tỉnh táo của hiện tại cứ như có gì đấy chưa đủ. Lemon lần nhẹ tay theo từng lằn sưng, da thịt nhạy cảm gấp mấy lần bình thường. Cô chậm chạp thả lại hai chân xuống sàn, lót chiếc gối vừa bị ném đi xuống lại dưới bụng, sửa sang lại vạt váy kéo lên cao, giọng khàn không nghe ra được tâm tình gì hỏi nhỏ:

- Em muốn chơi thêm 50 roi nữa được không ạ?

Một câu nói khiến Cherry sửng sốt. Sự sửng sốt không lớn tới mức khiến cô không biết phản ứng ra sao, nhưng từng điều từng điều đặc biệt tích lũy dần từ nãy đến giờ lúc này đây lại gợi lên trong lòng cô một loại cảm giác xa lạ trước giờ Cherry chưa từng có.

Cho dù session hôm nay kết thúc, cô cũng không muốn thả cô bạn này đi. Chính là như vậy...

50 roi cuối Cherry không chọn dụng cụ da nữa. Cô chọn một thước gỗ hẹp. Sức con gái không muốn dùng dụng cụ quá nặng, đồ trong tay Cherry dáng vẻ luôn rất xinh xắn thanh lịch, có điều như thế cũng không có nghĩa là cô chơi nhẹ nhàng. Thước gỗ trong tay dài 70 phân, rộng 7 phân, dày chỉ 1 phân, nhưng chất gỗ đủ nặng và rắn chắc. Cô mang đi vốn chỉ để dự phòng, không nghĩ sẽ thật sự dùng đến.

Vung tay thử lực, hai cánh mông Lemon vốn đã sưng rất cao, Cherry cũng không dám chơi quá trong lần đầu của cô. Newbie thường có một đặc điểm đặc thù, da mỏng, cơ thể chưa kịp quen với thương tích do roi gây ra, tụ máu và lưu vết rất nhanh, cũng rất lâu mới lành hết. Cùng một số lượng cùng lực đạo hôm nay chơi trên người Cherry, có lẽ sẽ không thể đánh đến sắc đỏ ker nhìn cũng thấy đau như trên mông Lemon lúc này.

Thước gỗ đánh không hề nhẹ, càng về sau Lemon đã thích ứng tốt, Cherry lại càng vung tay cao, thước vút xuống lõm sâu vào da thịt, giữ nguyên vị trí vài giây mới nhấc lên, bật thành từng lằn tím. Lemon chịu đựng không hề thoải mái, Cherry cũng không quá vội vàng. Khi thì đánh thả chậm tốc độ, khi thì ba roi liên tiếp, những khi đánh nhanh đều giảm bớt vài phần lực, có điều vẫn đảm bảo đủ khiến cho Lemon thở gấp không kịp. 50 roi kee cầu thêm, cô nhất định không được phép để kee thất vọng.

Từ mông đến đùi nghĩ thì nhiều, thực chất diện tính lại không thực sự có bao nhiêu. Thương ở vùng giao nhau giữa mông và đùi càng về sau sẽ càng ảnh hưởng lớn, vì bất cứ khi nào người chịu đòn ngồi xuống cũng sẽ nhớ về những roi đã nhận. Nhưng giữa làn mưa roi thế này, Lemon hoàn toàn không nghĩ được như thế. Đỉnh mông nhiều thịt luôn là nơi chịu thường xuyên nhất, vốn đã đau đến xoa cô cũng không dám đưa tay ra xoa, hiện tại còn bị Cherry liên tục săn sóc cẩn thận, Lemon chỉ có thể theo phản xạ rướn người về phía trước, hi vọng Cherry có thể đánh lui xuống chút ít, dù là xuống đùi cũng không sao. Nhưng da càng xuống sâu càng mẫn cảm, không nhức như cũ cũng là rát bỏng nảy người.

