4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ gọi điện thoại cho Doãn Hạo Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ ở đầu dây bên kia mất một lúc lâu mới bắt máy, giọng em đứt quãng. "Pat, em đang ở đâu?"

Người bên kia im lặng, cuối cùng nói: "Em không ở California, em về Đức rồi." Em nằm trên gác mái, di ảnh của ông nội được đặt kế bên. "Ông nội đã qua đời, em về gặp ông lần cuối."

Nước mắt em chảy càng lúc càng dữ dội, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đáng lẽ đó sẽ là ngày Giáng sinh thật đặc biệt và họ sẽ cùng nhau trải qua nó ở California.

Doãn Hạo Vũ nghĩ đến cảnh khi em còn nhỏ chạy vào phòng làm việc của ông nội, ông sẽ cười ôm lấy em, dụi râu vào mặt em. Sau đó, ông dạy em phân biệt từng loài hoa, rất nhanh em đã thuộc hết tên của các loại hoa khác nhau. Ông nội từng nói, hoa diên vĩ tượng trưng cho sự tưởng niệm lâu dài.

"Pat, anh có thể làm gì đây?" Châu Kha Vũ tựa vào bức tường trắng của bệnh viện, một cơn ớn lạnh ập vào lưng anh: "Nói cho anh biết đi, làm ơn!"

Châu Kha Vũ bị bao phủ bởi sự bất lực, vô vọng. Anh không biết làm thế nào để khích lệ tinh thần người yêu đương đầu với nỗi đau mất người thân. Anh đang ngồi ở hành lang cầu thang bệnh viện, điều đang chờ đợi anh là một người mẹ bị bạo hành cần anh chăm sóc. Châu Kha Vũ nhận ra anh không thể làm cho bất cứ ai hạnh phúc, đổ hết tất cả lỗi lầm về phía bản thân.

"Dan, chúng ta tạm thời tách ra, được không? Anh chăm sóc mẹ anh thật tốt. Đây là điều cuối cùng em muốn anh làm cho em."

Châu Kha Vũ im lặng. Doãn Hạo Vũ miễn cưỡng định cúp điện thoại, nghe được tiếng thút thít cố kiềm nén của Châu Kha Vũ. Đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng em nghe anh khóc.

Anh nói: "Đừng chia tay! Anh chờ em lớn, bao lâu cũng chờ."

Cuộc gọi cuối cùng giữa họ là bốn năm trước.

Khi Châu Kha Vũ quay lại phòng bệnh vào ngày hôm đó, người mẹ mở mắt ra và thấy mắt con trai mình đỏ hoe, như thể vừa mới khóc.

Người mẹ luôn không hiểu đứa con này, im lặng đối mặt với những cuộc cãi vã giữa bà và chồng, sau khi đến California du học, anh rất ít gọi điện về. Mẹ không biết anh sống thế nào, không biết anh có ăn đủ ba bữa đúng giờ không, bà sợ những lời dặn dò sẽ khiến đứa trẻ ngày càng xa bà hơn. Người mẹ chỉ có thể khoanh tay nhìn bóng lưng anh, cấp 2, cấp 3, lúc chia tay ở sân bay, càng ngày hai người càng xa cách.

"Mẹ, ly hôn đi. Con sẽ luôn ở cạnh mẹ."

Trẻ con luôn làm nũng, hi vọng cha mẹ sẽ đồng ý yêu cầu của mình. Châu Kha Vũ không biết làm như thế nào, không giỏi làm nũng lắm, chỉ có thể dùng cách của mình cầu xin mẹ thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy thị phi này.

Cửa sổ phòng bệnh không đóng hẳn, gió lạnh thổi qua, Châu Kha Vũ sợ mẹ bị cảm nên đứng dậy đóng cửa sổ lại. Bà cẩn thận nhìn vào mặt anh, như thể đang tìm kiếm câu trả lời, cuối cùng hỏi: "Từ trước đến nay, mẹ làm con không vui à?"

Châu Kha Vũ cao lớn cúi xuống, trông rất vụng về, anh ôm mẹ, họ đã không làm điều này rất nhiều năm rồi: "Chỉ cần mẹ vui, con cũng sẽ vui. Con không cần một gia đình trọn vẹn, con cần mẹ hạnh phúc."

*

Năm 2017, Châu Kha Vũ tốt nghiệp. Anh tiến vào thị trường chứng khoán ở New York, đối mặt với vô số báo cáo và số liệu mỗi ngày, đồng thời theo dõi xu hướng của thị chứng khoán theo thời gian thực trên màn hình trong văn phòng. Anh bận rộn nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thương. Đôi khi thức dậy, anh chợt nghĩ mình đang ở căn hộ ở California.

