Chương 21 : Mạc Tử Hiên Tìm Đến Cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tư Hạ và tất cả diễn viên trong đoàn đến khách sạn mà đoàn vừa thuê để tiện việc quay phim, bọn cô phải ở khách sạn này suốt ba tháng quay phim nhưng không hiểu cố tình hay vô ý mà phòng của cô lại nằm sát vách phòng của Cố Đông Quân. Cảm giác bồi hồi của cảnh quay khi nãy còn chưa dứt, cô lại cùng anh đi lên thang máy, ban đầu là có hơn mười người đi chung nhưng do tầng của hai người nằm cao nhất nên cuối cùng chỉ còn mỗi cô và anh bên trong thang máy, một không gian tương đối hẹp anh và cô lại đứng cạnh nhau... Nhiệt độ xung quanh hai người dường như tăng lên không ít. Để phá tan không khí căng thẳng này cho nên Vương Tư Hạ đã mở lời trước.

" Thời gian qua, anh sống có tốt không?"

Một câu hỏi ngớ ngẩn, một người chỉ vừa xuất đạo năm năm liền nắm trong tay danh hiệu của ảnh đế, nhan sắc, khí chất, tài sản liền tăng lên không ít. Một nam thần băng lãnh, ông xã trong mơ của tất cả các cô gái, hậu cung còn có hơn một trăm triệu fan đầy hùng hậu, trực thuộc tập đoàn Gia Thụy đứng đầu cả nước, sở hữu một đại đội tài năng bậc nhất,đừng nói ai cố ý bôi đen anh, cho dù có suy nghĩ đó cũng không dám thực hiện. Cuộc sống như thế là không tốt sao?

" Có thể nói là tạm ổn!" Cố Đông Quân nhàn nhạt trả lời, không nóng cũng không lạnh, có chặng chỉ là thờ ơ.

Đến bây giờ cô mới hiểu một đạo lý, đã hận chưa chắc gì đã hết yêu. Vì khi hận một người sẽ không thể quên đi người đó, sẽ càng khắc sâu thêm tình yêu đó, nỗ nhớ kia. Nhưng... Một khi đã dửng dưng, xem mọi chuyện như thoáng qua thì lúc đó mới thật sự kết thúc, nhưng còn bây giờ thì sao? Anh đối với cô chính là dửng dưng, thờ ơ, nếu theo như lời Thẩm Thanh nói thì giờ đây Cố Đông Quân đã thật sự không còn yêu cô nữa rồi.

" Vậy...vậy thì tốt rồi!"

Sau khi nói xong  câu đó, hai người đều rơi vào im lặng, rất nhanh thang máy liền chỉ đến tầng năm mươi, cửa thang máy mở ra Cố Đông Quân nhàn nhã bước đi trước, Vương Tư Hạ thất thần bước theo sau ,khi đến cửa  phòng của mình cô liền nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt tuấn tú nhưng lại rất tiều tụy, ánh mắt không còn vẻ hào hoa phong nhã mà thay vào đó là những tia máu nơi đáy mắt do thiếu ngủ, dưới cằm râu mọc lổm chổm nhưng hình như anh đều không quan tâm đến nó, tóc tai rũ rượi, vẻ mặt sầu não hơn thế nữa lại có mùi rượu rất nồng xem ra anh đã uống không ít rượu rồi... Nhìn anh vô cùng chật vật.... Mạc Tử Hiên,một thời gian không gặp, anh lại trở nên khó coi như vậy? thật khiến cô không thể nhận ra anh mà. Trong lòng thầm cười nhạo anh một phen.

" Tiểu Hạ! Em cuối cùng cũng trở về! anh đợi em đã rất lâu rồi! chúng ta..." Mạc Tử Hiên vừa nhìn thấy Vương Tư Hạ từ thang máy bước ra liền chạy đến nắm lấy hai tay của cô. Nói được một đoạn anh ta liếc thấy Cố Đông Quân đang đứng bên cạnh cô,trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc sau đó nhìn cô rồi nói tiếp. "chúng ta nói chuyện một chút có được không?"

Cô âm thầm liếc Cố Đông Quân, thấy anh bình thản ấn dấu vân tay trên màn hình mật mã bên cạnh phòng sau đó mở cửa ra đi vào, tiếp theo là thanh âm đóng cửa một cái " Rầm" vô cùng chói tai, nhìn tình cảnh này cô không biết mình nên hình dung tâm trạng của mình ra sao nữa, quay trở lại nhìn Mạc Tử Hiên cô lạnh lùng nói " Vào trong rồi nói, đứng bên ngoài lỡ có phóng viên chụp phải thì không hay!"