Nhiều roi đi qua, đau nhức xuyên thẳng từ mông lên đến tận đỉnh đầu, hai tay cô siết chặt gối trước mặt, nước mắt thấm xuống nhiều bằng cả 20 năm cô đã sống qua cộng lại. Lemon đủ lí trí để giữ hai tay trước mặt, nhưng hai chân thì không sao kiềm lại được, liên tục co đá, vô thức co lên che rồi cũng luyến tiếc không muốn hạ xuống, cứ nghĩ đến hạ xuống mông sẽ lại tiếp tục bị tra tấn cô liền thật sự cứ muốn giữ tư thế này thêm nửa tiếng đồng hồ.

Bản thân Cherry cũng chẳng dễ dàng, thầm nghĩ sao bản thân lại chọn món đồ đáng sợ đến như vậy. Thước đánh qua một vòng đầu đã ăn mòn toàn bộ năng lượng cuối cùng của Lemon. Vòng tiếp theo toàn bộ đều đánh vào trên những lằn đã tụ máu, nương tay làm sao vẫn khiến người ta xiêu vẹo không thôi. Cứ thế dịch lên một chút lại dịch xuống một chút, đánh một má mông trái rồi chuyển sang một má mông phải, một bên đùi phải lại một bên đùi trái, Cherry dường như dùng hết kinh nghiệm trong tay mình hoàn thành cho xong 50 roi, sao cho đừng quá đại khái còn phải chú ý giữ mức độ tổn thương không quá nặng. Những khi chỉ hạ thủ một bên, đầu thước chạm được đến cả những vùng chưa đánh qua, da thịt hồng hồng nơi khe mông cùng bên trong đùi cũng dần nhuộm đỏ au bắt mắt.

Cherry khi ném được thước sang một bên, tâm lý thoải mái trước đấy đã hoàn toàn bị thay bằng căng thẳng cuối cùng cũng được giải tỏa. Newbie nữ lại có thể bức được cô đến mức này, cái nhìn của cô với Lemon đã tăng lên hẳn một bậc.

- Thương này nếu không after care em sẽ chịu không nổi đâu – Cherry nuốt xuống mới nhận ra cổ họng mình cũng sớm khan, Lemon còn không biết phải đến mức độ nào – Chị giúp em nhé?

Lần này Cherry hẳn là nhận định đúng tình hình, vì cô liền nhận được cái gật đầu của Lemon. Nương theo tay Cherry, Lemon cố định lại thân mình nằm sấp trên giường lớn, gối ôm trước mặt đều là hương vị mồ hôi cùng nước mắt, cô cũng không buồn đổi sang cái mới. Cherry rút một chiếc gối khác thay vào, cảm giác mới mẻ khoan khoái lập tức chiếm toàn bộ các giác quan.

Lí trí của Lemon lúc này đã thực sự hoàn toàn tan rã, suy nghĩ cũng không còn mạch lạc, sự tập trung chỉ còn tụ lại ở phía sau thê thảm. Cũng không biết từ đâu lấy ra sự tin tưởng lớn đến thế, theo động tác Cherry từng chút vỗ về an ủi, đem khăn lạnh đắp lên giảm nhiệt nơi vết thương, thần trí Lemon cũng cứ thế từng chút một mà lắng xuống, sau cùng thiếp đi khi nào không hay.

Trong lơ mơ cô cảm nhận được Cherry thay khăn, cảm nhận được Cherry bôi thuốc, lại cũng cảm nhận được Cherry nhẹ tay massage, đẩy lùi từng phần đau nhức khó nhịn kia bay mất. Hoàn toàn là một cảm giác đẹp.