Ba năm nữa Doãn Hạo Vũ mới tốt nghiệp. Khoảng cách giữa họ rất ngắn, từ thành phố này đến thành phố nọ, nhưng cũng chẳng liên lạc. Châu Kha Vũ biết Doãn Hạo Vũ rất vất vả, cần phải bổ sung bài tập, đề án dang dở trong thời gian em bảo lưu việc học trở về Đức.

Ban đầu anh muốn để lại căn hộ đó cho Doãn Hạo Vũ, nhưng Oscar nói em đã chuyển về ký túc xá.

Sinh nhật năm 2018, Doãn Hạo Vũ nhận được tin nhắn: "Sinh nhật vui vẻ! D."

Vừa về California, em đổ bệnh, lúc tỉnh táo, Ngô Vũ Hằng lo lắng nhìn sắc mặt em, do dự hỏi: "Patrick, có cần anh liên lạc với Daniel giúp em không?"

Doãn Hạo Vũ lắc đầu. Nếu có thể, em hy vọng Châu Kha Vũ có thể giải quyết hết thảy những chuyện làm anh lo lắng. Suy nghĩ một chút, em nói với Ngô Vũ Hằng: "Chúng em tạm thời chia tay."

Ngô Vũ Hằng gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, anh ôm Doãn Hạo Vũ, đưa tay sờ trán em: "Không nóng. Lần sau đừng dọa anh kiểu này, biết chưa!"

Doãn Hạo Vũ rời khỏi căn hộ đó và trở về ký túc xá để sống cùng Ngô Vũ Hằng. Nó chứa đầy những kỷ niệm đẹp. Khi mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi, Doãn Hạo Vũ bật đèn sàn lên, ánh sáng lờ mờ tràn ngập cả căn phòng, như thể em đang đợi Châu Kha Vũ vào mùa hè năm ấy.

Giao thừa năm 2019, Châu Kha Vũ về nhà. Anh lặng lẽ hút thuốc trên ban công, nhìn mấy đứa trẻ dưới lầu chơi đốt pháo.Mùa đông ở Bắc Kinh khô lạnh giá rét, gió thổi vào mặt làm người ta đau nhức.

"Sao không vào nhà, bên ngoài lạnh lắm." Mẹ khoác thêm áo cho anh, Châu Kha Vũ dập tắt điếu thuốc, nghe mẹ than thở: "Con luôn im lặng như vậy, lắm lúc mẹ chẳng biết trò chuyện với con kiểu gì."

Châu Kha Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn mẹ mình, quanh mắt bà đã có vài nếp nhăn. Hóa ra thời gian trôi nhanh quá, sau khi ly hôn với cha, giữa mẹ và anh ngày càng thân thiết. Nghe những lời của bà, anh chợt nhớ đến đêm Doãn Hạo Vũ ôm mình sau khi anh cúp điện thoại với cha. Có chăng em cũng nghĩ như mẹ? Em chưa bao giờ có được cảm giác an toàn lúc ở cạnh anh? Khi anh gặp Doãn Hạo Vũ, anh không nghĩ rằng bản thân đã mang đến cho em cảm giác mơ hồ như vậy.

Anh ôm mẹ thật lâu. Sau đó giúp mẹ bưng đồ ăn từ nhà bếp lên bàn ăn ở phòng khách. Điện thoại rung, anh cầm lên phát hiện đó là tin nhắn của Doãn Hạo Vũ: "Anh Hằng nói với em, hôm nay là Tết Nguyên đán, giao thừa vui vẻ! P."

Năm 2020, Doãn Hạo Vũ tốt nghiệp nhưng em chọn tiếp tục việc học. Vẫn còn một quãng thời gian dài trước khi trở thành nghiên cứu sinh, em dành kỳ nghỉ về Thái thăm mẹ. Cuối tuần đi mua sắm, họ đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Một chiếc vòng cổ mặt trăng bằng bạc nhanh chóng thu hút Doãn Hạo Vũ. Gần như là phản xạ có điều kiện, em lập tức nghĩ đến dáng vẻ Châu Kha Vũ khi đeo nó. Dù không thể đưa cho anh, Doãn Hạo Vũ vẫn mua.

Mẹ không hỏi em. Bà biết chuyện hai người đã chia tay, chỉ nói: "Rất hợp."