Tiếp theo cô làm động tác tương tự Cố Đông Quân khi nãy, sau đó mở cửa phòng của chính mình ra bước vào trong, Mạc Tử Hiên cũng lập tức bước theo sau rồi phụ cô đóng cửa phòng lại.

Anh tiến đến ghế sofa sầu não ngồi xuống, ánh mắt trở nên bất lực nhìn cô. Cô làm như không nhìn thấy liền đi xuống bếp rót một ly nước lọc mang lên để trước mặt Mạc Tử Hiên rồi ngồi xuống ghế đối diện với anh.

" Chỗ em chỉ có nước lọc!"

Anh liếc nhìn cô rồi chán nản lắc đầu im lặng.

" Tìm em có việc gì không..."Anh Rể"?" Cô nở nụ cười châm biếm đồng thời nhấn mạnh hai chữ "Anh Rể" để khiêu khích anh.

" Em thôi cái giọng điệu đó đi! Anh tìm em là có việc quan trọng!" Mạc Tử Hiên khó chịu nhìn cô trả lời.

" Em không giúp anh đâu! Chuyện anh làm thì tự mình giải quyết đi!" Vương Tư Hạ liếc xéo anh từ chối thẳng thừng, cô biết anh tìm cô chính là muốn cô giúp anh vãn hồi chị họ của cô. Đùa à? Gây họa xong rồi giờ lại muốn tìm cô phụ giúp thu don. Xin lỗi! bà đây không được rãnh nhé.

" Bà cô của anh ơi, nếu anh giải quyết được thì còn nhờ đến em sao?" anh nhìn cô lấy lòng nói, trong mắt đầy bất lực cùng không cam tâm, nếu đến Vương Tư Hạ cũng không chịu giúp thì anh thật sự toi đời rồi, ước nguyện muốn ôm vợ về nhà là không thể thực hiện rồi.

" Theo như tính trăng hoa của anh thì chỉ cần anh mang chị ấy lên giường lăn qua lộn lại vài trận thì chẳng phải giải quyết được rồi hay sao?" Vương Tư Hạ khinh thường nhìn anh  rồi cố ý đưa ra một cách không thể tầm thường hơn.

" Em nghĩ là anh chưa từng làm hay sao? không những không hiệu quả mà ngược lại sau khi xong chuyện cô ấy chẳng những thẳng thừng đạp anh rơi xuống giường mà còn tuyệt tình báo cảnh sát bắt anh vì tội cưỡng hiếp và tự ý đột nhập vào nhà người khác!" Mạc Tử Hiên uất ức nói ra.

" Đáng đời anh!" Đối với câu nói kể khổ đó của Mạc Tử Hiên, Vương Tư Hạ không có nửa điểm thương hại  đến anh, cô chỉ biết vì anh mà chị họ của cô đau khổ trong một thời gian dài, cô không hiểu tại sao hai người ly hôn nhưng theo lời nói của Dương Yên thì anh đã phản bội lại chị ấy, theo tính cách của Mạc Tử Hiên thì hẳn sẽ không có khả năng đó, nếu anh ta thật sự đã không còn yêu chị họ của cô thì không hà tất phải phản bội lại chị ấy điều đó đối với danh tiếng của nhà họ Mạc chẳng những không hề có lợi mà còn ảnh hưởng rất lớn, nếu như thế thì quả là đúng với suy đoán của cô, chắc chắn là có hiểu lầm nhưng mà ba năm rồi tại sao đến giờ anh ta mới có ý muốn vãn hồi? Chẳng lẽ còn nguyên nhân khác sao? Cho dù có nguyên nhân gì thì cô cũng phải đùa giỡn với anh một phen.

" Em đúng là đồ vô lương tâm,từ nhỏ anh đã yêu thương em như vậy? vậy mà em lại nói với anh những lời như thế? Sớm biết em là kẻ vô tim vô phổi thì mười năm trước anh đã...."

" Im miệng!"

Mạc Tử Hiên chưa nói xong liền bị Vương Tư Hạ lớn tiếng cắt ngang.

" Sao? Sợ rồi sao? Một người ngang ngược như em cũng biết sợ sao? A anh biết rồi! Em nhất định là sợ cậu ta nghe thấy có đúng không? Cậu ta ở sát vách mà! Em không sợ cậu ta...."

