[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Son Hyunwoo tìm thấy Yoo Kihyun trên sàn trong căn phòng đối diện, nơi mà lần đầu tiên em cầu xin anh, là nơi em phải đối diện với mọi nỗi sợ hãi và đau đớn về cả thân xác và tinh thần. Đôi mắt em nhắm nghiền lại, hơi thở thoi thóp, ngắt quãng, trên người em dính đầy thứ chất lỏng nhơ nhớp màu đỏ chót kia, và trên cánh tay kia chằng chịt không đếm xuể những vết rạch sâu hoắm, đánh thẳng vào đại não anh.

Nhưng bấy nhiêu đã là gì so với mọi thứ em phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, những vết thương bên ngoài chỉ phản ánh một phần bên trong em phải gánh chịu.

Một Yoo Ki Hyun hướng ngoại, tăng động, vui vẻ, lại thay đổi thành một người chẳng còn biết nụ cười thật sự là gì. Em đã sai khi mưu cầu anh ta về cuộc sống, để rồi cái giá em phải trả là những nỗi đau không tên khiến em vật lộn trong thế giới mà chính bản thân phải kinh tởm nó đến mức chọn cách giải thoát đến nơi mà em chưa từng muốn đến.

Son Hyun Woo và em cơ duyên gặp nhau trong quán bar, em có giọng hát tuyệt đẹp, đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, nhưng em lại không biết cười thật đẹp, nụ cười tươi sáng tựa ánh mặt trời của em là thứ xa xỉ nhất, anh phải thừa nhận. Anh giúp em ra khỏi cái chốn nham nhở kia, nhưng lại đẩy em vào chốn showbiz thị phi và đầy rẫy cạm bẫy, em phải làm điều đó để kiếm sống, để có tiền chữa bệnh cho mẹ và nuôi hai đứa em ăn học. Em là trụ cột chính của gia đình và em bắt buộc phải gắng gượng sống trong thế giới của sự xâu xé, cạnh tranh mà em không muốn. Em mệt khi phải đeo cái mặt nạ giả tạo kia.

Em ghét cạnh tranh, em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, nhưng cái thế giới này chẳng cho em điều đó, vì nếu không, em sẽ như một món ăn ngon bị con cá to nuốt chửng.

Người ta cứ nhìn cái thế giới đầy hào nhoáng, lại ao ước muốn được ở trong nó, nhưng khi bước vào mới biết nó là con đường trải đầy những cái gai to, xuyên thủng và giết chết cả về tinh thần lẫn thể xác.

Em đã từng bị anh hành hạ đau đớn khi người yêu cũ của anh, một diễn viên mà người ta bảo là thân thiện, dễ thương đổ tội. Cô ta nham hiểm, độc đoán, nhưng liệu những người bên ngoài có nhận ra?

Chỉ cần tự mình tát hai cái tát, thành công khiến anh đem tất cả lên người em.

Em tựa hồ như một con rối của anh, nhưng mỗi lần phản kháng, cái em nhận lại chỉ là nỗi đau, nỗi đau của thể xác, nỗi đau của tinh thần, dần em chẳng dám làm nữa.

Có lẽ cái nụ cười mà người khác nhận được từ em là nụ cười xã giao, còn anh thì là cái nụ cười của sự bất lực, của sự thương hại, của sự tự giễu chính bản thân em.

Em không dám ngủ, mỗi lần em nhắm mắt, tựa hồ trải qua những thứ như chết đi sống lại mấy kiếp người, em ám ảnh, nhưng em chẳng dám nói cùng ai cả. Một mình em cùng những đêm khuya, và vài viên seduxen(*) là thứ duy nhất giúp em trải qua một ngày. Em không mệt, có lẽ là vì quá mệt. Em không đau, có lẽ là vì quá đau rồi. Con người tổn thương đến vô cảm, đến đau lòng.

Son Hyunwoo gọi Yoo Kihyun là "con chim sơn ca của anh", nhưng anh không nhận ra vấn đề là: Con chim sơn ca là loài vật muốn tự do, nó không thuộc về ai cả, nó muốn sải cánh bay lượn trên bầu trời, nhưng lại bị nhốt lại, u uất, đau buồn, sinh bệnh, và cuối cùng là chết đi, chết trong buồn bã.