Doãn Hạo Vũ nhìn dây chuyền hình mặt trăng. Em phát hiện mặt trăng rất giống Châu Kha Vũ, đều rất trầm mặc, dịu dàng. Em nhớ anh nhiều. Châu Kha Vũ hiếm khi đăng bất cứ điều gì lên mạng xã hội và những bức ảnh anh giữ nhiều nhất là khoảng thời gian hai người ở California.

Đầu tháng 5, Oscar nhắn hỏi thăm tình hình của Doãn Hạo Vũ, nghe nói em có một kỳ nghỉ dài ngày, liền mời em đến Bắc Kinh.

"Anh khởi xướng, Ngô Vũ Hằng cũng ở đây. Chúng ta vừa vặn họp mặt. Đừng vội vã từ chối anh nhé!"

Doãn Hạo Vũ nghĩ đến nhà của Châu Kha Vũ ở Bắc Kinh, cũng tò mò về nơi anh lớn lên thời thơ ấu. Vì vậy, em đồng ý, hỏi Oscar khi nào xuất phát. Một lúc sau Oscar trả lời: "Ngày 17/5, anh đặt vé rồi. Cùng tận hưởng ngày 20/5!"

Ngày 17 tháng 5, Doãn Hạo Vũ gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ, em đứng dậy và mặc quần áo, thu dọn hành lý trước và sẵn sàng ra sân bay.

Em không biết liệu Châu Kha Vũ có xuất hiện ở Bắc Kinh hay không, anh hẳn là rất bận rộn với công việc, cả ngày đối mặt với dữ liệu và giá cổ phiếu. Nhưng không biết vì sao, em lại cảm thấy lâng lâng khó tả. Cuối cùng em lên máy bay đến Bắc Kinh vào đúng ngày sinh nhật của Châu Kha Vũ.

Tám giờ ba mươi tối, Doãn Hạo Vũ đáp ở sân bay thủ đô Bắc Kinh. Oscar và Ngô Vũ Hằng chào đón em một cách nồng nhiệt.

Ngô Vũ Hằng nói: "Patrick, em không biết anh nhàm chán thế nào đâu, luôn hy vọng vì sao và mặt trăng sẽ đưa em đến đây. Oscar rủ chúng ta ra ngoài uống rượu ngày 520. Anh biết một quán bar nổi tiếng ở Bắc Kinh."

Đến khách sạn thì trời đã khuya, Doãn Hạo Vũ gần như ngủ ngay sau khi ngã xuống giường. Hai ngày tiếp theo, Oscar và Ngô Vũ Hằng đưa em đi vòng quanh Bắc Kinh, khi họ lái xe ngang qua Đông Thành, Doãn Hạo Vũ đột nhiên hỏi "Châu Kha Vũ học cấp ba ở đây à?"

Oscar chậm chạp đáp: "Thế nào, thằng nhóc đó kể em nghe rồi à?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu. Em nhớ kỹ Châu Kha Vũ từng nói về cuộc sống thời thơ ấu của anh. Tan học, anh luôn mua những món ăn vặt được bán trước cổng trường, về nhà đã no căng bụng, ăn không nổi đồ ăn mẹ nấu. Châu Kha Vũ cũng nói rằng anh sẽ đưa em đến nơi anh lớn lên và họ có thể đi xe đạp dọc theo các con phố.

Những mảnh ký ức hễ chạm vào là đau nhói.

Ngày 20, ba người họ đến quán bar. Xung quanh có rất nhiều cặp đôi nên Oscar đành tìm góc khuất để ngồi. Họ tán gẫu về sự việc Doãn Hạo Vũ gọi nhầm đồ uống có cồn ở trường đại học và không thể nhịn cười, tai Doãn Hạo Vũ có chút đỏ lên, cố giải thích: "Bây giờ tửu lượng của em tốt hơn rồi!"

Có người từ phía sau đi tới, Doãn Hạo Vũ sửng sờ, em rất quen thuộc bóng dáng này, tuyệt đối không nhận nhầm.

Châu Kha Vũ mặc áo khoác, cúi đầu, ghé vào tai em thì thầm: "Pat, nhích vào trong, anh ngồi cạnh em." Sau khi Châu Kha Vũ ngồi xuống, Doãn Hạo Vũ phát hiện mặt em đỏ hơn vừa nãy, em cúi đầu, tay giữ chặt ly rượu. Câu nói của Châu Kha Vũ khiến em rơi vào ảo giác rằng hai người chưa từng xa cách, dường như ngày hôm qua họ đã cùng nhau đi dạo trên hành lang của trường đại học, chuẩn bị về nhà xem phim tận hưởng tối thứ sáu.