Cherry chăm sóc cô xong cũng đã nhoài người, xác nhận thuốc đã ngấm mới kéo vạt váy Lemon hạ xuống, Thời điểm lớp vải mỏng nhẹ kia chính thức phủ qua mông, cô chợt có một cảm giác thật kỳ lạ. Thứ gắn kết không rõ từ đầu đến này, phải chăng là vì đồng hương mà có? Lemon đã ngủ đè lên chăn, Cherry chỉ có thể đi chỉnh điều hòa phù hợp nhất để giúp cô không bị lạnh mà tỉnh, bản thân mình rồi cũng nằm xuống bên cạnh ngủ theo.

***

Lemon tỉnh dậy trong không gian tối đen như mực. Cô là vì thay đổi tư thế động đến vết thương mà đau tỉnh, giác quan thức trước lí trí. Khứu giác nhận ra mùi đặc trưng của khách sạn, tâm tình cũng không quá treo ngược cành cây. Cô đưa tay xuống xoa, nhận ra vết thương tuy khô ráo mềm mại, chắc hẳn đã được chăm sóc qua, nhưng vẫn đau đến không dám tiếp xúc. Hai mép quần lót vẫn bị kéo vào trong, hai cánh mông là hoàn toàn trần trụi, tà váy phất phơ quét qua, như có chiếc lông nhẹ quét trong lòng, ngứa ngáy đến thỏa mãn.

Cô chống người quỳ lên, nhịp thở không nhịn được mà sâu hơn chút ít, hai mắt thử chớp nhẹ ngó quanh, ngoài ý muốn thấy được nguồn sáng nhẹ trong góc phòng, từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt Cherry, vừa vặn giúp Lemon bắt được một đôi mắt sáng lấp lánh đang tràn ngập ý cười nhìn sang, lại chợt khiến tâm tình cô cũng như bị lây nhiễm vài phần vui vẻ. Chun phía sau qua hồi lâu đã lỏng dần, cô vươn tay gỡ dây buộc, mái tóc xoăn nhẹ lập tức thả dài xuống tận giữa lưng.

Cherry thu trọn tất cả vào tầm mắt, làm ra quyết định trong lòng. Cô đặt laptop trên đùi sang một bên, dứt khoát đứng dậy tiến về phía người đang nửa chống đầu giường nửa đỡ gối mà quỳ bên kia, bàn tay cũng không ngại ngần luồn vào trong váy kiểm tra thương tích. Đôi mắt trong suốt quá trình vẫn để ý phản ứng của Lemon, thấy cô hơi sững lại nhưng vẫn không tránh đi, cảm giác chinh phục trong lòng lập tức bùng lên.

- Chúng ta có thể làm partner lâu dài được không? Em không có ker khác, chị cũng sẽ không tìm kee khác.

Lemon rõ ràng đang suy nghĩ xem Cherry muốn gì, hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ hỏi mình như thế. Ngẫm nghĩ con người Cherry, lại so sánh với lực roi hôm nay hạ, cô mím môi, ừ thì đồng ý. Chỉ là...

- Em cũng không phải kee thuần. Trước giờ em vẫn luôn là ker.

- Không sao, chị là switch, điều này ai cũng biết.
Lemon ngước sang nhìn Cherry, chỉ thấy trong mắt cô sự kiên trì cùng sẵn sàng thỏa hiệp. Đây không phải dáng vẻ đầy khí chất ker hôm nay cô thấy. Đây dường như là một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi hay liền thích thú không muốn buông, sẵn sàng trả mọi mức giá cũng phải có được thì đúng hơn. Tia sáng bướng bỉnh mang theo mấy phần không chắc chắn kia trong mắt Cherry thế mà lại chợt đánh động được Lemon, khiến cô phì cười:

- Ừ.

***

Zurich 2016

Trời hôm ấy trăng sáng, sao sáng.

Trong phòng khách sạn tối đèn ở một thành phố xa lạ.

Có hai đôi mắt lấp lánh trong một tư thế kỳ quái cùng làm ra một thỏa thuận.

Có hai sợi dây cứ thế khó hiểu mà cuốn vào nhau.

Đến tận cuối con đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net