" Trừ phi anh nói cho em nghe tất cả sự tình năm đó, nếu không em sẽ không giúp anh!"

Mạc Tử Hiên nhìn cô đầy hứng thú, một lần nữa khiêu khích sự kiên nhẫn của cô, ánh mắt nhìn cô như thể  đang nói" Nếu em không giúp anh, anh sẽ nói cho cậu ta biết sự thật năm đó, đến lúc đó anh muốn xem xem ai sẽ là người khóc không ra nước mắt!" cô hết cách đành thỏa hiệp với anh. Dù sao chỉ có cách đó mới giúp hai người trở lại, Vương Tư Hạ chỉ đành làm Nguyệt Lão nối lại tơ hồng đã đứt cho hai người bọn họ. Sau này muốn cảm ơn cô cũng không thành vấn đề.

.....................

Vương Tư Hạ mở cửa tiễn Mạc Tử Hiên một đoạn.

" Em không hứa trước! Có thể vãn hồi được chị ấy hay  không là anh phải tự dựa vào chính mình rồi!" đi đến thang máy, bước chân cô dừng lại nhìn anh rồi nói.

Mạc Tử Hiên nghe cô nói thế liền đi đến sát người cô sau đó cúi người xuống nói khẽ vào tai cô:

" Cảm ơn em, em vợ! Anh đây sẽ tặng cho em một món quà cảm tạ trước, nếu anh và Tiểu Yên có thể tái hợp thì quà hậu tạ sẽ còn hùng hậu hơn thế nữa! Không cần cảm ơn anh đâu! Đó là việc của một người anh rể nên làm!"  Mạc Tử Hiên nói xong liền cười nhếch mép, mắt hướng về phía sau của cô nhìn đầy hứng thú, tiếp theo anh đứng thẳng dậy sau đó bước vào thang máy đi mất.

" Anh ta nói cái quái gì vậy?"

Vương Tư Hạ tỏ vẻ khó hiểu lắc đầu, nhưng khi cô quay mặt lại để trở về phòng của mình thì liền hiểu ra vấn đề.

Mạc Tử Hiên chết tiệt, lần này cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể thanh minh rồi, sớm biết cô sẽ không nhận lời giúp anh ta, để anh ta bị chị họ cô hận cho đến chết.

Nhìn Cố Đông Quân đang khoanh tay trước ngực dựa vào cửa nhìn cô, vẻ mặt âm lãnh đến mức làm không khí xung quanh liên tục hạ thấp khiến cho cô không rét mà run.

" Cố.... à không, Đông Ca đã trễ thế này anh còn ra ngoài sao?" Thấy vẻ mặt anh như thế làm cô vô cùng sợ hãi, khí thế bức người đó, vẻ mặt kia, cô chọc gì đến anh sao? Hay do lúc chiều cô hại anh NG nhiều lần? Không phải chứ? Rõ ràng anh cũng có lỗi mà, ở đây nổi điên cái gì vậy?

" Có chút việc! nhưng đúng lúc được xem kịch hay! không ngờ diễn viên tuyến mười tám như cô lại chung tình đến thế! vậy mà ban đầu tôi cứ nghĩ để có vai này cô đã dùng không ít tâm tư, cắt đứt những mối quan hệ trước kia để hòng thu hút hứng thú từ những người có thể giúp cô leo lên! xem ra, tôi đánh giá thấp cô rồi! Chẳng những lưu luyến người mới mà còn không buông bỏ được tình cũ! tâm ý của cô Vương thật đúng là làm cho tôi đây mở rộng tầm mắt!". Anh lạnh lùng cùng giọng điệu chế giễu Vương Tư Hạ, trái tim cô như đang bị hàng vạn cây dao đâm vào đau đến không thở được, bị người khác từng hồi, từng hồi xé nát khiến cô sống còn đau khổ hơn là chết. Nước mắt lưng tròng sắp rơi ra liền bị cô ép trở vào, cô làm ra vẻ bình thản lắc đầu nở một nụ cười thản nhiên rồi mở cửa phòng.

Ngay khi cửa được mở ra, cô liền bị một sức mạnh sau lưng ập đến đẩy cô vào phòng sau đó người kia thuận tay khóa cửa phòng lại áp chế cô dựa vào tường cuồng nhiệt hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô. Đèn trong phòng bất chợt bị tắt đi làm cho trước mắt cô trở nên mơ hồ, bất ngờ trước việc đang diễn ra. Hành động đó của anh quả là làm cho Vương Tư Hạ cô đây thụ sủng nhược kinh mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net