Lắm lúc Son Hyunwoo lại gieo rắt cho em hi vọng, hi vọng về một tình yêu chân chính như anh từng nói, nhưng mỗi lần như vậy, lại tựa hồ như đẩy em lên thiên đàng rồi quăng em xuống địa ngục, điều đó khiến em tuyệt vọng đến mức tự mình bẻ gãy "đôi cánh xinh đẹp của con sơn ca" ; tự kết liễu đời mình.

Cái thế giới tàn độc khiến người ta phải đối mặt với hiện thực, mới hôm qua Hyunwoo còn chà đạp Kihyun dưới hạ thân mình, hôm nay em đã chẳng còn cử động được nữa, hôm qua cái ánh mắt kia ươn ướt, nay lại nhắm nghiền chẳng thấy đôi đồng tử xinh đẹp kia đâu, hôm qua còn nghe những tiếng khóc nấc lên, những tiếng cầu xin mà anh xem là thõa mãn, nay chỉ còn tiếng điện tâm đồ kêu tít tít chói tai người nghe. Hyunwoo yêu em, nhưng cách thể hiện của anh cứ như em là một món đồ vật, khiến em đau lòng, khiến em ngột ngạt.

Nếu anh yêu em đến như vậy, tại sao lại chẳng biết mỗi đêm em đều vật lộn với những cơn ác mộng do những vết sẹo chồng chất. Mỗi đêm em đều uống những viên thuốc trắng để có thể ngon giấc hơn, và liều lượng mỗi một ngày càng tăng, trong vòng gần ba năm như thế, em cứ chống chọi một mình trong thế giới của em, và rồi đến lúc em đã không chịu nổi nữa.

Người ta bàn ra tán vào việc em nổi tiếng chỉ vì em lấy bản thân đổi sự nghiệp với anh, họ chỉ trích em nhiều thứ lắm, nhưng họ nói đúng mà, em cũng chỉ là hạng người rẻ tiền nhất trong xã hội, em hiểu rõ em là ai, và em biết anh cũng chỉ coi em như thế thôi, thân phận của em quá nhỏ bé để có thể yêu cầu thứ có thể khiến em dễ thở hơn từ người khác, nhưng tại sao trái tim em lại quặn thắt đến vậy.

Ki Hyun biết được là yêu thông qua những khoảnh khắc từ anh, nhưng em lại sợ yêu, vì em biết những khoảnh khắc đó đều là hư ảo và chẳng tồn tại được lâu. Cứ mỗi lần em cố mở trái tim mình ra để đón nhận khoảnh khắc đó, thì có thứ chặn em lại, nó đau đến khó thở và rồi em lại không dám, cứ thế, em lại sợ những khoảnh khắc ngọt ngào, lại sợ thứ tình cảm mà người ta cho là đẹp nhất.

Người ta khi không có thứ gì thường sẽ ước rằng mình sẽ được nó. Em ước mình sẽ có một cuộc sống bình yên, hằng ngày không phải lo người khác nghĩ gì, không phải hoạt động từ sáng đến đêm, và cũng không phải là công cụ cho người ta chơi đùa.

Son Hyunwoo cảm thấy khoái cảm lúc em rên rỉ dưới hạ thân anh, lúc em cầu xin anh. Nhưng nụ cười của em bây giờ mới là thứ khiến anh cảm thấy trái tim mình loạn nhịp nhất. Anh có thể tựa hồ nhận ra việc em hạnh phúc đến thế nào qua nụ cười ấy, nó khác với nụ cười méo mó mà em dành cho anh, hay dành cho người khác. Chỉ có điều, thứ khiến em vui lại là khi chính em tự tay đưa chính mình về nơi xa kia. Trong phút chốc anh nhận ra mình đã sai, sai thật rồi.

Em vẫn cười, một nụ cười thật sự, nhưng đôi mắt của em chẳng cho thấy điều đó, nó cứ nhắm nghiền lại, và nó khiến anh đau.

Hyunwoo đã từng xem em như món hàng, cũng như những người đi trước, thích thì lấy về chơi đùa, không thích thì đem bỏ, thuận thế đưa đẩy, nhưng chẳng ngờ, anh vô tình đã yêu.

Thực ra Hyunwoo từng yêu sâu đậm một người, cũng chẳng khác em là bao, chỉ có điều...

(*)seduxen: thuốc ngủ liều lượng mạnh



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net