Chương 1. Sherry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay có tuyết lớn. Thu xếp về sớm một chút. 

Không cần tăng ca."

Giọng nam trầm nhưng không chút độ ấm nào nhàn nhạt cất lên. Nội dung chắc là có ý tốt nhưng điệu bộ lại như mệnh lệnh.

Thật lâu sau, mới có tiếng "Ừm" nhẹ nhàng. 

Là một người con gái, âm thanh nghe sao mỏng manh nhưng không hề non nớt chút nào. Càng là có ba phần lười biếng, bảy phần không để ý câu nói vào trong lòng. Cũng chỉ có cô gái ấy mới dám tỏ thái độ như vậy ở đây.

Trời đã vào đông, những trận tuyết rơi cũng ngày một dày hơn. Bên ngoài gần như chỉ có một màu trắng xoá. Khung cảnh tưởng chừng yên bình và tĩnh lặng biết nhường nào.

Cô gái trạc tuổi trăng tròn, mái tóc ngắn màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, trông không giống người bản xứ ở đây lắm.  Cô chậm rãi bước xuống xe. Có vẻ như cô bé là con lai, khuôn mặt đậm nét tây lạ lẫm vô cùng xinh đẹp, nhưng biểu cảm nét mặt lại không vương vấn chút ấm áp nào.

Những ngày qua, cứ đúng giờ này mỗi sáng lại xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước của cơ quan, mọi người nhìn dần thành quen, không thắc mắc nữa. 

Hồi đầu, nhiều người còn tỏ ra không hài lòng vì cấp trên mình chỉ là một cô bé nhỏ con mang gương mặt non choẹt. Thỉnh thoảng còn bắt gặp hai người đàn ông đồ đen cao ráo một béo một gầy đến đưa đón. Đặc biệt là cái người có mái tóc dài màu bạch kim nổi bật với khuôn mặt u ám, đôi mắt sắc lạnh được che dưới chiếc mũ đen.  Nhìn qua cũng biết là người có cơ có thế trong tổ chức. Những người khác cũng không dám ý kiến gì nữa, họ đều biết rằng ở tổ chức ngầm như thế này, chỉ cần ngươi có năng lực thì có thể leo đến bất kỳ vị trí nào.

Cũng như mọi ngày, cô gái không nhanh không chậm bước qua cánh cửa cơ quan, một đường thẳng từ thang máy đến phòng làm việc của mình mà không hề liếc ngang liếc dọc. Sau khi thay chiếc áo khoác thật dày bên ngoài bằng chiếc blouse trắng tinh như tuyết, cô không nói một lời nào mà bắt đầu công việc của mình.

Cũng phải thôi, cô ấy tuy trẻ nhưng ở cơ quan, lại là người có tiếng nói nhất. Cô không cần thiết phải làm quen hay lấy lòng bất kỳ ai.

Tiếng gõ bàn phím máy tính và click chuột phát ra lách tách liên tục. Trên màn hình lần lượt xuất hiện những hình ảnh con chuột bạch được đánh số một cách tuần tự. Từ khóa "Đã chết" liên tiếp xuất hiện trước mặt, chưa con chuột nào sống được dưới thứ thuốc này cả. 

Dường như quá mệt mỏi và chán nản, cô đưa hai tay day day ấn đường để giảm bớt sự căng thẳng trong người.

Nhưng rồi, thông tin cuối cùng khiến cô giật mình, cũng hồi sinh phần nào sức lực, hình ảnh con chuột bạch cuối cùng còn sống dưới camera giám sát liên tiếp được gửi về. Có vẻ như lần thử nghiệm này rốt cuộc cũng có chút thu hoạch rồi. Đôi môi khô khốc bấy giờ mới nhẹ nhàng nhếch lên cười nhẹ một tiếng, khiến người khác nhìn thôi cũng ngại ngùng.

Nên vậy, thứ thuốc này không nên là thuốc độc.

Cô gái nhẹ nhàng ký tên mình lên màn hình máy tính để gửi báo cáo hàng tháng về cho tổ chức.

"Sherry".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net