Châu Kha Vũ giải thích rằng anh tạm thời nghỉ phép, thời gian này anh đang ở Bắc Kinh. Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ, hẳn là anh đang sống rất vui vẻ.

Em từng nói cả hai nên rời xa một khoảng thời gian, liệu họ có thể quay lại ngày tháng tươi đẹp trước kia?

Thật tuyệt khi có Oscar khuấy động bầu không khí ngượng nghịu. Doãn Hạo Vũ tập trung uống rượu, nghe mấy người kia bàn luận cuộc sống.

Doãn Hạo Vũ đưa tay rót ly rượu thứ ba, Châu Kha Vũ ngăn em lại, ra hiệu cho người phục vụ và gọi một ly nước chanh nóng. Khi đưa nước cho em, anh nhắc nhở: "Uống ít thôi, bụng sẽ khó chịu."

Doãn Hạo Vũ gật đầu, không nói gì.

Ra về, Châu Kha Vũ nói sẽ đưa Doãn Hạo Vũ về khách sạn. Thế là Oscar và Ngô Vũ Hằng lặng lẽ rút lui. Quán bar cách khách sạn không xa lắm, Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ đi trên đường phố Bắc Kinh, đã lâu không gặp, không biết làm thế nào để mở miệng trò chuyện.

Bên những ngọn đèn đường mờ ảo, họ đang chờ đèn giao thông. Châu Kha Vũ thấy đèn xanh còn lại 102 giây, anh nói với Doãn Hạo Vũ: "Anh có thứ này cho em."

Doãn Hạo Vũ quay đầu, nhìn thấy Châu Kha Vũ lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn. Anh mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim, khắc một chữ P. "Khi đi công tác, lần đầu thấy nó, anh đã tưởng tượng em đeo lên sẽ rất đẹp. Chúc mừng sinh nhật!"

Trái tim Doãn Hạo Vũ run rẩy dữ dội, hai mắt em đỏ hoe.

"Sinh nhật em qua lâu rồi."

"Là anh đã bỏ lỡ em quá lâu." Châu Kha Vũ vươn tay nắm tay trái Doãn Hạo Vũ. Tay của anh ấm áp, hơi nóng khô ráo không ngừng chảy vào tim Doãn Hạo Vũ. "Em còn nguyện ý trở lại bên cạnh anh không?"

Doãn Hạo Vũ không trả lời, mà dùng tay phải từ trong cổ áo lấy ra mặt dây chuyền, trên đó có một cái mặt trăng màu bạc: "Chúc mừng sinh nhật!" Em nói: "Thật may, lần này sẽ không bỏ lỡ nhau nữa."

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Người đi đường vội vã sang đường. Nhưng họ cứ đứng đó, trao nhau cái ôm dài mang theo tình yêu, nỗi nhớ nhung.

Đêm đó, Châu Kha Vũ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Doãn Hạo Vũ, ôm chặt em và kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua. Giờ đây anh đã dũng cảm thể hiện hết mọi thứ về mình trước mặt người yêu.

"Vết sẹo, những thứ không hoàn hảo cũng là một phần của cảm giác an toàn. Mặc kệ Dan như nào, em đều yêu anh."

"Chúng ta đã trưởng thành, phải không" Doãn Hạo Vũ hỏi trước khi Châu Kha Vũ hôn em.

"Chúng ta không chia tay, chỉ là cần thời gian để trưởng thành." Giây tiếp theo, Châu Kha Vũ cúi đầu hôn em, thời gian cùng địa điểm tựa như trở lại bốn năm trước ở hoa viên nhà Oscar.

Doãn Hạo Vũ nhìn mặt trăng treo trên cổ Châu Kha Vũ, ngẩng đầu hôn lên cằm Châu Kha Vũ, khóe môi, sau đó là chóp mũi và trán anh. Em chợt nhớ đến những bài thơ của Rimbaud do thầy Weasley dạy ở trường đại học:

"Chẳng nói chẳng làm, muôn vàn yêu thương, tâm hồn rung động."

Doãn Hạo Vũ gửi câu này cho Châu Kha Vũ. Anh cập nhật Instagram sử dụng dòng chữ trên, kèm theo một bức ảnh bầu trời đêm tĩnh lặng ở California.

end.

tình yêu không cần phải hoàn hảo, nó chỉ cần chân thật.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net